CHƯƠNG 51. ĐI LÀM VIỆC.
Văn phòng luật sư Thần Phong chủ yếu chuyên về bản quyền tri thức và các vấn đề về tài sản, bao gồm, bản quyền và độc quyền, quy mô không lớn, hai phòng trên cùng 1 tầng bỏ đi vách ngăn tạo thành 1 phòng, nhưng nhân viên nghiệp vụ rất tốt, tinh lực cũng đủ, trong giới rất có danh tiếng.
Ngồi ở bàn công tác, Cố Thanh tỉ mỉ kiểm tra phần tài liệu tiếng anh Uông Thần giao cho, đều là tài liệu đăng ký bản quyền của công ty nước ngoài gửi tới, bởi vì muốn nhanh chóng gửi lên cơ quan chứng nhận, cho nên Cố Thanh, Uông Thần, và 3 thực tập sinh khác đã phải cố gắng trong vòng 2 ngày để hoàn thành tài liệu, phiên dịch thành tiếng Trung.
Biết đêm nay lại phải làm suốt đêm, Cố Thanh đã sớm gọi điện cho Tần Lực Dương, nói mình có việc không thể trở về, Tần Lực Dương cũng không nói gì, chỉ bảo cậu chú ý thân thể phải ăn đúng giờ, đừng để quá mệt, hai người nói chuyện 1 lúc mới gác điện thoại.
“Cố Thanh, cậu có bạn gái à?”
Thực tập sinh ngồi đối diện với Cố Thanh nghịch ngợm nháy mắt với cậu, cười trêu ghẹo nói.
Mọi người làm việc một ngày đêm, thân thể sớm đã uể oải không chịu nổi, Uông Thần tuy là ông chủ, nhưng thường ngày đối với họ cũng rất ôn hòa, tư tưởng phóng khoáng, không có việc gì, thì họ cũng sẽ tìm chuyện phiếm để nói nhằm thư giãn, điều chỉnh tinh thần uể oải. Vài người vừa thấy Trương Lăng đi đầu, cũng đều gia nhập hàng ngũ trêu ghẹo.
“Cố Thanh, bạn gái cậu có đẹp không? Cậu đẹp trai như vậy, bạn gái nhất định cũng là mỹ nhân a?”
“Đúng vậy, Cố Thanh, nói nhanh lên, nhìn biểu tình của cậu khi nghe điện thoại, đúng là ngọt ngào ân ái nga, cũng quá làm người ta đỏ mắt a.”
Cố Thanh từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, lẳng lặng nghe bọn họ tự nói tự vui, đôi mày dài hơn nâng lên, rất đẹp, không kiều diễm không mị nhân, lại có 1 cảm giác dịu dàng kỳ lạ, như gió xuân thổi qua, không ngừng lưu chuyển.
loading...
Nếu nói dung mạo như tranh, cũng không hơn thế này a.
“A Thanh, cậu còn đẹp hơn a Ngọc nhà tôi, tôi mà cưới cậu thì tốt rồi.”
Kiều Thái nhìn Cố Thanh yên lặng mỉm cười, tựa như bị cái lông chim nhẹ nhàng lướt qua, khiến tâm ngứa ngáy, càng nhìn càng thấy Cố Thanh xinh đẹp, cười lớn nhịn không được ôm chầm lấy vai Cố Thanh.
Kiều Thái là đàn ông đông bắc điển hình, bình thường tục tằng hào phóng, chưa từng cố kỵ, nhưng mọi người trong phòng làm việc rất rõ, Kiều Thái tuy rằng thoải mái đường hoàng, lại là người phóng khoáng, những chuyện vui đùa không lớn không nhỏ, đương nhiên cũng không tính toán với hắn, Cố Thanh cũng không ngoại lệ, chỉ trên vai bị cánh tay mạnh mẽ giữ lấy, cậu có chút khó chịu muốn tránh.
Qua lớp kính trong suốt không thể che lấp cảnh bên trong với bên ngoài, Tần Lực Dương đứng ở cửa, đôi mắt sắc bén như 1 luồn lửa cực nóng bắn vào cánh tay Kiều Thái đang khoát lên vai Cố Thanh.
Uông Thần là người đầu tiên phát hiện Tần Lực Dương, hắn hiếu kỳ đánh giá người đàn ông đẹp trai mặc áo vest hàng hiệu đứng ở cửa, với ánh mắt kinh nghiệm tám năm của hắn, trực giác nói cho hắn biết người đàn ông này không tầm thường!
“Cố Thanh.”
Giọng nói của anh ta trầm thấp thành thục, rất từ tính.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Cố Thanh nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hai mắt không khỏi phóng đại, kinh hỉ nhìn Tần Lực Dương đứng ở cửa, nói vài câu với Uông Thần xem như giải thích, đứng lên đi tới, kéo tay người đàn ông kia ra khỏi văn phòng.
