Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 125: Da ngựa bọc thây người chưa về




Gương đồng trên bàn trang điểm không biết vì sao đột nhiên loảng xoảng ngã sấp xuống, người trong mộng cũng giật mình tỉnh giấc.

Cách một tấm rèm, trước mắt vẫn tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng trắng loé ra từ cửa sổ bên ngoài, nhưng lúc này lại có vẻ đặc biệt ảm đảm.

Lo lắng xâm chiếm cơ thể, sợ hãi ăn mòn nội tâm: "A Nhu!" Tối nay không biết là ai canh gác ngoài phòng, nàng chỉ gọi theo bản năng.

Người bên ngoài nghe tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ánh nến trong phòng mờ nhạt, thấy dáng vẻ hốt hoảng của chủ nhân, vội vàng mồi lửa thắp đèn.

Căn phòng lập tức sáng lên, trước dựng gương đồng trên bàn trang điểm lên, mới hỏi: "Cô nương lại nằm mơ thấy ác mộng sao?" Mấy tháng nay đều là Thu Hoạ và Tiểu Nhu thay nhau canh gác, giao cho người khác các nàng không yên tâm.

Vén rèm lên thấy trên trán nàng đổ mồ hôi lạnh, Tiểu Nhu lại càng sợ hãi. Mang thai đến tháng thứ sáu đã là thời gian cực kỳ quan trọng, làm nội thị hầu hạ bên người công chúa từ nhỏ, A Nhu sợ chủ tử có việc gì, vội cúi xuống sờ trán nàng. Không có gì khác thường, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: "Có cần gọi Trương thái y vào cung không?"

Triệu Uyển Như lắc đầu, nhưng hoảng loạn trong mắt chưa từng biến mất.

"Hôm nay đã là giữa tháng, cũng sắp đến Tết rồi, có cần giấu Thánh nhân đổi sang một nơi yên lặng hơn để tịnh dưỡng không?"

Triệu Uyển Như vẫn lắc đầu: "Giờ nào rồi?"

"Mới đến giờ Dần."

"Giờ Dần, cửa cung sắp mở."

"Cô nương muốn ra cung sao?"

"Ta nằm mơ, trong mơ phò mã bị phản tặc bắt, sau đó..." Vừa nghĩ tới đây đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, tựa hồ không thể nhớ được gì thêm.

"Phi phi phi!" Tiểu Nhu gọi người chuẩn bị nước ấm, vắt khăn, giúp Triệu Uyển Như lau mồ hôi trên trán: "Trọng mộng đều là ngược với thực tế, nói không chừng lúc này cô gia đang trên đường trở về!"

"Nếu là như thế, phải có tin truyền về Đông Kinh mới đúng."

————————

Tây Nam, Liễu Châu, đầu tháng mười hai.

Trong doanh trướng Nam Bình Vương, Trần Tiến triệu tập cuộc họp thương thảo đối sách phản công.

"Theo ta thấy, bọn chó săn Tống triều cũng chỉ là bọn thất phu, hữu dũng vô mưu. Giang sơn này sớm muộn gì cũng phải đổi chủ, không bằng chúng ta liều chết đánh qua đoạt lấy Giang Nam, vậy thì có thể toạ ủng nửa giang sơn, chia đều thiên hạ."

"Mấy lần giao chiến, mặc dù chúng ta không bại, nhưng cũng không thắng. Hiện giờ bị vây ở đây một bước khó đi, người Thổ Phiên cũng là toạ sơn xem hổ đấu."

"Vậy theo ý quân sư, phải làm thế nào bây giờ?"

"Ta nghe nói năm nay Tống hoàng vẫn cử hành Lễ đại triều đúng hạn, chính là muốn trấn an các nước chư hầu xung quanh, như vậy chứng tỏ trận chiến ở phía Nam này vẫn chưa làm hắn đau đầu."

"Quảng Nam cách Trung Nguyên hai ngàn dặm, dù có truyền tin cấp tốc cũng phải mất bốn ngày, xem ra hắn vẫn chưa biết thiên hạ của hắn đang lâm nguy!"

"Chúng ta phải đóng cái đinh này, sâu hơn một chút."

"Ý quân sư là?"

