Ricard nhún vai, mặc kệ ông lấy cốc cafe của anh đi, đặt cốc còn lại xuống trước mặt Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên bị hành động này của làm cho khựng lại, ngốc ngốc nhìn anh.
"Uống cái này đi."
Anh lại lấy đi tách trà sữa nóng trên tay cô, đặt cốc nước ấm vào.
Hạ Nhiên thấy nước trong cốc, thật sự không nhịn được mà uống hai ngụm. Nước đủ ấm, không cần cô phải cẩn thận sợ nóng.
Travis nhìn mà cảm thán trong lòng. Con trai ông tri kỷ vậy từ lúc nào chứ nhỉ.
Ông Tom lại mang ra cho Ricard một cốc rượu sữa ngựa.
"Uống cái này, tốt cho cậu đó."
Hạ Nhiên mém chút lại sặc nữa.
"Em có vẻ quan tâm tôi nhỉ?"
Ricard không nhịn được mở miệng trêu chọc cô. Hạ Nhiên mặc kệ anh, cúi đầu uống nước của mình.
"Cô bé chắc mệt rồi. Chuyện gì để sau lại nói, ông Tom đã dọn phòng rồi, bên cạnh phòng con đó."
Travis vừa nói về đứng lên: "Bác đi trước. Không cần ngại, cứ xem như nhà cháu."
Nói xong ông đi lên lầu, cũng không để cho Hạ Nhiên kịp nói câu gì.
"Đi thôi. Em vẫn còn sốt nhẹ đó. Lên tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi, không cần lại nghĩ linh tinh."
Ricard nắm tay cô kéo đi.
"Bữa tối có cần ta nấu món cháu ăn được không?"
Ông Tom trước họ đi lại hỏi.
"Thưa ông, không ạ! Cháu đều ăn được."
Hạ Nhiên lễ phép nói.
"Đi thôi cô bé, sắc mặt cháu rất không tốt. Cậu Amou, chăm sóc cho người ta tốt vào đó."
Nói xong ông cũng đi luôn.
Hạ Nhiên được anh dẫn lên lầu hai, đi vào một căn phòng trông chẳng khác nào phòng của công chúa thời Trung Cổ. Giường nệm phồng nằm lên là lún xuống được. Bàn trang điểm với gương hình bầu dục. Tủ quần áo bằng gỗ tinh xảo. Sàn nhà trải thảm lông ấm áp... Cửa sổ đóng kín ngăn cách khí lạnh với nơi này nhưng rèn cửa mở rộng đón ánh hoàng hôn tràn vào nơi này, mọi thứ đều khiến tâm hồn người ta thoải mái, tựa như đang ở nhà.
Có điều Hạ Nhiên vẫn cảm thấy không chân thật lắm.
Người đàn ông lại tự nhiên như không đi vào nhà tắm giúp cô mở nước. Lại trước khi Hạ Nhiên quan sát xong mở tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều trang phục phù hợp với thời tiết nơi này, kích cỡ phù hợp với thân hình cô gái nhỏ. Anh lấy ra một chiếc đầm ngủ phong cách Trung Cổ, dúi vào tay cô rồi đẩy cô vào nhà tắm.
"Đi tắm đi cô bé."
Nói xong còn rất tri kỷ đóng cửa lại cho cô.
Hạ Nhiên sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn.
Cô nhìn thứ trên mặt, mặt bất giác nóng lên.
Người đàn ông này...
Không lúc nào không muốn trêu chọc cô...
Hạ Nhiên vỗ vỗ mặt mình vài cái, lúc này mới buông tha cho giãy giục mà đi tắm.
Ricard đứng bên ngoài mãi đến khi nghe thấy tiếng nước khuấy động mới cười cười mà đi ra ngoài.
...
"Con gái à, lần trước giúp con đã là phá lệ rồi. Lần này con còn muốn gì nữa?"
Hoàng gia thân vương Lord Devlin Lawrence nhìn con gái cưng của mình, cười hỏi.
"Con cũng là giúp cha thử thuốc thôi. Không biết chừng lần này có bức phá mới?"
Emily hất nhẹ mái tóc vàng xinh đẹp của mình, kiêu ngạo nói.
"Con nói xem lần này con lại muốn dùng nó ở đâu? Ta cũng không thể để chuyện nên làm chưa làm mà đã phải vứt bỏ tất cả vì con đâu."
Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy cưng chiều.
Emily cũng vì sự cưng chiều này mà muốn gì được nấy, chưa từng có thiếu cái gì.
Chỉ là... Emily nghĩ đến đây là muốn nghiến răng nghiến lợi.
"Cha à, không phải người muốn có sự hổ trợ của gia tộc De Chevalier sao? Nếu con có thể cưới được anh Amou, như vậy không phải gia tộc De Chevalier sẽ là của nhà chúng ta sao?"
Emily đến sau lưng ôm cổ ông nói.
"Nếu không muốn thì sao ta tiếc lộ cho con chuyện kia được. Sao thế? Vẫn chưa nắm được chàng trai kia à?"
