Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 10




---•---
Tống Ngọc Trạch đang làm bài tập thì tiếng gõ cửa vang lên, y thấy Tống Trấn mở cửa bước vào.
Y nhớ tới lần trước Tống Trấn vào phòng thì dùng chân trực tiếp đá văng cửa, hôm nay là lần đầu hắn mở ra.
Một tay Tống Trấn cầm chai thuốc cùng với bông băng, tay còn lại ra hiệu với Tống Ngọc Trạch: "Lại đây." Nói xong, hắn ngồi lên giường của Tống Ngọc Trạch, nhìn y. Chiếc giường đơn nhỏ bé không hề hợp với dáng vẻ cao lớn của hắn, nhưng hắn vẫn cứ giữ tư thế tùy ý như vậy.
Tay Tống Ngọc Trạch đang cầm bút bất giác siết chặt, y đương nhiên nhìn ra Tống Trấn vào đây là muốn giúp mình xử lý vết thương. Hơn nữa xem vẻ mặt cùng với tư thế của hắn, nếu như y không đi qua, Tống Trấn nhất định sẽ cứ ngồi chờ ở đó.
Tuy rằng Tống Ngọc Trạch đối với Tống Trấn chỉ là cảm quan trong trí nhớ của nguyên chủ nhưng y biết, người nam nhân này muốn làm chuyện gì thì hắn nhất định sẽ làm cho bằng được.
Y đành đứng dậy đi qua, ngồi kế bên Tống Trấn.
Tống Trấn mở chai thuốc, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Ngọc Trạch lên, lấy bông băng đã được tẩm nước thuốc chạm vào.
Làn da của Tống Ngọc Trạch vừa trắng lại vừa mềm, vết thương ở khóe miệng thoạt nhìn nghiêm trọng vậy thôi nhưng thật ra cũng không quá đau.
Tống Trấn khẽ nhíu mày, cả người có vẻ rất nghiêm túc, động tác trên tay lại dịu dàng ngoài ý muốn, không hề tương xứng với tác phong thường ngày của hắn.
Tống Ngọc Trạch hơi nghi hoặc, y đánh giá gương mặt đang dán vào rất gần kia. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn Tống Trấn sẽ cảm thấy dáng vẻ của người nam nhân này quá hung hăng, làm cho người ta nghĩ rằng hắn rất khó chọc. Thật ra nếu tinh tế đánh giá, hắn lớn lên vừa tuấn tú lại rất có hương vị. Mái tóc ngắn lưu loát, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng còn có một đôi mắt đặc biệt sâu. Không giống với diện mạo như mỹ nam thư sinh mà các cô gái thời nay yêu thích, đây chính là dáng vẻ trong cảm nhận của con trai.
Ít nhất lúc còn là Ninh An y tương đối muốn hướng về dạng ngoại hình đậm chất đàn ông như thế, nhưng sự thật thì bản thân của y lại thuộc dạng thanh tú.
Như cảm nhận được ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, tầm mắt của Tống Trấn từ cái cằm trắng nõn dời lên đối diện với ánh mắt của y. Lúc này biểu tình của Tống Ngọc Trạch tương đối thả lỏng, trong mắt không còn lạnh lẽo nữa, con ngươi thanh triệt đen bóng, xinh đẹp vô cùng.
Tay Tống Trấn bất chợt dùng sức, đầu mày của Tống Ngọc Trạch khẽ nhíu.
"À." Tống Trấn phản ứng lại, rút tay về nhìn kỹ miệng vết thương: "Được rồi. Đợi lát nữa con lấy đá chườm lên là có thể tiêu sưng." Hắn vừa đóng nắp chai thuốc, vừa dặn dò.
Tống Ngọc Trạch rũ mắt xuống: "Chẳng phải đã kêu ông đừng động vào tôi sao?"