Lư Thành Quân vỗ vỗ tay, vài tên lính bên ngoài khiêng một cái rương lớn vào. Trong rương chất đầy các viên hình tròn lớn, đầu nối với một sợi dây thừng dài.

"Hoả dược (thuốc nổ)?"

"Đây là hoả tật lê do Đường Phúc chế tạo vào năm Hàm Bình."

"Nhưng thứ này không phải chỉ có quân đội canh giữ ở biên giới và cấm quân kinh thành mới có sao?"

"Trà trộn ở Đông Kinh vài năm, lại làm việc ở Xu Mật Viện, chút nhân mạch này thần vẫn phải có."

Trần Tiến cười to: "Cô được quân sự, như cá gặp nước, hạnh thay!"

"Lần này chúng ta giao chiến, cần bắt một người."

"Tào Lợi Dụng?"

Lư Thành Quân lắc đầu: "Bắt hắn cũng vô dụng, người chúng ta cần bắt là phò mã Lý Nhược Quân lần này cũng theo quân xuất chinh."

"Hử, là người trẻ tuổi mà quân sư khen trên chiến trường đó sao?" Trần Tiến có chút do dự: "Nhưng cô thấy hắn gầy gò ốm yếu, đẹp chứ không xài được, bắt hắn có tác dụng gì?"

Lư Thành Quân lắc đầu: "Vương thượng có điều không biết, đương kim thiên tử sủng tín hậu cung, phàm là gặp chuyện gì khó xử cũng sẽ bàn bạc với Thánh nhân, làm cho hậu cung can thiệp triều chính, hiện giờ trong triều đã chia thành mấy phái. Huệ Ninh công chúa là trưởng nữ mà đương kim thiên tử và Thánh nhân sủng ái nhất, nếu chúng ta bắt phò mã của nàng, với tính tình công chúa, nàng ta sẽ làm gì đây?"

"Trong lời đồn trưởng nữ Tống Hoàng lãnh ngạo, tính tình sát phạt quyết đoán cực kỳ giống hoàng đế Thái Tông. Ha hả, năm đó Thái Tông chính là chúc ảnh phù thanh*, giết huynh đoạt vị, là người cực kỳ tàn nhẫn!"'

(*Chúc ảnh phù thanh: 烛影斧声: tháng 10 năm Khai Bảo 开宝 thứ 9 triều Tống (năm 976), Thái Tổ Triệu Khuông Dận 赵匡胤 bệnh nặng, cho triệu người em là Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa 赵光义 vào để nghị sự (có thuyết cho là triệu người con thứ 4 của Thái Tổ là Triệu Đức Phương 赵德芳 vào cung để bàn hậu sự. Sau khi bị Tấn Vương biết được nên chưa triệu vào cung), tả hữu không hay biết gì. Có người thấy Triệu Quang Nghĩa dưới ánh đèn dời bước có dáng vẻ như lẫn tránh, lại nghe có tiếng Thái Tổ cầm rìu chém xuống đất đồng thời nói lớn "làm tốt lắm, làm tốt lắm".

Sau Triệu Quang Nghĩa kế vị, sử xưng là Thái Tông. Đối với sự kiện này, đời sau nghị luận bất nhất.

Trong Tương Sơn dã lục 湘山野录 thì nói rằng:

Tháng 10 năm Khai Bảo Khai Bảo 开宝 thứ 9, vào một đêm tuyết, Triệu Khuông Dận cho gọi gấp Triệu Quang Nghĩa nhập cung. Hai anh em tại tẩm cung đối ẩm. Uống rượu xong thì đêm đã khuya, Triệu Khuông Dận lấy cây rìu ngọc đâm xuống tuyết, đồng thời nói rằng: "làm hay lắm, làm hay lắm". Đêm đó Triệu Quang Nghĩa lưu lại tẩm cung. Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Triệu Khuông Dẫn đã chết không minh bạch. Triệu Quang Nghĩa nhận di chiếu, tại linh tiền kế vị, đó là lai lịch của "phủ ảnh chúc thanh" 斧影烛声

Nguồn: Huỳnh Chương Hưng.)

