Mỗi nơi trên bản đồ được ký hiệu rất rõ ràng, ngoài tên nước thì còn có tên thủ đô của nước đó, tên tổng thống hiện tại.
Còn có những ký hiệu rất lạ, Hạ Nhiên đọc không hiểu.
"Em ở chỗ đó sao?"
Ricard cách không chỉ vào một chỗ trên bàn đồ, nhỏ giọng hỏi Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên chẳng rõ hắn chỉ nơi nào, nhưng cô cứ gật đầu thôi.
Dù sao cô cũng từng nói cô là người ở đâu, nếu cô có thể nhìn thấy chữ S kia ở đâu thì người này cũng sẽ thấy.
"Còn anh?"
Cô thuận miệng hỏi.
"Ở đó."
Anh chỉ vào khoảng đất lớn tựa như một tấm da thú nằm ở phía đông bắc của Bắc Đại Tây Dương, giữa Tây Ban Nha và Đức trên cùng một khối lục địa, phía tây bắc ngoài biển là Anh, dưới là Italia.
"Vậy chúng ta đang ở đâu?"
Hạ Nhiên tự nhiên nghĩ đến điều này.
Ricard giống như hỏi gì đáp nấy, lại di ngón tay vượt qua Bắc Đại Tây Dương một đường thẳng tắp rồi dừng lại trên một vùng biển.
"Đâu đó tại nơi này."
Anh nói không rõ ràng, thế nhưng Hạ Nhiên không có hỏi lại thêm, đại khái gật đầu đã rõ.
Cô không hỏi thêm, Ricard cũng không nói thêm.
Lúc này Đường Hinh cũng bắt đầu lên tiếng.
"Hôm nay chúng ta sẽ làm quen với bản đồ thế giới. Trước là tất cả các nước, sau là tổng thống các nước. Làm một thành viên của tổ chức, tương lai các anh chị có thể làm ảnh hưởng đến vị trí của một nguyên chủ quốc gia, nếu không nhớ được tên tổng thống của họ, thì sao mà được."
"Mà nếu đã có học thì phải có thi. Đây là môn thi bình thường nhất của anh chị ở nơi này."
Ý chính là họ phải chú tâm vào, không thể bỏ bê hay coi thường.
"Tôi biết ở đây có rất nhiều người có quan hệ mật thiết với chính trị một quốc gia. Tương lai các anh chị có thể thông qua thân phận của mình làm được gì cho quốc gia của các vị tổ chức sẽ không nhúng tay. Thế nhưng nếu một quốc gia làm ảnh hưởng đến nhiều quốc gia, thậm trí là thế giới, tổ chức sẽ không ngần ngại lọc sạch quốc gia đó, đổi mới một vòng lại đưa tất cả về vị trí cũ. Các anh chị đã hiểu chưa?"
Đường Hinh vô tình cố ý đảo qua một vài chỗ trong giảng đường. Hạ Nhiên nhạy bén thấy bà liếc đến chỗ họ, cô không cần nghĩ quá nhiều cũng hiểu được là nhìn ai.
Nhưng cô cũng không quan tâm nhiều lắm. Điều cô quan tâm hiện tại là...
"Được rồi, bắt đầu thôi."
...
Hạ Nhiên tay xoay xoay tách trà hoa cúc khiến nó cũng không ngừng chuyển động theo. Thế nhưng ánh mắt cô không nhìn vào nó mà giống như vô định giữa khoảng không, hồn du thiên ngoại. Cho dù bên cạnh xuất hiện hai người cô cũng không chú ý.
Lagan không để ý lắm, riêng mình giải quyết bữa ăn của mình. Hôm nay hắn được Ricard giới thiệu cho một món mới, không cần mãi ăn thịt nướng nữa. Dù mỗi lần thịt nướng đều khác nhau, nhưng ăn nhiều đồ nóng có vẻ không tốt lắm.
Nên hôm nay hắn đổi qua hải sản.
Mùi hải sản chui vào mũi Hạ Nhiên, thành công đánh thức cô rời khỏi suy tư.
"Hải sản a..."
Cô cảm thán.
"Ừm, ăn được lắm."
Hắn hàm hồ đáp lại, miệng còn đang gặm càng cua.
"Bao giờ tôi mới được ăn đây..."
Hạ Nhiên bởi vì dạ dày mà dạo này vẫn luôn ăn cháo. Thật, dù cháo mỗi ngày đều đổi thì cô cũng muốn ngán chết.
"Chưa khỏe lại sao?"
Ricard tao nhã nhét miếng bít tết được cắt đến xinh đẹp vào miệng.
"Không dưỡng khỏe thì mọi cố gắng sẽ công cốc hết."
Hạ Nhiên gục đầu.
Sau khi đánh một trận lớn, Hạ Nhiên có vẻ buông lỏng hơn rất nhiều, không có khự nự với Ricard như mấy hôm trước nữa.
Ricard không biết nên vui hay nên buồn mới phải.
"Lần sau không cần nhịn ăn cái gì kiêng nữa đi. Theo tôi, phụ nữ phải có da có thịt mới là đẹp."
