Mợ Hạ Nhiên cố ý giết người, tội danh đã được thành lập.
Bà tay đẩy bác sĩ Giang không ai nhìn thấy ngoài chồng bà ta. Thế nhưng có người nhìn thấy hai người họ xuất hiện ở nghĩa trang sau núi vào thời điểm ông bị hại. Luật sư còn tìm được một chiếc cúc áo rớt gần chỗ ông ngã xuống. Đối chiếu lên thì phát hiện chiếc cúc bị giựt ra từ trên gấu quần của mợ Hạ Nhiên. Tuy không hiểu tại sao ông lại giựt được, thế nhưng nó vừa khớp, lại thành chứng cứ xác thực. Thêm những lời bà ta nói đêm đó được luật sư ghi âm lại, cùng với lời thú tội của chồng bà ta, mọi chuyện cứ thế hoàn chỉnh.
Giết người ngồi tủ không hề ít năm, nhà họ không có khả năng lo liệu để giảm án, hai mươi năm là không có gì để bàn cãi.
Cậu Hạ Nhiên biết mà che giấu bị cải tạo ba năm không giam giữ.
Hai người em họ Hạ Nhiên không hề biết gì nên không bị tội liên đới. Nhưng sự việc này ảnh hưởng tới tương lai sau này của họ, việc học còn khó giữ chứ nói chi.
Căn nhà Hạ Nhiên không có lấy lại, nhưng họ cũng không thể bán đi.
Cứ như vậy, sự việc chính thức khép lại.
Hạ Nhiên lưng dựa vào vách tường, mắt nhìn xa xăm, không rõ vui buồn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô cũng không nói lời nào, im lặng cho cô chỗ dựa tinh thần.
Hạ Nhiên từ đầu đều không có nói cám ơn với anh, mà anh cũng không muốn nghe. Hai người cứ như vậy mà ngồi dưới ánh trăng mười lăm.
Chỉ là...
Hạ Nhiên cảm nhận cái eo của mình bị một bàn tay ấm nóng phủ lên, nhiệt độ khiến cô rùng mình lại nhớ đến những hình ảnh đêm đó, mặt đỏ lên trông thấy. Cô vội vàng nhích người muốn tránh lại bị anh thừa cơ kéo hẳn vào lòng ngực lớn, ôm lấy.
"Anh!"
Người đàn ông này đúng là không chịu yên phận một lúc nào hết.
"Tôi cho em chỗ dựa ấm áp, em còn muốn gì nữa?"
Anh lại còn dám nói nhăn nói cuội.
"Anh buông ra..."
Tay cô chống lên cơ bụng người đàn ông nóng đến phỏng, chọc cho lòng cô rối tung.
Thế nhưng cô buông tay, nhất định ngã hẳn vào lòng anh mất...
Anh cũng không chịu xem lúc này họ đang ngồi ở đâu. Một không cẩn thận hai người họ sẽ rớt ra khỏi núi. Cô thì không sợ đi, người đàn ông này cũng không sợ chết à.
"Không buông."
Người đàn ông bĩu môi như đứa con nít không chịu.
"Đúng là cho anh một tấc anh lại muốn mười tấc..."
"Sai, tôi muốn là tất cả của em."
Nói xong anh nắm cằm cô gái nhỏ lên hôn xuống, còn tranh thủ lúc cô đang ngẩn ngơ nhấc cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, cưỡng ép lôi cô vào nụ hôn thật sâu...
Cả người Hạ Nhiên đều bị anh ôm trong ngực, toàn thân như nhũn ra. Ký ức đêm đó lại tràn về, khiến lòng cô nhộn nhạo, tâm thần không yên, cứ vậy bị anh hôn đến choáng váng.
"Hưm..."
Cảm nhận bàn tay người đàn ông áp lên da thị nơi eo hông khiến Hạ Nhiên vô thức giãy giục, mắt mở to mờ mịt hoảng loạn nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt. Ánh mắt cô rơi vào vực xanh sâu thẳm, nhất thời như bị hút cạn sức lực, không giãy giục nổi.
Đêm đó anh cũng là dùng ánh mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu này mà nhìn cô, chạm vào cô, cuốn cô đến vạn trượng trời cao, không chống cự nổi.
Cô cảm thấy toàn thân mình thật nóng, tựa như bị người ta chuốt thuốc, trở nên ướt át lạ thường. Cơ thể tuy chỉ mới được trải nghiệm một lần lại như nhớ mãi không quên, quen thuộc lại khát vọng người đàn ông này đến vậy.
Là bởi anh ôn nhu mang đến cho cô chính là buông thả?
Hạ Nhiên bản thân không biết mình bị mang về phòng lúc nào, thời điểm lưng chạm vào nệm giường mềm mại cô mới bừng tỉnh, hoảng hốt.
Nhưng người đàn ông bàn tay luồn đến trong áo cô lại khiến cô tê dại.
"Ricard đừng..."
"Amou!"
"Amou... Không... Đừng..."
