“U, đây không phải Lý ca sao? Ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây?” Cảnh sát kia hiển nhiên là người quen của Bình Sĩ Khải, vào phòng phi thường tự nhiên ngồi ở trên sô pha.
Điểm một điếu thuốc, sau thuyết minh ý đồ đến: “Ta nếu không có chuyện cũng sẽ không tới đây.”
“Giả bộ nghiêm túc, rốt cuộc có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
“Có người báo nguy, nói nhà các ngươi ngược đãi trẻ em, nguyên bản ta không định đến, nhưng mà người nọ mỗi ngày gọi điện thoại, không có biện pháp chỉ có thể tới xem.”
Bình Sĩ Khải âm thầm cắn chặt răng, liếc mắt một cái về phía cửa sổ đang che kín màn, trêu đùa: “Ngươi xem ta là loại người này sao?”
Người nọ cũng hùa theo nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ta đương nhiên biết ngươi không phải loại người như vậy, bằng không ta sẽ không một mình đến đây.”
Cảnh sát kia tuy nói thế, lại đứng lên ở trong phòng chung quanh “thưởng thức” một vòng, cuối cùng cước bộ dừng ở cửa sổ sát phòng khách. Quay đầu nhìn thấy Bình Sĩ Khải thần sắc mất tự nhiên, viên cảnh sát tà khóe miệng nở nụ cười một chút, một tay đem bức màn nhẹ nhàng xốc lên.
Ngoài ban công ánh sáng tuy rằng thực mờ, nhưng Tiểu Phàm vẫn là nhìn thấy người mặc đồng phục này, bốn mắt nhìn nhau là lúc Tiểu Phàm theo bản năng rụt lui thân thể về phía sau, hoảng sợ nhìn hắn.
Mà cảnh sát kia chỉ lộ vẻ hơi ngoài ý muốn, sau liền xoay người ly khai.
“Ai, hiện tại tiểu hài tử chính là nghịch ngợm, đứa bên nhà của ta cũng thực bướng bỉnh, không có việc gì luôn chọc ta sinh khí.”
Bình Sĩ Khải vội vàng gật đầu đón ý nói hùa: “Phải, phải, phải, hiện tại đám hài tử thật sự rất nghịch ngợm.”
“Có đôi khi đem ta chọc tức giận, cũng động thủ đánh qua hắn. Bất quá nói lại, trên đời có cha mẹ không đánh hài tử sao? Chỉ là đừng xuống tay quá độc ác, miễn cho người khác nhìn thấy nói nhảm, đối với thanh danh của ngươi không tốt !”
Bình Sĩ Khải trong lòng hiểu rõ, đi qua khoác lên bả vai người nọ: “Hai chúng ta đã lâu không gặp mặt, hôm nay ta làm chủ, hảo hảo uống vài chén, tự ôn chuyện hảo hay không?”
Cảnh sát đem tàn thuốc đặt trên gạt tàn, ý vị thâm trường hướng phía ban công nhìn thoáng qua, cười cười cùng hắn ra cửa.
Cảnh sát kia đến bái phỏng chẳng những không có đem Tiểu Phàm cứu ra khỏi hố lửa, ngược lại vì hắn mang thêm đến càng nhiều tàn nhẫn tra tấn. Sau một trận đòn hiểm, Tiểu Phàm bị Bình Sĩ Khải nhốt vào một chiếc ***g sắt, không được phép tuyệt đối không cho hắn bước ra nửa bước. Một khối thiết khóa rất lớn triệt để ngăn cách hắn cùng với thế giới bên ngoài.
Lồng sắt đó cao không đến một thước, chật hẹp, cho dù Tiểu Phàm vốn gầy yếu ở bên trong cũng chỉ có thể cuốn lui thân thể, một lần vừa ở chính là hơn bốn năm.
Đệ đệ Bình Tư Hàm dần dần hiểu chuyện, đứa nhỏ này chẳng những khả ái đáng yêu, hơn nữa tâm địa phi thường thiện lương. Thế giới này chính là kỳ quái như vậy, một đôi vợ chồng ngoan độc như vậy, thế nhưng lại sinh ra một hài tử thực thiện lương, đối mặt bộ dáng Tiểu Phàm chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung, hắn lại không cảm thấy sợ hãi, luôn thân thiết gọi hắn ca ca.
Mỗi lần thấy Tiểu Phàm bị đánh, đều dắt chân mụ mụ thay hắn cầu tình, còn luôn vụng trộm đem đồ ăn vặt đưa cho ca ca, đây cũng là ấm áp duy nhất Tiểu Phàm cảm nhận được trong vài năm kia.
