Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 80: Hạ một cấp đi




"Cái quái gì vậy..."

"Á chân tôi!!"

Chân bọn họ bống nhiên lạnh lẽo khó chịu. Không còn thuộc về sự kiểm soát của chủ nhân nó. Những người lính bắt đầu hỗn loạn sợ hãi mà hét toáng lên.

"Làm càn!"

Người mặc đồ cấp cao kia vung tay lên triệu hồi ra những tia sét đánh về phía Dư Huy. Những tia sét như những con rắn độc mà lao thẳng về phía anh, tiếng xẹt xẹt đốt cháy không khí khiến cho mùi khó chịu bay ra xung

quanh.

"Ố, coi bộ cũng có chút thực lực để lên được cao này. Nhưng coi bộ vẫn là cao quá đi, hay là hạ xuống 1 cấp nhé."

Dư Huy phất tay ngược lại, khiến cho những tia lửa điện kia bỗng nhiên bị đảo ngược lại phản chủ. Tên lính cấp cao kia mặt mày tái nhợt muốn né tránh đòn tấn công do mình tự tạo ra.

Gã ta biết rằng trúng một đòn này không liệt cũng ph, thế thì gã leo lên được chức vị thượng tướng này có nghĩa lý gì nữa.

Nhưng gã ta lại xui xẻo khi chọc phải người không nên chọc vào. Dù gì Dư Huy cũng nếm trải mùi vị sâu kiến trước mặt những kẻ tự xưng là chí tôn này, coi thường sinh mệnh như vậy thì để bản thân cảm nhận đi.

"Áaaaaa..."

Âm thanh đau day dứt khi bị điện giật, cơ thể gã ta bắt đầu co giật, những luồng điện mạnh mẽ do chính gã ta phóng ra giờ đây chủ nhân nó hưởng hết.

Cơ thể bị điện giật cho bắp thịt co lại và rung đau như kim châm. Gã ta bắt đầu có dấu hiệu bị tê liệt, tim bắt đẩu đập mạnh, cơ thể run rẩy không kiểm soát.



Dù gì cũng chỉ là dị năng hệ lôi cấp 3, còn chưa thành thạo mấy. Cùng cấp thì anh chỉ ngán mấy tên được coi là thông minh xếp vào làm phản diện của thể giới này.

Chứ đa phần đều là mấy tên não tàn phục vụ cốt truyện. Dị năng hệ lôi dưới cấp 4 chỉ được coi như điện giật mà thôi, trên cấp 4 mới đúng với tên của nó là lôi. Những tia sét giật rầm rộ khiến cho nạn nhân có thể tử nạn.

Dị năng mỗi loại mỗi khác, có hệ công kích mạnh mẽ, có hệ phòng thủ hoặc là trị thương rất tốt. Chẳng hạn như hệ mộc hồi phục vết thương. Hoặc là hệ thủy cũng có khả năng trị thương, nhưng đa phần để dị năng giả đó cung cấp nước sạch là chính.

"Được rồi. Tạm tha cho mấy người đó, dù gì cũng là nghe theo lệnh người khác nên lần này tôi không phế đi đôi chân kia."

Dư Huy nói ra những câu này thật sự mới giống phản diện. Anh thu hồi lại dị năng khiến những người lính thở phào nhẹ nhõm, khiêng thiếu tướng tội nghiệp bị dính chiêu khiến cơ thể bị thương đi.

Có thể sau lần này thì cấp cũng bị hạ đi một cấp. Hắn ta đang cấp 3 nhưng bị ánh đánh hạ khiến tinh hạch trong não bị chấn động mà khiến dị năng bị tụt cấp.

"Mấy đứa đi theo hướng dẫn của binh sĩ đi, Lạc Nhiên thì theo anh."

Dư Huy nói với đám nhóc này. Sợ rằng Lạc Nhiên sẽ còn gặp nhiều chuyện rắc rối, thôi thì tạm thời để cậu ấy ở với anh đi cho lành.

"Vậy anh Dư nhớ chăm nhóc Lạc Nhiên cẩn thận nhé. Cậu ấy mà mất một tí thịt nào em sẽ hỏi tội anh đấy."

"Biết rồi. Còn sợ anh ăn mất một miếng thịt của em ấy sao."

Lạc Nhiên và đám bạn kia chia nhau ra. Anh thấy đám đông vẫn còn quay quanh hóng chuyện, anh dẫn Lạc Nhiên đi qua đám đông, không ai dám cản đường anh nên một đường thoải mái rơi đi.

Vì cứu Lạc Nhiên có thể trong tương lai anh sẽ không được yên ổn rồi. Anh dám chắc người lính kia không phải chủ mưu nên đã gây thù với người đứng đằng sau mọi chuyện.

Tại một căn phòng ngập tràn đồ dùng làm thí nghiệm, có cả một số bộ phận cơ thể ở trong đó. Một người lính mặc đồ bảo hộ đi vào trong báo cáo với một người đàn ông đang ngồi giải phẫu một cơ thể sống trên bàn.



"Thưa ngài, việc đưa omega kia về đây đã bị cản trở bởi một người. Hình như là một dị năng giả hệ băng."

"Tên thiếu tướng được sai đi kia không đánh nổi hay sao?"

Người đàn ông mặc áo blouse dài tới chân, đang ngồi trên ghế dài mặt mày vẫn chăm chú vào khối thi thể kia.

Từng mẫu vật nội tạng đều bị cắt bỏ, để lại bên trong là một cơ thể rồng mục.

"Bên phía khu y tế báo rằng thiếu tướng Hạ đã bị thương khá nặng, khiến cho dị năng bị hạ cấp."

Người lính không đam nhìn thẳng vào người đang giải phẫu kia. Đúng là vô dụng, chẳng làm được tích sự gì. Nếu như đã không bắt được người vậy thì cứ để vậy đi.

Người đàn ông kia quay đầu lại, khuôn mặt trung niên đầy xảo trá nở nụ cười lương thiện. Nhưng người lính không dám ngẩng đầu mà cứ nhìn giày dưới đất.

"Được rồi, cậu lui đi."

"Vâng."

Trong phòng chỉ còn lại một mình ông ta. Khuôn mặt đầy vẻ mất mát. Chậc, omega trên bàn này đã hỏng mất rồi.

Một vật thí nghiệm tốt nhưng sức sống quá yếu ớt. Ông ta nghe thấy một omega được tìm thấy liền muốn đưa người về đây.

Ông ta rất muốn khám phá thử xem rằng tại sao những người được phân hóa thành omega này lại có thể sinh sản và xem thử có thể cấy ghép lên cơ thể người hay không.

Nhưng hiện tại omega quá khan hiếm. Hiện tại người trên bàn mổ này đã là người thứ 3 rồi. Thật là đáng tiếc.