Anh sẽ cho nổ bom trên dãy đường này. Số lượng tang thi có thể khoảng dưới 500 con, nhưng đó là một số lượng rất là khổng lồ rồi.
Vụ nổ của anh cũng có thể thu hút nhiều tang thi đến, nhưng không sao cả. Dù gì tang thi cấp 1 cũng có thể sẽ đến đây, nên anh phải phòng bị xíu.
Nếu như nó không ló đầu ra thì anh vẫn có biện pháp là nồ bệnh viện, như vậy thì sẽ hơi thiệt thòi cho giáo sư
Phạm chút xíu. Anh không biết sẽ ảnh hưởng gì đến tương lai hay không nhưng giáo sư Phạm này là một con cờ lớn quan trọng.
Người sống ở huyện này cũng không ít, nhưng không biết còn bao nhiêu người sống. Vì vậy anh đi xuống dưới nhà, gật đầu với Vu Thần.
Triển khai kế hoạch. Lâm Triết cùng những người sống kia sẽ chia làm 3 đội, đi xung quanh đây xem thử coi có người sống nào không. Nếu gặp tang thi thì chỉ có thể giết, dựa vào sức mình.
Anh để họ tự trải nghiệm mạt thế, đối mặt với tang thi. Nếu như yếu đuối thì chết, vì dù gì trong xã hội tương lai thì giai cấp về giới tính sẽ được thành lập.
Bọn họ chỉ là beta, là tầng lớp thấp nhất, có thể coi là giai cấp công nhân và nô lệ phục vụ cho các giai cấp cao hơn là alpha và omega. Những người tới căn cứ Thiên Ngạo nghĩ rằng sẽ được cung cấp thức ăn miễn phí thì họ nhầm rồi.
Đó là chỉ một xã hội rác rưởi thu nhỏ, các thể lực chia nhau tranh giành quyền lực, kẻ vô dụng thì chết. Không chết vì đói thì đến đông cũng chết vì rét khi không có nơi ở.
Do đó họ phải tự đứng lên mà đánh tang thi. Tang thi cấp 0 còn đánh không lại thì sao này đừng mơ có thể tồn tại trong thời mạt thế này. Anh không ác nhưng họ phải tự thích nghi, nếu không sẽ bị đào thải.
"Mọi người hãy cần thận. Nếu để bị tang thi cắn thì sẽ trở thành giống bọn tang thi khát máu kia. Vì vậy tuyệt đối đừng để bị cắn, cầm vũ khí lên mà đánh đi."
Những người trong đó đều có cho mình vũ khí riêng như người mẹ có con kia cầm theo một chiếc chảo. Cô ấy vẫn giữ được ánh mắt kiên định mạnh mẽ đu thân thể hơi run rẩy khi sẽ phải đối mặt với những thứ quái vật kia.
Không ai dám lên tiếng nói gì cả. Vì bọn họ biết rằng mình không thể thay đổi được Dư Huy.
"Xuất phát!"
3 nhóm chia nhau ra di chuyển xung quanh khu vực này. Trên một con đường lớn, những tòà nhà cao tầng như những con quái vật hùng vĩ, nhưng giờ đây chỉ còn là những kiến trúc vô dụng mà thôi.
Tới cuối con đường, họ phát hiện ra được khoảng 13 người sống. Đều ở độ tuổi 20 trở lên, khuôn mặt tiều tụy vì thiếu ăn. May mắn gặp bọn họ, nếu không sẽ chết đói là chắc rồi.
Trong khi đó tang thi cũng không ít, chúng đều ở trong các tòà nhà, lần quẩn trong đó. Số ít này không bị thu hút bởi tang thi cấp 1 kia nên trở thành bia ngắm cho những người sống sót tấn công.
Họ giải phóng cơn tức giận, sự tuyệt vọng và bi quan do bọn này mang lại. Nhưng những cái xác này chả có tội tình gì cả, chỉ là những con tang thi vô hồn.
Sau đó thì tập hợp lại. Vu Thần cùng Dư Huy đã đặt xong những quả bom tự động xung quanh khu vực đoạn đường này. Đoạn đường dài khoảng hơn 300 mét, cách khoảng 50 mét là hai quả bom hai bên đường.
Sau khi bố trí xong thì Dư Huy nhìn xung quanh thêm một lần nữa. Những quả bom nhỏ được đặt dưới những chiếc xe bỏ hoang xung quanh đầy.
"Được rồi anh mau đưa mọi người rời đi đi. Em sẽ đi dụ tang thi lại đây."
"Cẩn thận."
Vu Thần trao cho Dư Huy một nụ hôn trước khi rời đi, sau đó lên xe dẫn đám người kia rời khỏi đây. Cách một khoảng xa vị trí đặt bom này.
Những quả bom này có thể tạo ra một vụ nổ khoảng trong bán kính 100m, nên Dư Huy tin chắc lũ tang thi sẽ không sống nổi với lượng bom này.
Anh đang nắm giữ kíp kích hoạt trong tay, một kíp nổ kích hoạt hơn chục quả bom dưới đất kia.
Dư Huy tìm đại một chiếc xe chạy tới gần khu vực của bệnh viện trung ương, lần nữa nhìn thấy làn sóng tang thi kia làm da gà anh cũng muốn nổi lên. Tuy không bằng thi triều nhưng vẫn rất đông.
Anh lấy ra một con đồ chơi phát ra âm thanh, ấn mạnh vào nó.
"Tết đến rồi, tết đến rồi, mau đi chúc tết thôi..."
Lời bài hát vui tươi nhộn nhịp không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, không gian im ằng bị phá hủy, như chất xúc tác kích hoạt một quả bom ngầm.