Thân vương Devlin sờ sờ mái tóc của cô, trêu chọc hỏi.
"Nếu không phải cái con nhỏ kia nữa đường chui ra, con sao có thể thất bại được. Lần này con muốn triệt để chấm dứt, vĩnh sinh hậu họa."
Emily đáy mắt lóe lên một tia cay độc, gằn giọng nói.
"Con gái, con không biết cái nơi con đang học là nơi nào đâu. Lần này cha không thể để con ra tay trong học viện nữa. Nếu là ở bên ngoài, cha còn có thể suy nghĩ."
Chỉ là thân vương Devlin không có giống như Emily suy nghĩ, sẽ lại chiều chuộng cô ta.
Cũng phải thôi, người làm chuyện lớn đâu phải hạng sẽ thật sự cưng chiều con gái vô giới hạn. Đơn giản là vì chuyện Emily làm chưa từng đụng đến lợi ích gia tộc mà thôi.
"Vậy con phải làm sao đây?"
Emily nũng nịu ủy khuất nói.
"Con có thể chiếm lấy chàng trai kia, lại cho cô gái kia biết, không phải là được rồi sao?"
Thân vương Devlin cười cười nhìn con gái mình, cho cô chủ ý.
Mắt Emily sáng lên.
...
"Ba."
Ricard đi vào thư phòng, tay cầm hồ sơ mà bác sĩ Giang để lại cho Hạ Nhiên đặt lên bàn trước mặt Travis.
"Này là gì?"
Travis vừa hỏi vừa mở tập hồ sơ ra.
"Ngài đọc trước đi."
Anh lắc đầu, bảo ông xem trước.
Nhưng Travis xem xong lại bật người dậy nhìn con trai mình.
"Sao con có cái này?"
Ông ngưng trọng hỏi.
"Không phải con nói với ngài rồi sao. Bà ngoại Hạ Nhiên là bị trúng độc, độc đó chính là cái này."
Anh nhìn tập tài liệu trên tay ông, nghiêm nghị nói.
"Bên trong còn một phần mẫu thử. Ba kiểm tra lại thử xem."
Travis im lặng hồi lâu.
"Đợi em ấy nghỉ ngơi đủ, nhất định sẽ muốn tìm ba hỏi chút chuyện. Rốt cuộc thì tại sao Emily lại biết chuyện này, em ấy không khó đoán ra. Nhưng em ấy vẫn muốn nghe được rõ ràng..."
Ricard ngừng lại một chút rồi nói: "Ba, đợi em ấy biết rõ rồi, sợ rằng con trai ba sẽ bị đá đít đi đấy. Ba nhất định phải giúp con đó."
Travis nhìn đứa con trai không gì không làm được nay lại tỏ ra bất lực như vậy thì cảm khái. Đúng là thế sự khó lường mà.
"Ba cũng chỉ có thể giúp con nói nói, còn lại vẫn là dựa vào chính con thôi. Nếu cô bé ấy thật sự có thích con, nhất định sẽ không tuyệt tình."
Ông nhún vai nói.
"Con không muốn hỏi gì nữa sao?"
"Không ạ. Đợi em ấy hỏi con lại cùng nghe đi. Con không muốn vừa về đã phải nghe chuyện này."
Ricard nói xong thì chào ông một cái rồi đi ra ngoài.
Travis nhìn tấm lưng cao lớn của anh, thở dài lắc đầu.
...
Ricard từ thư phòng đi ra lại không có về phòng mình mà tự nhiên như không mở cửa phòng bên cạnh mình, bước vào.
Anh dựa vào khí lưu nhẹ nhàng trong phòng mà đi đến bên giường, bước chân tựa như con báo không tiếng động tiếp cận cô gái đang ngủ say.
Cả người cô gái nhỏ đều chìm trong chăn bông mềm mại, mái tóc đen dài buông xỏa tự do trên gối, hô hấp đều đều, sắc mặt hơi ửng hồng động lòng ai đó.
Ricard đưa tay nhẹ chạm vào vầng trán cô gái, thấy nó không nóng mà chỉ ấm ấm thì yên tâm. Anh tựa như tên trộm nhẹ cúi đầu mổ lên môi cô gái nhỏ một cái rồi mới thỏa mãn rời khỏi phòng.
Sắp tới sợ rằng sẽ rất khó khăn, cho anh xin chút phúc lợi vậy. Có thế, đến lúc đó anh mới có sức mà chiến đấu với cô gái nhỏ nhưng cứng đầu này.
Nếu lòng cô cũng cứng cỏi như vậy thì tốt rồi...
Hạ Nhiên ngủ một mạch đến khi ánh nắng bên ngoài tắt hẳn mới tự nhiên tỉnh lại.
Không biết là ai bật đèn ngủ trong phòng, lúc tỉnh dậy Hạ Nhiên cũng không bị hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm giật mình. Nhưng cô cũng phải mất một lúc mới thật sự hoàn hồn.
Cô có phần không ngờ mình lại có thể ngủ được trên chiếc giường này.