Lagan phát biểu cảm nghĩ của mình.
"Anh thích người đầy đặn à?"
Hạ Nhiên nói giảm nói tránh.
Lagan hàm hồ gật đầu.
"Hầy... Không phải tôi muốn vậy đâu. Mà anh hiểu lầm cái gì rồi phải không?"
Hạ Nhiên quái dị quay qua nhìn hắn.
Lagan cũng khó hiểu nhìn cô.
"Tôi không có ăn kiêng. Tôi chưa từng ăn kiêng. Tôi là mệt mỏi nhiều ngày vì đám tang bà ngoại, lại chạy trốn một ngày để đến được đây đó chứ."
Cô nói được thản nhiên, nhưng hai người bên cạnh thì khựng hẳn lại.
"Ầy, xin lỗi nhé."
Lagan lập tức lên tiếng hối lỗi.
"Không sao, tôi chỉ muốn đính chính thôi. Thật ra tôi cũng muốn được đầy đặn lắm, nhưng có lẽ do thể chất, tôi vốn là người ăn không mập."
Hạ Nhiên không để ý ánh mắt của người đàn ông bên cạnh, cô vừa nhìn nước trà trong cốc vừa đáp lời Lagan.
"Ai truy sát em?"
Ricard thấy cô lờ mình, trực tiếp xoay người cô qua hỏi.
Hạ Nhiên đối diện với ánh mắt của anh hồi lâu, sau đó đó bại trận rũ mắt xuống.
"Không biết a..."
Cô hạ giọng giống như than thở. Lúc đó không biết, bây giờ thì có vẻ biết rồi. Chỉ là lý do... Còn cần cô đến tìm.
"Đối phương vì cái gì a... Muốn giết một cô gái nơi đảo nhỏ hẻo lánh quê mùa... Tôi thật sự rất muốn biết nguyên nhân a..."
Hạ Nhiên xuyên qua anh, nhìn đến người vừa xuất hiện phía sau.
Ricard quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Emily cũng nhìn qua đây, còn đặc biệt kinh hỷ đi đến. Đối với ánh mắt của Hạ Nhiên lại xem như không thấy... Mà không, là xem như không hề nhìn thấy Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên ở thời điểm Ricard quay đầu cô cũng đã ngồi đàng hoàng lại, tiếp tục nhâm nhi tách trà của mình.
"Nơi cô sống có phải có rất nhiều hải sản không?"
"Amou, anh có thể phụ đạo cho em về tri thức hôm nay học được hay không? Nhiều quốc gia như vạy em cũng chưa đi hết, có nhiều nơi còn nhỏ xíu, sao phải nhớ hết chứ."
"Đúng vậy, hải sản nhiều. Thứ anh đang ăn tôi cũng từng ăn hằng ngày, tự tôi đi bắt."
Hạ Nhiên tai nghe âm thanh nũng nịu của cô gái, miệng trả lời Lagan, ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn hoa cúc trong tách trà.
"Amou, sao anh không trả lời em?"
"Tôi chưa từng ra biển. Nơi tôi sống chỉ có rừng rậm dày đặc, cổ thụ chọc trời. Những món như vầy thật sự là mới ăn lần đầu."
"Được rồi, em không gọi anh là Amou nữa được rồi chứ. Nể tình bác yêu thích em, anh giúp em đi."
"Vậy anh phải thừa dịp mấy năm này, ăn hết những món ăn ở khắp nơi trên thế giới đi thôi."
Hạ Nhiên trêu đùa hắn. Ricard đến giờ vẫn không lên tiếng trả lời, không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, hay là bởi không muốn phản ứng khi Emily dùng cái tên kia gọi hắn.
"Nếu cô thấy món nào ngon thì góp ý cho tôi một tiếng."
"Tôi tuy chưa đi đâu xa quá nơi tôi sống một trăm cây số, thế nhưng tôi có xem tivi, nhìn thấy nhiều, vẫn là có thể giới thiệu cho anh."
"Tôi đợi cô đó."
Lagan lau sạch tay, cầm ly nước chanh lên uống một ngụm.
"Ricard!"
"Tôi đã hứa sẽ phụ đạo cho Hạ Nhiên rồi."
Ricard vừa nói Hạ Nhiên đã bị một đạo tầm mắt ghen tức chiếu đến. Cô không nhịn được mà nhếch môi giễu cợt.
Thật sự thì Hạ Nhiên đã muốn lờ mờ nghĩ đến nguyên nhân bản thân cùng bà ngoại làm sao lại đắc tội người ta. Thế nhưng cái lý do này quá mức hoang đường, quá mức không thể chấp nhận, khiến cô giận sôi sùng sục nên không muốn nghĩ đến nữa.
Nhưng chỉ vì cô không nghĩ mà phủ nhận nó hay sao?
Người như Emily có bối cảnh rất lớn, có lẽ cô chẳng thể nào sánh bằng. Đối phương cách cô mười vạn tám ngàn dặm lại vẫn có thể vươn tay đến, làm mưa làm gió...