Ba thực tập sinh trong phòng hai mặt nhìn nhau.
loading...
Uông Thần có chút suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa, một lát sau, khóe miệng câu lên 1 độ cong đẹp mắt, trên mặt là biểu cảm hiểu rõ.
Vật vã trải qua 2 ngày không dành cho con người sống, ngày thứ ba, nhìn bốn người mắt đều thâm đen, Uông Thần đặc biệt thả bọn họ một ngày.
Cố Thanh đúng là mệt muốn chết rồi, lúc này cậu cần nhất là 1 giấc ngủ ngon, vội vã thu thập đồ đạc, Cố Thanh hiếm khi xa xỉ kêu 1 chiếc taxi, chui vào.
Ngay khi vừa lên giường, Cố Thanh liền thoải mái ngủ, Tần Gia Bảo bị đưa đi nhà trẻ, cậu hiếm khi được nhàn rỗi, cho nên không hề lo lắng ngủ 1 giấc say.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã 6 giờ rưỡi tối, trừng mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, Cố Thanh sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được, nhảy xuống khỏi giường, làm vệ sinh đơn giản, cậu bước ra khỏi phòng ngủ.
“Cục cưng, đang làm gì thế?”
Cố Thanh mới bước vào phòng bếp, liền thấy Tần Gia Bảo đang đứng trên ghế nỗ lực mở tủ lạnh, thân thể nhỏ nhắn mập mạp lung lay lắc lắc, Cố Thanh hoảng sợ, nhanh chóng bế người xuống.
“Anh gấu lớn.” Tần Gia Bảo ôm cổ Cố Thanh, giả vờ vô tội, le lưởi, bỉu môi làm nũng.
Cố Thanh sớm nắm được tâm tư Tần Gia Bảo, xem ra, không cần nói cũng biết là muốn ăn vụng kem. Nhớ lời bác sĩ dặn, Cố Thanh liền cứng rắn, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tần Gia Bảo, phụng phịu nói: “Chú bác sĩ nói em không thể ăn nhiều, buổi tối ăn, bụng sẽ bị lạnh, cẩn thận lại phải đi chích. Chích vào mông đó có sợ không?”
Vừa nghe chích, Tần Gia Bảo hai tay vô ý thức bịt chặt mông mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mạnh mẽ lắc đầu, “Cục cưng không ăn nữa, cục cưng không muốn chích đâu, mông đau lắm đau lắm, chị y tá xấu xa.”
Nói xong, cái đầu nhỏ còn cọ cọ vào cổ Cố Thanh, trong mũi phát ra tiếng lầm bầm khó chịu.
Biết bé đang nhớ lại ký ức đáng sợ lần trước y tá trẻ tuổi phải làm đến 7 lần mới tìm được đúng chỗ chích, Cố Thanh nhanh chóng vỗ lưng Tần Gia Bảo trấn an, định tìm chuyện khác để chuyển sự chú ý của bé.
“Ba ba đâu? Cục cưng buổi tối ăn cái gì?”
Tần Gia Bảo phút chốc ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất, tay phải vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, phát ra tiếng “bộp bộp”, trong miệng lên án nói: “Ba ba trở về lại đi ngay, cục cưng ăn bánh bích quy, thế nhưng ăn không đủ no, bụng cục cưng rất đói, Anh gấu lớn.”
Trước đó vài ngày dì Trần bị mẹ của Tần Lực Dương yêu cầu tới nước M, hiện tại chỉ còn lại Cố Thanh và Tần Lực Dương hai người lớn, cộng thêm 1 đứa trẻ như Tần Gia Bảo.
Cố Thanh yêu thương sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Tần Gia Bảo, vô cùng áy náy mình đã ngủ mà quên mất cục cưng, cũng trách Tần Lực Dương quá sơ ý.
Cố Thanh hôn lên trán Tần Gia Bảo, trấn an nói: “Ngoan, anh gấu lớn lập tức đi làm thịt viên cục cưng thích ăn nhất, có được không?”
Vừa nghe thịt viên, 2 mắt Tần Gia Bảo đã cười thành đường cong, hoan hô vỗ tay.
Ngủ cả ngày, đến đêm, Cố Thanh lại rất tỉnh táo, ăn xong cơm tối, giúp Tần Gia Bảo tắm rửa sạch sẽ, rồi dỗ bé ngủ, nhìn đồng hồ đã chỉ chín giờ, Cố Thanh lúc này mới nhớ tới Tần Lực Dương đến bây giờ còn chưa về, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng lại sợ ảnh hưởng công việc của hắn.
Thấp thỏm bất an đến 10 giờ, Cố Thanh cũng thể ngồi không yên, lấy điện thoại sang ấn số.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nhạc quen thuộc, nhưng không có ai nghe, Cố Thanh gọi lại vài lần, vẫn không có kết quả.