Tay Tống Trấn ngừng lại, trên mặt không có biểu tình gì đứng lên mở cửa, trước khi ra ngoài dường như hắn bất đắc dĩ nói một câu: "...Ta là cha của con."
Tống Ngọc Trạch không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy mâu thuẫn, y cũng chẳng biết đây là ý nghĩ từ trong tâm của mình hay là tư tưởng còn sót lại của nguyên chủ trong lòng y.
Y nghĩ, này thì tính là gì, chẳng lẽ muốn thương tổn một người thì có thể tùy ý thương tổn còn lúc muốn đối xử tốt với người đó thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Người này rốt cuộc đang muốn làm gì, không khỏi quá ảo tưởng mình là trung tâm rồi.
Hắn có từng nghĩ đến, thật ra Tống Ngọc Trạch đã không cần nữa?
Dù vậy y cũng chẳng nói gì, y không muốn nhiều lời với Tống Trấn, cũng không muốn mang ý nghĩ trong lòng nói ra cho đối phương. Bởi vì từ lúc bắt đầu, y đã không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn.
Hơn nữa, đây cũng là chuyện của nguyên chủ Tống Ngọc Trạch, không hề liên quan gì đến y, vậy thì y có tư cách gì để nói những lời này với hắn.
Thân là Ninh An, đối với Tống Trấn điều y có thể làm đó là tự nhủ trong lòng tuyệt đối không được tới gần đối phương.
Đêm nay Ninh An ngủ không yên.
Biến hóa của Tống Trấn, chuyện phiền phức ở trường học làm cho y trở tay không kịp.
Hiện tại so với dự đoán của y thì phức tạp hơn nhiều, tương lai còn không biết sẽ đến cỡ nào. Lúc này y mới khắc sâu một điều, mình không phải Ninh An mà là Tống Ngọc Trạch.
Khi nhớ đến ba mẹ, mọi thứ lúc này như hoàn toàn bạo phát. Dù là người lạnh nhạt thế nào nhưng khi đột nhiên sống lại trong cơ thể của một người khác, trong một thế giới khác thì cũng chẳng mấy ai có thể tiếp nhận nổi.
Mà biểu hiện của Ninh An lại quá mức trấn định, cảm xúc tiêu cực bị nén ở đáy lòng, đến đêm nay như là muốn phóng thích hết ra.
Y cuộn tròn ở trên giường, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Y nằm mơ, mơ thấy mình đang ở thế giới trước kia.
Y đã trở lại, về đến nhà của mình, trong nhà vẫn như trước đây, một chút cũng chẳng thay đổi.
Tới gần khoảng sân, nơi y luôn ngồi phơi nắng đọc sách, thậm chí phía trên còn được trãi một tấm thảm.
Trong nhà không có ai, y đi tới đi lui bên trong, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào những đồ vật quen thuộc.
Đối với vật dụng trong nhà y cũng không có yêu cầu gì nhiều chỉ cần tiện dụng thoải mái là được, nhưng mỗi lần mẹ muốn mua cái gì cũng đều nghiêm túc hỏi ý kiến của y, có thể nói mỗi một đồ dùng trong nhà này là do y và mẹ đích thân chọn.
Y theo cầu thang bước lên lầu, vào phòng của mình.
Đồ vật trong phòng vẫn được đặt đó như lúc trước khi phẫu thuật, ngay cả chiếc khăn tắm y tùy tiện ném lên giường vẫn được giữ nguyên như cũ. Giống như...Giống như y chỉ ra ngoài vào buổi sáng, tối đến sẽ trở về.
Y ngây ngốc cầm lấy khung ảnh gia đình. Bên trong ảnh chụp y ngồi trên một chiếc ghế mây tại sân trúc, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ba ở sau lưng một tay đặt lên vai y còn một tay thì ôm lấy mẹ, hai người đều cười rất vui vẻ. Giống như tất cả những hạnh phúc tốt đẹp nơi đây đều được lồng vào trong tấm ảnh mỏng manh này.