"Chúng ta bắt được Lý Nhược Quân là có thể uy hiếp cấm quân lui về sau, nhân cơ hội chiếm lấy toàn bộ Quảng Nam."

Trần Tiến suy nghĩ trong chốc lát: "Tống hoàng mặc dù sủng ái nữ nhi, nhưng cô không cho rằng hắn sẽ vì nữ nhi mà vứt bỏ giang sơn."

Lư Thành Quân cười nói: "Nếu là vậy, hiển nhiên sẽ tạo thành bất hoà, đến lúc đó Đông Kinh nội loạn, cha con ngăn cách, triều đình tất sẽ nhấc lên tranh đấu."

Trần Tiến ngạc nhiên, lại hưng phấn hỏi: "Cần phải làm gì mới có thể bắt được Lý Nhược Quân?"

"Chuyện này Vương thượng không cần lo." Lư Thành Quân nhếch môi cười: "Dù sao, muốn hắn gặp chuyện cũng không chỉ một mình chúng ta."

Canh năm, tiếng chuông trên lầu gác đại nội vang lên, dọc theo tường thành nhanh chóng truyền khắp hoàng cung. Người cầm thẻ bài bước đi vội vã trên hành lang, cấm vệ quân xốc lên tinh thần, nhìn thấy chìa khoá, hô to một tiếng, cổng thành mở ra. Các quan viên chờ bên ngoài từ sớm nhanh chóng vào cung chuẩn bị buổi chầu sớm.

Trương Tắc Mậu bắt mạch xong kê một phương thuốc an thai.

"Huệ Ninh sao rồi?"

"Điện hạ lo lắng quá độ, buổi tối lại mơ thấy những chuyện không tốt nên mới thành ra thế này, may mắn không có ảnh hưởng gì lớn."

Lưu Nga toát mồ hôi hột.

Thuốc an thần không có tác dụng nhưng thấy Thánh nhân không có ý trách tội, Trương Tắc Mậu mới thật lòng nói: "Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, đối với thai nhi hay công chúa đều không tốt. Trong khoảng thời gian này thư giản thoải mái mới là điều quan trọng nhất."

"Chuyện này ta cũng biết, cũng đã khuyên nàng... Ngươi lui xuống trước đi, nếu không có chuyện gì khác, cứ cách ba ngày lại đến bắt mạch một lần."

Trương Tắc Mậu khom người: "Vâng."

Lưu Nga lại hỏi Lôi Duẫn Cung đứng bên cạnh: "Đã tan triều chưa?"

"Rồi ạ."

"Quan gia đang ở đâu?"

"Sau khi tan triều Quan gia triệu kiến Thừa tướng, hiện giờ hẳn là đang ở Văn Đức Điện xử lý chính vụ, Thánh nhân ngài muốn đi gặp Quan gia sao?"

"Huệ Ninh cứ tiếp tục thế này sợ là không ổn, đi gặp Quan gia, triệu hồi phò mã về đi."

"Nhưng làm vậy không phải là uổng công sao?"

"Là công huân hay thanh danh thì cũng không quan trọng bằng tính mạng hắn."

Lưu Nga mới ra Thuỳ Củng Điện, đang trên đường đến Văn Đức Điện thì gặp được Trương Khánh. Trương Khánh thấy Thánh nhân, đi chậm lại hành lễ một cái liền vội vàng rời đi.

"Trương Dực Vệ làm sao vậy?" Lôi Duẫn Cung nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Trương Khánh, tự hỏi.

"Trương Khánh vội vàng như vậy, nhất định trên triều đã có chuyện."

Lôi Duẫn Cung ngạc nhiên hỏi: "Có nên chặn hắn lại không?"

Lưu Nga hiểu ý của Lôi Duẫn Cung, nhưng Triệu Uyển Như là con gái nàng, tính tình con gái thế nào trong lòng nàng rõ ràng nhất, vì thế lắc đầu nói: "Càng che giấu nàng lại càng để ý, đến lúc đó hậu quả không lường được."

"Đi nhanh lên!" Lưu Nga thúc giục đám người khiêng kiệu.

"Vâng."

Lò than trong Văn Đức Điện đã tắt cũng không ai dám vào thay mới.

