Trọng Sinh: Cầu Được Ước Thấy

Chương 1: Âm mưu của bạn thân




Vào ngày sinh nhật của Hải Ngân, Mễ Lạc đến dự tiệc mừng. Bởi vì sẽ uống chút rượu nên cô để con ở nhà cho chồng giữ, cô lái chiếc xe máy đến nhà Hải Ngân cầm theo hộp quà để trong túi.

Đến nơi, nhìn thấy Hải Ngân và gia đình đang vui vẻ nói chuyện, Hải Ngân còn có một đứa con gái lớn hơn con trai cô 2 tháng. Nhìn thấy Mễ Lạc đến, Hải Ngân mừng rỡ chạy ra trêu.

"Tao cứ tưởng mày không đến!"

Mễ Lạc nhìn thấy Hải Ngân mặc chiếc váy hai dây màu đỏ dài ngang đầu gối, cô mỉm cười nói.

"Biết sao không, con tao nó cứ đòi đi theo nên tao phải trốn nó đấy!"

Nói xong, cô cũng bước xuống xe đi vào trong cùng Hải Ngân. Vào trong ngồi được một lúc, Linh Lan cũng qua tới, nhìn thấy Mễ Lạc nó đi đến cười tươi nói.

"Mi cũng đến à? Sao không nói để ghé sang nhà chở tao nữa???"

"Hihi, tao lu bu nên quên gọi mày. Mà chồng mày giữ thằng con rồi hả??"

Linh Lan gật đầu không nói gì, bởi vì nhà nó chỉ cách nhà Hải Ngân có một đoạn nên nó đi bộ sang.

Hải Ngân lấy bánh kem ra bắt đầu thổi nến, ánh mắt ra hiệu cho Mễ Lạc chuẩn bị chụp ảnh. Cô cũng hiểu ý liền lấy điện thoại ra canh góc để chụp, sau một lúc Hải Ngân nhắm mắt ước rồi thổi nến. Mọi người cũng chúc mừng rồi bắt đầu ăn uống, Linh Lan cũng quay sang rũ cô chụp vài tấm ảnh để ghép capcut giật giật đăng tin.

Được một lúc, Hải Ngân lấy vài lon bia đặt trước mặt Mễ Lạc và Linh Lan, trước ánh mắt ngơ ngác của hai đứa. Hải Ngân cười tươi nói.



"Nay là sinh nhật của tao mà, không say không về nhá!"

Linh Lan nhíu mày bĩu môi nói.

"Thôi đi mẹ, tao còn về dỗ con ngủ nữa! Không say về nhà được chắc?"

Nghe vậy, Hải Ngân dường như không quan tâm. Nó đổ lon bia vào ly rồi đưa cho Mễ Lạc.

"Mày không uống thì thôi, Lạc Lạc uống với tao cũng được rồi!"

Mễ Lạc muốn từ chối nhưng Hải Ngân cứ hối thúc mãi, thế là cô đành uống cạn ly.

Khoảng nửa tiếng sau, Linh Lan nhận được cuộc gọi của chồng nên phải về, Mễ Lạc thấy vậy quan tâm hỏi.

"Có cần tao chở về không??"

Nhìn thấy cô vẫn đang bị Hải Ngân giữ lại ở bên cạnh bắt uống liên tục nên nó chỉ khuyên nhủ.

"Uống ít thôi Lạc, mày còn chạy xe về nữa đó!"



Hải Ngân ngồi bên cạnh nghe vậy liền chen vào nói.

"Yên tâm, nó say thì có người chở về. Lo gì!"

Vừa nói nó vừa hối thúc Mễ Lạc uống tiếp, Mễ Lạc từ chối không uống nữa vì lát nữa còn phải tự lái xe về. Hải Ngân thấy vậy thì nét mặt trở nên không vui, thế là liền nói móc.

"Sao thế? Chẳng phải lúc trước mày uống dữ lắm sao??? Sao giờ mới được vài lon là nghỉ rồi."

Mễ Lạc im lặng không nói gì, cô chỉ bóc trái quýt ra ăn cho tỉnh táo để một lát lái xe về.

Khoảng một tiếng sau, thấy 21h rồi nên Mễ Lạc đứng dậy để tạm biệt ra về. Hải Ngân thấy vậy liền đi đến tỏ vẻ lo lắng hỏi.

"Lúc nãy mày uống nhiều như vậy, hay là tao chở mày về nha. Lỡ mày chạy dọc đường về có chuyện gì....."

"Không sao, tao tự về được mà!"

Mễ Lạc cười tươi nói, Hải Ngân vẫn cứ nằng nặc không chịu, hết cách Mễ Lạc đành đưa chìa khóa xe cho nó chở về.

Chạy dọc đường, Mễ Lạc cảm thấy hơi chóng mặt nên gục lên vai Hải Ngân. Hải Ngân lúc này đang suy nghĩ nên tìm chỗ nào để thả cô xuống bên đường. Bởi vì nó không có ý định đưa cô về nhà, đang mải suy nghĩ cách thì lúc này có một chiếc xe container ở đâu lao ra khiến cho Hải Ngân giật mình không kịp né. Cứ thế, cả hai đều mất mạng không thể qua khỏi.

Nhận được tin dữ từ hàng xóm đi ngang, chồng Mễ Lạc và em trai vợ vội đến hiện trường tai nạn, người nhà của Hải Ngân cũng vội đến để nhận người. Nhưng đến nơi, ai nấy đều thấy thứ chờ đợi họ là hai cái xác được chiếu che lấp lên, máu chảy loang khắp mặt đường. Bọn họ đều không ngờ, chỉ mới xa nhau có một lúc mà hai người đều đã rời xa họ mãi mãi.