Lúc này, bên ngoài truyền tiếng mở cửa, y vội vàng buông khung ảnh chạy ra khỏi phòng.
Là mẹ và ba, phía sau còn có Lục đang xách theo rất nhiều túi đồ.
"Mẹ nuôi, con để đồ vào trong phòng bếp trước." Lục cười nói.
"Được rồi, con ở đây đi chút nữa ăn cơm luôn." Mẹ Ninh cười lên, trên khuôn mặt lưu lại một vài nếp nhăn: "Ít nhiều gì cũng nhờ có Tiểu Lục, bằng không nhiều đồ như vậy mà chỉ dựa vào hai ông bà này muốn mang vào cũng phải tốn khá nhiều thời gian."
Lục nói: "Mẹ nuôi à thật ra là do con có ý đồ riêng, muốn đến đây để cọ cơm đó mà." Hắn xách đồ vào phòng bếp.
Ninh An ức chế nội tâm kích động, xuống lầu đi về phía mẹ thì lại thấy mẹ Ninh đi đến một góc, trên bàn có để thứ gì đó. Mẹ Ninh chậm rãi kéo miếng vải ra, bên trong chính là ảnh chụp trắng đen của Ninh An.
Cả người Ninh An phát lạnh, cánh tay muốn chạm vào vai mẹ thu trở về.
Đúng vậy, y đã chết, chết trên bàn phẫu thuật.
Mẹ Ninh tỉ mỉ lau chùi bức ảnh, lau thật lâu mới cẩn thận để lại trên bàn.
Ninh An đứng sau lưng bà, biểu tình phức tạp, lúc này y mới phát hiện, mẹ đã thay đổi rất nhiều, trong ấn tượng của y mẹ sao lại gầy yếu đến thế? Tóc tuy được chải gọn gàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy nhiều chỗ bạc trắng. Dường như đã già đi hơn mười tuổi.
Lúc ăn cơm, trên bàn đều là món Ninh An thích.
Lục gắp thức ăn cho mẹ Ninh và ba Ninh: "Mẹ nuôi, người làm những món này vừa lúc đều là món con thích."
Mẹ Ninh cười nói: "Phải không? Nếu con thích thì ăn nhiều một chút." Sau đó bà gắp đồ ăn vào một cái chén không bên cạnh mình, tiếp theo nói: "Tiểu An nhà mẹ cũng rất thích, nó nói những món mẹ làm là ngon nhất."
Ba Ninh để chén xuống, vươn tay đặt lên vai mẹ Ninh: "Vợ à..."
Mẹ Ninh miễn cưỡng cười cười: "Em không sao, chỉ là...Nhớ Tiểu An, không biết vì sao hôm nay lại đặc biệt nhớ con..." Bà nhẹ nhàng xoa khóe mắt.
Mắt ba Ninh hồng hồng không nói lời nào.
Tay Lục cầm đũa cũng run nhẹ, hắn yên lặng ăn cơm, dù ăn vào cũng chẳng nếm ra mùi vị gì.
Ninh An rất muốn bước qua nói với mẹ là con đang ở đây, đang đứng ở trước mặt mọi người, mẹ nhìn con đi. Nhưng y không làm được, y chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ.
Mẹ Ninh càng nghĩ càng thương tâm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vị trí Ninh An hay ngồi.