Nhiệt độ trong phòng dần giảm xuống, nhưng người bên trong cũng không thấy lạnh, đều mang nét mặt sầu lo.

"Sao phò mã lại bị bắt hả?"

"A?"

"Nghe nói, là phản quân dùng thuốc nổ chặn đường chi viện của hai cánh quân, bao vây nhóm người của phò mã, hình như là... cố tình nhắm về phía phò mã!"

"Bọn phản tặc kia có lai lịch gì mà lại dám..." Triệu Hằng sợ tới mức té ngồi trên ghế, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh căm.

"Quân sư của phản tặc là... Lư Thành Quân!"

"Lư Thành Quân... người này là ai?" Đã nhiều năm trôi qua, Triệu Hằng dường như có chút ấn tượng, nhưng nhớ không rõ.

"Hắn từng là phó sử Xu Mật Viện, là Tiến Sĩ dưới thời Thái Tổ, cũng là lão thần có thâm niên. Dưới thời Thái Tông bởi vì phản đối lập bệ hạ làm trữ quân nên bị tiên đế đài đến biên cảnh."

"Lư Thành Quân này quen thuộc công việc của Xu Mật Viện, ở Đông Kinh nhiều năm, lại có mối quan hệ rộng rãi."

"Vậy bây giờ phải làm sao cho phải?" Người phản hắn lại là thần tử Đại Tống.

"Lưỡng Quảng (Quảng Nam, Quảng Tây) có mấy chục Châu, nếu mất hết Kinh Nam, Giang Nam cũng sẽ lâm nguy. Bọn họ đang muốn một nửa giang sơn của bệ hạ."

Có lẽ không chỉ như vậy: "Đoạt Giang Nam là đoạt được thiên hạ, rõ ràng là muốn thay thế. Bệ hạ, tuyệt đối không thể đồng ý lui binh."

"Phò mã tuy quan trọng, nhưng không thể so với cơ nghiệp tổ tiên. Giang sơn của bệ hạ, bá tánh trong thiên hạ càng quan trọng."

"Tào Lợi Dụng dâng sớ, phản tặc đã là nỏ mạnh hết đà mới phải dùng kế này. Kẻ cắp đóng quân ở giữa Nghi Châu và Liễu Châu, Nghi Châu là hang ổ để bọn chúng đứng vững gót chân, nếu bỏ Liễu Châu, toàn lực phát binh tiến công Nghi Châu, sẽ đoạt được Nghi Châu đẩy phản tặc vào đường cùng, đến lúc đó không chiến cũng hàng."

"Chỉ là phò mã ở Liễu Châu, nêu bỏ Liễu Châu công Nghi Châu, e rằng sẽ chọc giận bọn họ, đến lúc đó phò mã cũng sẽ nguy hiểm..."

"Chết một người, mà thiên hạ an!" Đinh Vị nói năng hùng hồn, nói: "Biên giới Đại Tống là do Thái Tổ và Thái Tông vất vả cực khổ đánh hạ mà thành, cơ nghiệp tổ tiên tuyệt không thể dâng ra."

"Sao có thể so sánh giữa phò mã và bá tánh Đại Tống. Nếu bệ hạ sợ công chúa điện hạ bất mãn, thần có thể lý giải. Công chúa là con của ngài, là máu thịt của ngài, nhưng cũng là công chúa Đại Tống, càng phải hiểu lý lẽ mới đúng." Đại học sĩ Vương Khâm Nhược tiếp lời Đinh Vị thống thiết nói.

Triệu Hằng nhìn sang Thừa tướng tuổi già, mà Vương Đán chỉ cúi đầu, dường như không có gì để nói. Trần Nghiêu Tẩu vốn có lời muốn nói cũng bị Vương Đán kéo lại.

Trong lúc nghị luận, Vương Đán kéo vạt áo Trần Nghiêu Tẩu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Việc này không thể, bên kia cũng khó mà nói."

Luận tư, hắn tất nhiên nghiêng về phía Huệ Ninh công chúa, nhưng hiện giờ nói đến là giang sơn của hoàng đế, là bá tánh của Đại Tống, ngay cả hắn cũng không dám thiên vị.

Trần Nghiêu Tẩu cắn răng quăng tay áo: "Aiz!"

