Vụ nổ to lớn làm rung chuyển cả huyện Bắc Hà. Dư Huy ở trong lớp bảo vệ băng kia đếm ngược từng phút để thoát ra ngoài. Đến khi hơn 30 phút, quả cầu băng dần dần tan chảy thành nước, để lộ người ở bên trong.
Dư Huy cả người ướt nhẹp, tóc dính vào da đầu. Quần áo bị ướt làm anh cảm thấy hơi lạnh vì đây là nước được tạo ra bởi băng tan, anh hơi lạnh.
Nhưng không bao lâu thì cũng không còn cảm nhận được lạnh nữa, hơi nóng tỏa ra từ xung quanh đã nhanh chóng khiến cậu hơi đỏ mặt vì nóng.
Khói bốc lên từ dưới đường, những cái xác cháy rực lửa như địa ngục kinh hoàng. Dư Huy nhanh chóng đứng dậy, anh hiện tại ở gần cuối đường, vì vậy có thể rời khỏi khu đường này rất dễ.
Nhung tình huống tệ nhất đã xảy ra. Một áp lực mạnh mẽ từ đầu đường phía bệnh viện trung ương. Thứ tỏả ra áp lực mạnh mẽ đó đang tiến lại đây.
Dư Huy biết rằng không ổn liền nhanh chóng đứng dậy, từ trên mái nhà tạo thành một con đường băng trượt xuống dưới đất.
Bên dưới khói bụi rất nhiều, mịt mù làm hai mắt anh cay xè, đỏ hoe, bắt đầu tích tụ hơi nước. Dư Huy lấy tay che mũi mà chạy băng qua làn sương khói dày đặc kia, dưới chân gập ghềnh, mềm mại dẫm trên xác thịt của tang thi mà chạy.
Cảm giác mềm mềm xốp xốp thật khiến người ta ghê tớm về xúc giác mà. Dư Huy không nghĩ nhiều mà dùng tốc lực nhanh nhất chạy về phía hướng Vu Thần đưa đám người kia rời đi.
"Gràoooooo!!!"
Một âm thanh gẩm lên khiến màn nhĩ Dư Huy chấn động. Bước chân trì trệ lại. Trong lòng thầm than không xong, một âm thanh xé gió mạnh mẽ bay về phía anh.
Anh nhanh chóng né đi nhưng không kịp, vết chém gió kia lướt qua bắp tay anh, xé rách đi một mảng áo đen để lộ ra vết thương chảy máu.
Từ phía làn khói, một thứ gì đó đang dần tiến tới chỗ anh. Đến khi anh nhìn rõ thứ đó thì mới biết sợ hãi là gì. Thứ đó hình dạng là của một người phụ nữ mang thai, người phụ nữ bị phân hủy nặng khiến cơ thể không giữ được dáng vẻ ban đầu.
Ở phần bụng mới là thứ khiến Dư Huy sợ hãi. Phần bụng bị đục khoét một lỗ lớn, lộ ra bên trong. Không phải máu thịt hay nội tạng gì cả, là một đứa bé!!
Đứa bé này chỉ có một cái đầu. Cái đầu nhỏ xíu, hình như là trẻ sơ sinh, ngũ quan vẫn chưa phát triển khiến hình ảnh càng thêm quái dị.
Từ cái đầu ở phần bụng, nó nối thành những sợi dây liên kết với cơ thể mẹ, những sợi dây màu đen sẫm dày đặc trong cơ thể. Bên trong phần bụng chỉ có mỗi cái đầu em bé và những sợi dây chẳng chịt.
Cơ thể mẹ bị phân hủy nặng, da thịt thối rữa, có thể thấy ruồi bọ lít nhít trong da thịt. Khuôn mặt người mẹ vô hồn, ánh mắt không tiêu cự.
Dư Huy chưa từng đối mặt với tang thi cấp 1 nhưng từ hình dạng đã mang lại nỗi khiếp sợ nguyên thủy đến thứ
mình không biết và thêm cả áp lực toả ra từ tang thi này thật mạnh mẽ.
Anh cắn răng để không phải khiến chúng va chạm vào nhau, cơ thể anh bắt đầu có biểu hiện run rẩy rồi. Năng lượng của anh cũng không đủ để đối đầu với nó chờ Vu Thần đến.
Dư Huy cắn răng ra tay trước, lấy từ không gian một khẩu súng lục, lên đạn nhắm bắn vào người mẹ kia. Những viên đạn nhanh chóng xuyên thủng vào phần đầu của người mẹ kia, nhưng không có tác dụng.
Đầu óc nhanh chóng chuyển nhanh sang cái đầu em bé. Thứ cổ quái này chắc chắn là đầu não, anh giơ súng lên nả về đầu em bé.
Thứ này cảm giác được Dư Huy tấn công về phía điểm yếu của nó, đầu người mẹ kêu gào lên, tạo ra những lưỡi dao gió mạnh mẽ tấn công về phía Dư Huy.
Anh không thể né được nhiều lưỡi dao như vậy. Liền dựng thành một tường băng đỡ đòn tấn công. Những lưỡi dao lao thẳng về phía tường băng tạo thành những vết cắt sâu vào trong.
Dư Huy trong lòng đang cầu nguyện Vu Thần nhanh chóng đến đây mau. Anh không thể đối đầu trực tiếp với thứ này được, cơ hội ăn được chỉ bằng 0.
Tang thi cấp 1 kia bị chặn đòn tấn công liền tiếp tục tạo ra thêm nhiều lưỡi dao gió tấn công. Tuy đơn giản nhưng uy lực quá khủng khiếp, nếu như là người bình thường thì bị những lưỡi dao này xé xác là có thể.
Dư Huy chạy khỏi chỗ này, trốn vào một tòà nhà gần đó. Anh phải tìm cơ hội câu giờ, chắc chắn Vu Thần đang tới đây.
Nhưng tiếc là Vu Thần lại đang gặp rắc rối nên sự mong đợi của Dư Huy là vô ích rồi. Vu Thần xui xẻo gặp một đám người tính cướp bóc của bọn họ, vì vậy phải đánh với lũ người này.
Bọn người mày rất đông, phải khoảng 30 chục người. Vu Thần nhanh chóng hạ gục những kẻ yếu ớt, tiết kiệm dị năng để không hao phí đi át chủ bài.
"Khà khà, hôm nay đừng hòng có kẻ nào thoát được."
Tên thủ lĩnh cười một cách gian tà, nhanh chóng vung tay, những cột đá sắt nhọn đâm thủng sàn đất nhựa đường tấn công đám người Vu Thần và Lâm Triết.
Không ít người sống bị thương và bị đâm trúng chỗ hiểm mà chết. Tình thế nguy cấp hơn bao giờ hết, không ngờ kẻ này lại là dị năng giả cấp 1.