Có một lần Bình Tư Hàm thấy Tiểu Phàm mấy ngày không có ăn cái gì, vụng trộm đem bánh ngọt của mình nhét vào ***g sắt.
Tiểu Phàm mở ánh mắt suy yếu, nhìn bánh ngọt tiến dần đến thì dùng sức nuốt một chút nước miếng, lại liều mạng lắc đầu.
“Ca ca, nhanh ăn đi, ngươi yên tâm, mụ mụ nàng không có ở nhà.” Tiểu Tư Hàm đem bánh ngọt lại đẩy về phía trước.
“Mụ mụ đi thẩm mỹ viện, ít nhất hai giờ sẽ không trở lại đâu, ngươi yên tâm, không có người biết.”
Thấy hắn vẫn là không ăn, Tư Hàm thiếu chút nữa khóc ra: “Ca ca, ngươi đã vài ngày chưa ăn này nọ, cầu ngươi, ăn một chút đi, bằng không sẽ chết đói.”
Đối mặt đệ đệ đôi mắt có chút phiếm hồng, Tiểu Phàm tâm lý dâng lên một trận ấm áp. Nhưng hắn không phải là không muốn ăn, bởi vì ăn vụng này nọ mà bị trừng phạt hắn đã trải nghiệm đủ nhiều, hắn không dám, thật sự, thật sự không dám.
Tiểu Phàm lần thứ hai lắc đầu khiến Tư Hàm tâm lý ủy khuất, hắn cảm thấy ca ca không tin chính mình, nước mắt lách tách rơi xuống dưới. Thấy vậy Tiểu Phàm có chút hoảng, một bên phe phẩy đầu một bên thay đệ đệ vuốt nước mắt. Tiểu Tư Hàm thút tha thút thít vài cái sau lại đem bánh ngọt giơ lên trước mặt hắn, ý tứ là [ngươi không ăn, ta liền tiếp tục khóc!]
Tiểu Phàm không nghĩ khiến đệ đệ thương tâm, hơn nữa cũng chịu không được thức ăn dụ hoặc, dựa vào ***g sắt xê dịch về phía trước cắn một ngụm. Bình Tư Hàm thấy hắn ăn, rất là cao hứng, nâng tay sờ vết thương trên mặt hắn lo lắng hỏi: “Ca ca, có đau hay không?”
Tiểu Phàm chịu đựng đau nhức, miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười lắc lắc đầu.
Nhưng động tác nhỏ của hai người xác thực rất nhanh bị Lưu Mĩ Tuệ phát hiện, ngày đó ban đêm nàng cầm một cái bánh bao mở ra cửa ban công, cười hỏi Tiểu Phàm: “Muốn ăn sao?”
Tiểu Phàm lần đầu tiên thấy nàng đối chính mình cười, tâm lý mơ hồ cảm thấy bất an, hoảng sợ lắc lắc đầu.
Lưu Mĩ Tuệ cười lạnh một tiếng đem bánh bao để trên mặt đất, phương thức uy thực phẩm như vậy đều cùng bình thường giống nhau, làm cho Tiểu Phàm hơi chút an tâm, vươn tay khỏi ***g sắt liều mạng với tới bánh bao cách đó không xa.
Ai ngờ vào lúc này Lưu Mĩ Tuệ một cước đạp lên trên bàn tay nhỏ kia, hung hăng nghiền xuống. Tiểu Phàm không thể nói chuyện, không chịu đựng được cái loại đau nhức này, ở ***g sắt chật hẹp giãy dụa không ngừng, liều mạng kéo tay mình về.
“Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, dám cùng con ta giành ăn này nọ!”
Tiểu Phàm rơi lệ đầy mặt, a a oa oa nói không nên lời nửa chữ, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể không ngừng lắc lắc đầu.
Giày cao gót cao bảy tấc giống một cái dùi, nghiền phá làn da từng chút chui vào trong xương, đau nhức tê tâm liệt phế cơ hồ khiến Tiểu Phàm nổi điên, liều mạng hướng ***g sắt tự đập đầu mình.
Khổ hình giằng co hồi lâu, thẳng đến khi Tiểu Phàm hôn mê bất tỉnh Lưu Mĩ Tuệ mới rời đi. Tiểu Tư Hàm lén lút chạy đến ban công, còn chưa có mở ra cánh cửa thủy tinh liền ngốc sửng sờ tại chỗ. Từ đầu đến chân một mảnh băng lãnh, bị dọa quên cả hô hấp.
Trên mu bàn tay khô héo có một miệng vết thương thủng lỗ tối om, thật nhiều thật nhiều máu tươi theo khe hở gạch men sứ uốn lượn chảy xuống, mà ca ca đã sớm bất tỉnh nhân sự, xụi lơ nằm trong ***g sắt chật hẹp không hề phản ứng. Hình ảnh này thật sâu ghi khắc ở trong đầu Bình Tư Hàm, làm cho hắn cả đời khó quên.