"Việc này Trẫm còn phải..."

"Bệ hạ, ngài mới là thiên tử!"

Lời này đánh sâu vào nội tâm hoàng đến, hắn run run nói: "Thôi, chuẩn tấu của Tào Lợi Dụng."

Trạm dịch truyền tin hoả tốc, mỗi ngày đi bốn trăm dặm. Từ phủ Khai Phong đến Quảng Nam hai ngàn dặm, dịch tốt mang theo lệnh bài sơn son thiếp vàng, mỗi ngày đi năm trăm dặm, bốn ngày sau mới đưa tin đến tiền tuyến.

Lệnh vừa truyền ra, Trương Khánh ở ngoài Khôn Ninh Điện gấp đến độ xoay quanh, tự hỏi có nên nói ra hay không, trong lòng cũng băn khoăn không biết nên nói thế nào cho uyển chuyển. Trên quan trường hắn thành thạo khôn khéo, nhưng đối mặt với công chúa lại biến thành người câm.

"Trương Dực Vệ, sao lại đi loanh quanh ngoài điện thế này? Vừa rồi cô nương còn nhắc ngươi, hỏi mấy ngày nay sao không thấy ngươi trình diện."

Trương Khánh nhíu mày, nói cũng không được mà không nói cũng không được, chỉ biết tự đấm mình trút giận.

Trận tuyết lớn đêm qua đã làm gãy cành mai già trong điện. Trên lớp tuyết khô dày một cành mai già nằm bất động. Màu trắng của tuyết lẫn vào màu đỏ của mai, hỗn loạn bất kham.

Không có sự cho phép của nàng, cung nhân trong điện không dám động đến cành mai này.

"Cô nương, Trương Khánh đã trở lại."

"Mau gọi hắn vào đây."

"Vâng."

Trương Khánh bước vội vào, siết chặt tay gọi một tiếng: "Cô nương."

"Tây Nam có chuyện gì sao? Ta thấy trước điện có động tĩnh, nhưng phía sau hậu cung vẫn rất an nhàn, có vẻ khác thường."

Sắc mặt Trương Khánh không tốt lắm, trạng thái cũng có vẻ hoảng loạn. Triệu Uyển Như nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thấy hắn ấp úng không đáp, chợt lạnh mặt quát: "Nói!"

Trương Khánh bị doạ lập tức quỳ xuống, run run nói: "Đại quân công Liễu Châu, chia ba đường, cánh trái của phò mã bị vậy, trong tay phản tặc có thuốc nổ, toàn quân diệt, phò mã bị bắt!"

"Quân cánh phải chi viện cũng đã muộn, gửi tin về cùng một tín vật..." Hắn run rẩy lấy một miếng ngọc nhiễm máu đỏ tươi ra: "Phái theo bảo vệ, chỉ sống sót ba người."

Thể xác và tinh thần run lên, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm miếng ngọc trong tay. Với nàng mà nói, vật này đã quá quen thuộc. Vốn là một miếng ngọc trong suốt, vừa sờ vào liền ấm, hiện giờ lại loang lổ vết máu, lạnh thấu xương. Nước mắt bồi hồi nơi khoé mắt, nức nở hỏi: "Ngọc này tìm được ở đâu?"

"Người đưa tin nói, lúc Thứ sử Đinh Thiệu Văn chạy đến cứu viện đã tìm thấy trong... vũng máu. Cảm thấy vật này giống đồ trong cung, nên sai người đem về xác nhận."

"Bọn họ còn nói, phò mã... đã bị giết!" Trương Khánh nhắm mắt nói.

Trước giờ xuất chinh còn nói: "Ngọc còn, người còn!"

Hiện giờ ngọc đưa về lại không phải do người đích thân mang về, da ngựa bọc thây, nhìn như thiên y vô phùng.

"Tướng sĩ trong quân đều tận mắt nhìn thấy, ngay cả tin do Vân Yên truyền về cũng..." Trương Khánh ngẩng đầu, hốt hoảng gọi: "Cô nương?"

"Cô nương!"

Một giấc mộng dài, đến khi tỉnh lại mới phát hiện, thì ra, mộng này là thật.