"Tôi sẽ không làm đến cùng... Để tôi ôm em..."
"Ưm..."
...
Lăn qua lộn lại, người đàn ông thật sự là không làm đến cùng. Nhưng thân thể cô bị dày vò đến mềm nhũn như một vũng nước xuân thơm ngào ngạt. Tay cũng muốn liệt...
"Nhiên... Nhiên..."
"Đừng gọi nữa... Em mệt lắm..."
Cô mí mắt đều không muốn nhấc lên, tay chẳng muốn động, đầu dựa vào ngực người đàn ông. Vậy mà anh còn cứ không ngừng gọi tên cô, gọi đến cô phát phiền.
"Nhiên... Tôi yêu em..."
...
Sáng hôm sau tỉnh lại Hạ Nhiên thấy mình nằm trong ngực người đàn ông. Để cô xấu hổ chính là... Cô không có mặc gì cả. Mà người đàn ông... Thứ kia hành hạ tay cô đêm qua lại hùng dũng cọ vào đùi non của cô...
Mặt cô nhất định là muốn nhỏ máu rồi.
Cô cẩn thận nhích người khỏi cái ôm của người đàn ông, muốn tranh thủ lúc anh chưa tỉnh chạy trốn.
Nhưng cô đã quên người đàn ông này đâu có bình thường. Cô vừa tỉnh là đã đánh động anh rồi.
Vậy nên cô vừa động thì bàn tay lớn đang phủ trên eo cô cũng động.
"A..."
Hạ Nhiên bị kéo lại, dán sát vào lòng ngực người đàn ông, ép đến nổi nhịp tim của hai người hòa quyện vào nhau không thể phân biệt nổi.
"Em lại muốn ăn xong rồi bỏ chạy?"
Người đàn ông khàn giọng hỏi.
Hạ Nhiên thật muốn liếc trắng mắt nhìn anh. Nhưng mà cô bị cái hành động đưa đẩy sắc tình giữa hai bắp đùi non của anh chọc cho tê dại.
"Anh..."
Cô nói không nên lời. Bị anh lâu lâu lại vô tình cọ sát đến nơi tư mật mà không nhịn được tiếng rên rỉ, muốn cắn nát môi mới kiềm được âm thanh kia.
Cô sợ... Sợ người đàn ông chết tiệt này lấy lý do cô quyến rũ anh mà làm càn làm bậy, làm luôn bước cuối cùng đêm qua họ chưa làm thì... Sáng nay cô khỏi đi học luôn...
Hạ Nhiên không dám nghĩ có thể cản nổi anh, dù sao lúc nào cũng là anh cưỡng ép dán cùng một chỗ. Cô cũng không quên đêm đó anh đã nói cái gì.
Nếu không phải cô khự nự, anh lại không dám quá mức cưỡng cầu thì có khi mỗi ngày đều bị anh ăn.
Người đàn ông một khi đã thực tủy biết vị thì rất khó cưỡng lại được tiếp tục muốn ăn. Cô lại suốt ngày xuất hiện trong tầm mắt anh, còn không thể từ chối anh... Hạ Nhiên nhắm mắt không muốn nghĩ nữa.
Người đàn ông thấy cô cắn môi cam chịu mà mềm lòng lại thỏa mãn, nhưng cũng không muốn buông tha cho tư vị đang hưởng thụ. Quan trọng nhất là... Em ấy cũng hưởng thụ mà đúng không...
Soạt!
"A!"
Hạ Nhiên bị hành động lật người đột ngột của người đàn ông dọa cho giật mình hoảng hốt. Đợi anh áp trên lưng cô, dưới thân ra sức chà sát giữa hai bắp đùi, cô lại không nhịn được mà thốt ra âm thanh mị hoặc.
"Ưm... Hư..."
Hạ Nhiên vội cắn chặt chăn dưới thân, cả người bị anh bày ra một tư thế quyến rũ, thừa nhận anh va chạm đến choáng váng.
"Nhiên... Nhiên... Tôi thật muốn chết trên người em mất..."
"Ưm... Đừng nói... Hư..."
"Tôi biết em thích nghe... Nhiên..."
"Hư... Anh..."
Người đàn ông đầy thói hư tật xấu này... Sau trước đây cô không biết chứ!!!
...
Vất vả lắm mới vượt qua cơn dày vò sắc tình này, Hạ Nhiên đã chẳng muốn động đậy nữa.
Nhưng họ còn phải đi học.
Cô cũng không muốn nằm đây cho anh tiếp tục càn quấy đâu...
Hạ Nhiên nhấc thân thể mềm nhũn của mình lên, nhưng lại ngã trở về. Cô hận đến mức muốn cắn chết người đàn ông vừa cười khẽ sau lưng cô.
"Được rồi, tôi mang em lên."
Người đàn ông không có lại quá đáng, luồn tay bế cô lên.
Xem như anh biết điều đó, hừ hừ...
Thế nhưng...
"Anh lại muốn làm gì nữa..."
Người đàn ông chết tiệt này lại mang cô vào nhà tắm!!!