Sau lần đó, Bình Tư Hàm bệnh nặng một hồi, mỗi đêm khi ngủ đều nằm ác mộng, nhiều ngày cũng không có chuyển biến tốt, cuối cùng vào bệnh viện trụ liên tục vài ngày. Kinh hách quá độ chỉ chiếm một phần, mà nguyên nhân chân chính bị bệnh là bởi vì tâm lý ngập tràn áy náy.
Đợi xuất viện, sau Tư Hàm cấp Tiểu Phàm bất cứ thức ăn gì, hắn cũng không dám nhận, Tư Hàm luôn hai mắt đẫm lệ lưng tròng hướng Tiểu Phàm nói thực xin lỗi, đối với việc này Tiểu Phàm chỉ không ngừng lắc đầu.
Hắn muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, nói cho hắn: “Đệ đệ, ngoan, không khóc, này không phải sai của ngươi, ca ca không có trách ngươi.”
Nhưng mà nói không nên lời, Tư Hàm còn nhỏ cũng căn bản không thể hiểu được tâm ý hắn. Hắn lại càng không dám vươn tay ra khỏi ***g sắt, tựa như con mồi bị độc xà cắn qua, có lẽ chỉ cuốn lui bên trong ***g sắt băng lãnh mới có thể cảm thấy an toàn một ít.
(Editor: e hèm, tiểu Phàm có lẽ trong chương 3 bị hành hạ gì đó nên đã không còn nói chuyện được, nhưng bản ta đọc không hiểu thế nào bị cắt mất, bản đọc online trên mạng cũng bị khóa mất chương đó
http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1397672, cho nên cũng không có biện pháp.)
Ai cũng không biết mấy năm này Tiểu Phàm là như thế nào trải qua được, ba ngày hai lượt bị đánh, nhiều lần trọng thương, không người để ý, không người trị liệu, hạ xuống một thân đầy vết sẹo, nhưng sau hắn vẫn là còn sống. Có lẽ ở một góc sáng sủa nào trong tấm lý của hắn còn đang mong chờ một ngày, mặt sau phiến cửa sắt kia sẽ xuất hiện thân ảnh mụ mụ.
Hình ảnh mụ mụ rời đi ẩn sâu trong trí nhớ, cũng đã bắt đầu mơ hồ, ngũ quan của nàng, bộ dạng của nàng, dường như càng ngày càng không rõ, chỉ nhớ nàng chảy thật nhiều nước mắt, ôm chính mình không ngừng nói thực xin lỗi, thực xin lỗi, cuối cùng lại vẫn là đem mình để ở phía sau.
Tiểu Phàm dần dần bắt đầu chết lặng, bắt đầu mất đi hy vọng, hắn không nhớ rõ bản thân rốt cuộc bao nhiêu tuổi, cũng không biết hiện tại thế nào là một năm, thế nào là một ngày, càng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc có bộ dáng gì, Tiểu Phàm dần dần lớn lên bắt đầu tự hỏi: Chính mình vì cái gì còn muốn sống?
Khóc nhiều lắm, chảy rất nhiều lệ, bi thương đến linh hồn tựa hồ đều đã muốn phản bội thân thể, thời điểm bị đòn hiểm tựa như một đứa trẻ sơ sinh vô tâm giống nhau, Tiểu Phàm thậm chí cả khóc cũng không có.
Hết thảy tra tấn chấm dứt ở mùa đông năm ấy khi Tiểu Phàm mười tuổi.
Tiểu Phàm cốt cách gầy gò đã bị treo ở trên bộ tản nhiệt suốt hai ngày hai đêm, chỉ có nửa bàn chân đứng trên mặt đất, chống đỡ toàn bộ thân thể, tay phải tàn phế đã bị dây thừng buộc chặt đến hiện lên màu tím.
Rốt cuộc phạm vào sai lầm nào, Tiểu Phàm tự mình cũng không biết, có thể bởi vì ba ba mấy ngày mấy đêm không về nhà, cũng có thể bởi vì mẹ kế không cẩn thận đánh mất một chiếc nhẫn, lại hoặc là bởi vì hàng xóm cách vách tạp âm quá lớn.
Tóm lại mỗi lần mẹ kế sinh khí, đem hết thảy bất mãn đều phát tiết ở trên người Tiểu Phàm.
———————————–
P/s: bộ này ngược thân có lẽ không bằng Lăng Nhiễm Trọng Sinh, nhưng ngược tâm thì ở level cao hơn nhiều, lần đầu đọc xong mà ta tự kỉ suốt cả đêm :))……