Cố Thanh lo lắng đi lại trong phòng khách không người, cuối cùng thực sự không yên lòng, thay quần áo dự định đến công ty tìm Tần Lực Dương, mới vừa ra đến cửa sắt, đã thấy chiếc xem quen thuộc chạy đến, Cố Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nếu đã đi ra, thì chờ hắn luôn.
Mở cửa ga ra, Tần Lực Dương liền thấy Cố Thanh đang đợi, trong lòng ấm áp, đi qua hôn cậu 1 cái, ôm vai vợ đi vào nhà.
“Sao lại ra đây? Ban đêm sương nhiều, đừng để bị cảm lạnh.”
Cố Thanh tiếp nhận cặp hồ sơ của Tần Lực Dương, lẳng lặng mặc hắn kéo, nghe hắn ấm áp quan tâm.
Đêm khuya yên tĩnh, các vì sao chiếu sáng trời đêm, hai người dựa vào nhau, yên lặng nhưng rất hạnh phúc.
“Công ty nhiều việc sao? Hôm nay về hơi muộn, đi tắm đi, em làm thức ăn cho anh.”
Trở phòng, Cố Thanh giúp hắn lấy quần áo phải thay, rồi vào phòng tắm xả nước nóng, mới chuẩn bị rời đi.
“Đã ăn rồi, không đói bụng, em giúp anh chà lưng đi.”
Tần Lực Dương trần trụi nửa thân trên nắm lấy cánh tay Cố Thanh, kéo người lại, khoảng cách giữa hai người càng gần, bốn phía hiện lên hơi nước mờ nhạt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái mụi, khiến mặt Cố Thanh không ngừng đỏ lên, hạ thân Tần Lực Dương khô nóng.
Cố Thanh muốn đẩy bàn tay cực nóng của hắn đang đặt trên hông mình, nhưng vì sức lực hắn quá lớn mà không hề hấn gì, tâm hoảng ý loạn, tim đập nhanh không ngừng.
“Anh, anh buông ra trước đã, em đi lấy khăn mặt.”
“Đừng nhúc nhích, Cố Thanh, để anh ôm một cái.”
Hắng mang theo tiếng thở dốc áp lực rõ ràng, dục vọng ngoài ý muốn, khiến mặt Cố Thanh đỏ lựng lên, nhận thấy hắn đang chôn đầu vào cổ mình ra sức làm việc, thân thể Cố Thanh không khỏi cứng lại.
“Anh, anh tắm trước đi, tắm xong, rồi lên giường.”
Cố Thanh nói xong, liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng nghĩ đến bởi vì chuyện thực tập, hắn đã nhẫn nại vì cậu nửa tháng, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào và áy náy, hơn nữa ngày mai buổi chiều mới đi làm, cậu cũng đồng ý với hành vi của hắn, nhưng muốn làm trong phòng tắm, Cố Thanh không có dũng khí.
“Ân…”
Vành tai mẫn cảm truyền đến cảm giác nóng ướt, Cố Thanh giật mình thân thể mềm xuống, vốn đã yêu thương nhung nhớ, bị hắn chạm vào, thân thể hai người dán vào càng gần.
Xương quai xanh bị cắn, tạo ra cảm giác khiêu khích đau đớn, nhưng cũng mang khoái cảm kỳ lạ, Cố Thanh thở dốc, tim đập nhanh hơn, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng thì quần đã bị hắn cởi ra, chỉ còn lại 1 cái áo sơ mi trên người, vạt áo mở rộng treo hờ hững ở khuỷu tay.
Trong phòng tắm hơi nước càng nhiều thêm, phả lên làm da trắng nõn mềm mại của Cố Thanh, khiến nó chuyển sang màu phấn hồng, vô cùng quyến rũ!
Cố Thanh đã mơ màng, đột nhiên bị người chặn ngang rồi bế lên, không kịp tự hỏi thì hai tay đã ôm lấy cổ hắn, chống đỡ sức nặng thân thể, tránh bị ngã, chỉ là trên mặt vẫn mang thần sắc mơ màng, thỉnh thoảng lại rên rỉ nhẹ nhàng, bộ dạng mặc người xâm lược!
Đêm nay, Tần Lực Dương hóa thân thành sói đói, không chút khách khí ăn trọn Cố Thanh, thoải mái ân ái đến tận khuya; sau nửa đêm, Cố Thanh đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ còn biết tùy theo hắn lâm vào bể dục, dạo chơi giữa ranh giới thiên đường và địa ngục.
Cho đến hừng đông, Cố Thanh bị lăn qua lăn lại đến mức toàn thân xương cốt rã rời, nằm trong lòng người kia nặng nề ngủ.
Hắn nói nhỏ bên tai cậu điều gì đó, nhưng Cố Thanh ý thức hoàn toàn tan rả không rảnh mà bận tâm.
“Thanh, ngày mai anh phải đi công tác một tháng, hảo hảo chăm sóc cho mình. Ngoan, ngủ ði, anh yêu em!”