"Không biết Tiểu An thế nào rồi, có đầu thay chuyển thế hay không, anh xem Tiểu An của chúng ta tốt như vậy, lại còn ngoan ngoãn nữa, nhất định sẽ vào được một nhà tốt. Không phải giống như kiếp này, sinh ra ở trong bụng của em. Ngay cả một cơ thể khỏe mạnh cũng không thể cho con." Mẹ Ninh nói xong lại bật khóc: "Tại sao lại làm con của em, tại sao lại là Tiểu An. Nó ngoan như vậy. Đều là do em sai, nếu không phải tại em thì con đã có được một cơ thể khỏe mạnh, có thể sống một cuộc sống bình thường như những người khác mà không phải ra đi ở tuổi còn trẻ thế này. Nó ưu tú như vậy, nhưng cuối cùng không phải là bị em hại hay sao, rốt cuộc em đã tạo nghiệt gì, làm cho ông trời phải đối xử với con em như vậy, nó vô tội, nó không làm sai chuyện gì, đều là do em. Tại sao lại không lấy mạng của em đi chứ?" Bà càng nói càng kích động, khóc không thành tiếng.
Ba Ninh lấy tay che mặt, kiềm không được rơi nước mắt.
"Mẹ nuôi, người đừng nói như vậy, người thương Ninh An bao nhiêu thì Ninh An cũng thương người bấy nhiêu. Cậu ấy nhất định sẽ không hy vọng người suy nghĩ như thế. Nếu để Ninh An nghe được, người nói xem cậu ấy sẽ buồn cỡ nào?" Lục đau lòng khuyên nhủ mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nhẹ nhàng run lên, suy sụp nói: "Đúng vậy, tuy rằng Tiểu An tính tình đạm mạc nhưng thật ra lại rất thiện lương. Nó nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ tự trách này của mẹ. Nó là một đứa nhỏ tốt...Con cũng là một đứa nhỏ tốt, các con đều là những đứa nhỏ tốt."
Gần 30 tuổi, bị gọi là đứa nhỏ tốt cũng không khiến cho Lục cảm thấy kỳ quái, ngược lại mắt hắn đỏ lên, bước qua nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Ninh: "Mẹ nuôi, sau này con sẽ thay Ninh An chăm sóc ba mẹ thật tốt, hai người cứ xem con là Ninh An đi, được không?"
Mẹ Ninh dừng nước mắt, bà vươn tay xoa đầu Lục, tựa như vô số lần trước kia vuốt ve Ninh An, bà đã sớm phát hiện, Lục ngày càng giống Ninh An, rõ ràng trước kia là một người phóng khoáng hào sảng nhưng hiện tại biểu tình lại luôn nhàn nhạt. Tính tình, thói quen, động tác, cách ăn cũng ngày càng giống Ninh An.
Mỗi lần nhìn Lục, tựa như đang nhìn thấy Ninh An.
"Ninh An có người bạn như con, là phúc khí của nó." Ninh mẹ nhỏ giọng nói.
"Có đươc ba mẹ nuôi tốt như vậy mới là phúc khí của con." Lục nở nụ cười, sau đó cầm đôi đũa đặt vào tay mẹ Ninh: "Mẹ, ăn cơm đi. Người mà bị đói, con sẽ đau lòng."
Mẹ Ninh gật đầu: "Ăn cơm, anh à, ăn cơm đi." Bà vỗ nhẹ tay ba Ninh: "Đừng làm khó dễ bọn nhỏ."
"Ba, ăn cơm thôi." Lục nói với ba Ninh.
Nghe một tiếng ba như thế, tâm của ba Ninh run lên, ông lau nước mắt, gật đầu lên tiếng: "Đứa nhỏ này, con cũng ăn đi."
Mấy người dừng cảm xúc, im lặng ăn xong bữa cơm này.
Lục vẫn luôn cẩn thận quan tâm ba Ninh mẹ Ninh, thẳng cho đến khi bọn họ đều bị hắn chọc cười.
Ninh An cảm kích nhìn Lục, y dường như nghe được tiếng lòng của Lục.
Lục nói - Ninh An, tôi sẽ thay cậu chăm sóc thật tốt cho ba mẹ cậu, vì vậy cậu không cần lo lắng nữa.
Còn chuyện này, rốt cuộc thì tôi cũng có thể gọi họ một tiếng ba mẹ, chỉ có điều là cậu đã không còn.