Một chiếc SUV đen bóng đậu trước cửa khu chung cư. Vu Thần từ trên xe bước xuống thong dong đi lại chỗ của
Dư Huy đã đứng trò chuyện cùng Lâm Triết.
"Chúng ta khởi hành thôi."
"Được, Lâm Triết bảo mọi người mang theo đồ cần thiết chất lên xe đi. Chúng ta sẽ bắt đầu đi."
Dư Huy cùng Vu Thần lên xe trước. Dư Huy đã nói với Vu Thần về bài viết hot trên mạng vào tối hôm qua lúc trở về phòng.
Nghe xong hắn cũng không có nói gì, trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Sau đó mới đưa ra kết luận là có thể là thông tin nội bộ bên viện nghiên cứu rò rỉ ra.
Còn nếu theo trường hợp khó tin nhất thì chính là người trọng sinh. Hắn theo chủ nghĩa vô thần và không tin những điều siêu nhiên 100% nhưng bây giờ thì không dám chắc nữa rồi.
Cuối cùng đêm đó hai người nhanh chóng hấp thụ tinh hạch cấp 0 kia của lũ tang thi. Có khoảng 70 viên, chia đều ra mỗi người 35 viên.
Việc hấp thụ rất đơn giản, chỉ cần cầm để trên tay sao đó vận dụng dị năng, năng lượng thuần khiết từ những viên đá tưởng chừng vô dụng này bắt đầu chảy vào trong cơ thể dị năng giả.
Năng lượng từ tinh hạch cấp 0 không nhiều nhưng đối với dị năng giả cấp 0 thì lại rất quan trọng. Đến khi hấp thụ xong chỉ còn là những viên đá vô dụng thật sự.
Hấp thụ 20 viên thì Dư Huy đã lên cấp. Anh có thể cảm thấy cơ thể như nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Dòng năng lượng của dị năng đang chảy trong cơ thể đã được mở rộng ra, tăng mạnh nhiều lần sử dụng dị năng và sức
manh cua di nang.
Vu Thần thì lại khác, hắn đã sử dụng hết 35 viên mới lên đạt được trạng thái tràn đầy năng lượng, chưa đột phá lên cấp 1. Vì vậy Dư Huy đưa cho hắn thêm 10 viên để xem thử dị năng của hắn hao tổn cỡ nào.
Và cuối cùng thì sao lần sử dụng 10 viên cuối cùng thì đã lên cấp 1. Hắn sử dụng gấp đôi số tinh hạch Dư Huy cần để lên cấp 1. Vậy nên có thể là dị năng của Vu Thần bây giờ tuy là cùng cấp với Dư Huy nhưng chắc chắn anh đánh không lại.
Lượng năng lượng hấp thụ khác nhau nên sự chuyển biến cũng khác nhau. Thật ra thể chất như vậy cũng có điểm hại là nếu như không lên cấp thì sẽ không thể tăng cường thể chất.
Hấp thụ tinh hạch nếu không đột phá lên cấp thì sẽ chỉ tăng mạnh về năng lượng, còn dị năng và thể chất không tăng xíu nào. Đây mới chính là bất lợi của người hao tồn tinh hạch, nhưng nếu cùng cấp thì người như này lại rất mạnh, có thể coi là buff.
Đúng là nhân vật trọng điểm, còn được thiên đạo ưu ái cho thể chất bá đạo như vậy.
"Anh đã sài hết 10 viên tinh hạch của em rồi, tính trả bằng gì đây.
Dư Huy phồng má làm nũng nhảy lên người Vu Thần ăn vạ. Anh cũng chỉ là muốn nhận lại chút lợi ích từ Vu Thần, đôi mắt lập loè trong đêm tối, chỉ có ánh sáng từ ngọn nến trên tủ hắt lên hiện rõ một bên khuôn mặt của
Dư Huy.
"Lấy thân trả nợ được không?"
Vu Thần vui vẻ cười bá đạo. Hắn rất ít cười và có thêm biểu cảm nào khác trước mặt người khác, nhưng trước mặt
Dư Huy hắn mới để lộ ra những mặt khác mà người khác không thể biết được.
"Trả nợ như thế nào?"
Dư Huy nhếch môi lên khiêu khích người đàn ông. Đêm đã khuya, ánh trăng bên ngoài đã lên cao, thành phố hoa lệ đã không còn ánh sáng vốn có của mình, khoác lên một mảng tăm tối.
Ánh trăng dẫn lối cho gió mùa hạ nhẹ nhàng vòng qua cửa sổ mở trong phòng ngủ nhẹ nhàng thổi bay tóc mai của Dư Huy. Vu Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh, hẳn cảm thấy mình rất khát.
Hắn không bit nhưng hẳn muốn hn Dư Huy. Dù anh là rượu độc là thuốc độc chỉ uống để giải khát trong một lúc sao đó chết thì hắn cũng muốn.
Có chết cũng chỉ là ma của anh, là một con ma, là một con chó trung thành của Dư Huy. Đôi mắt như say mê và lưu luyến nhìn Dư Huy.
Sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng hạ lên môi anh, hai người cứ thế nhẹ nhàng hôn nhau, nụ hôn nhẹ nhàng không có sóng dữ mạnh mẽ, không mang theo chút sắc tình nào.
Hai người cứ thể rời môi kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng ngắn tồn tại chưa tới 1 giây.
"Trả nợ bằng cả tính mạng, bằng cả trái tim và lý trí này. Tất cả đều thuộc về em, nên không cần ghen tị, dù gì cũng là của em."
Trên người hắn không mặt áo, để lộ cơ ngực xinh đẹp đầy gợi tình. Dư Huy như lãnh chúa quyền lực từ trên cao nhìn xuống nhẹ nhàng sờ qua từng múi bụng được rèn luyện kỹ lưỡng.
"Thật sao?"
"Thật."
"Được, em chấp nhận."
Hai người cứ thể một đêm nhẹ nhàng ôm nhau ngủ, ánh trăng kia chính là nhân chứng cho sự trường tồn cho tình yêu của hắn. Anh là đấng sáng thế của hắn, là người đã ban cho hắn sự sống, là chấp niệm và là tín ngưỡng cao quý của hắn.