Chương 6: Nhãn Quái Ra đi
Lúc này ở trường sinh thế gia Chu gia .
Trên núi trong trang viên.
Đang ở gần nhất dị tượng, bị ánh sáng chiếu đến tất cả mọi người một mảnh kêu thảm không ai loại trừ .
Kể cả Chu Sinh lão tổ cùng Đổng Đan Thánh .
Ngoại trừ duy nhất cái kia tiểu cô nương, lục sắc nhãn châu tỏa ra màu xanh ngọc bảo vệ lấy đôi mắt của tiểu hài thần dị vô cùng phải biết Chu Gia lão tổ và Đan thánh nhưng là thiên tiên cảnh giới mà cũng mù, thế mà cô bé này tu vi yếu kém xem trừng mới trúc cơ kỳ, lại kháng được kim sắc ánh sáng này thật bất khả tư nghị.
^(*-*)^ Chu Thanh Sơn.
" cái này mẹ nó thật là 《Hỏa Nhãn Kim Tinh 》sao, này quá tà dị đi chứ, phong ấn nhãn lực thậm chí ngũ giác cảm giác đau cũng không có trứng dùng, nó đây là đau thấm vào linh hồn tiên pháp cũng thế căn bản ngăn không được đây là cái gì uy năng sao ta chưa bao giờ nghe nói đến a"
"Ngươi sinh ra cái gì khó lường đồ vật a, tai tinh song phụ tử nhà cách người muốn ta cái mạnh già a, mắt ta mẹ nó còn sáng còn sáng thêm aa"^(*-*)^
Chu gia lão tổ kêu thảm không có hình tượng gì đáng nói, hay nói chính xác là tất cả mọi người đều vậy, trừ mỗi một người không phải tiểu nữ hài, mà là cái kia lạnh như băng Chu Ánh Nguyệt có cái cảm giác tồn tại gần như bằng không .
Nàng mặc dù cùng bị lan đến, nhưng chính là chỉ ngồi xếp bằng, thân thể hơi toát ra băng sương bảo vệ, có vẻ nàng cũng là thể chất đặc biệt người, thậm chí là loại thần thể nào đó nếu không cũng không chống lại được tia sáng,nhưng nàng hơn người khác nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, vẫn đau nhức rên rỉ nho nhỏ trên trán nhỏ xuống mồ hôi lạnh lăn xuống cái mũi tinh xảo, vẫn rất có khí chất tiên tử thanh cao, còn bên cạnh vị nay mỹ phụ đạo cô cái gì hình tượng, đau c·hết rồi hình tượng cái rắm tiện thể nàng là Chu Ánh Nguyệt sư phụ, đệ tử cùng sư phủ khác nhau một trời một vực không biết làm sao lại thành được sư đồ.
Đổng Tề Khôn ^(*-*)^
"Ta mẹ nó thế nhưng chỉ đến xem cái náo nhiệt mà cũng bị Chu gia ngươi mưu hại quả nhiên Chu gia các ngươi là cái Hố trời mà gặp các ngươi chính là không phải truyện tốt từ này về sau ta gặp người chu gia các ngươi chính là phải đánh cho hả giận a a a a mắt ta a"
Nước mắt rơi đầy mặt Đổng đan thánh thề.
Ba người đi sau thì cùng chửi ầm trong lòng .
[Chúng ta mẹ nó không có chuyện gì làm mù lăn lộn làm gì a ở nhà đắp chăn ngủ không thơm sao a a a a a mắt chúng ta mù a]
"a mắt ta a a a"
"Mù rồi mả mẹ mù ta rồi tên khốn nào làm chuyện thất đức sinh con không lỗ đít a"
"Đến cùng là cái gì xảy ra a trả lẽ còn có địch nhân t·ấn c·ông Chu gia không thành a a a a"
Chu gia tiếng kêu thảm thiết khắp nơi giống như trốn địa ngục trần gian .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mà lúc này nhưng có cái thằng xui xẻo không chỉ đau mà còn muốn mạng .
Chính là Bách Mục Quỷ giờ khác này giọng hắn chửi rủa âm vang vọng sơn cốc.
" ta thật mẹ hận bản thân tu mẹ nó công pháp nào không muốn lại cứ phải tu cái này công pháp không chỉ khiến ta bị trục xuất sư môn thù địch khắp nơi tu vi không tiến, bây giờ còn cho mọc nhiều mắt như vậy a, bây giờ thường nhân chỉ có một đôi đã đau đến không muốn sống ta mẹ nó tuy đã nhổ bớt những vẫn còn hơn 30 đôi đau mẹ nó gấp 30 lần a "
Nhưng càng làm hắn muốn sụp đổ thì phải là cái kia quái nhãn mà một nửa tu vi của hắn ngưng tụ mà thành, bây giờ cũng mù rồi nhưng mù thì mù cái nguy hiểm nhất là hắn nhãn bảo bảo còn ở trong không gian khe nứt a .
Thường nhân rất khó để dùng không gian dịch chuyển, bởi vì trong thời không có những vết nứt khó nhìn thấy, cho dù thiên tiên đại năng không cẩn thận đụng phải cũng ợ ra rắm, chỉ có kiếp tiên cảnh với có thể đi lại trong thời không, muốn đi đâu đều không vấn đề.
Mà hắn nhãn quái thế nhưng là có dựa vào thiên phú có thể nhìn thấy khẽ nứt không gian, từ đó có thể đi lại trong thời không một cách dễ dành.
Nhưng bây giờ nó mù rồi, căn bản là ra không được đi không xong .
Hắn bây giờ có cảm giác như cả thế giới đối với hắn ác ý lên tới đỉnh phong, hắn quên mất hắn nhưng là cái vận rủi chi tử hắn có gan đánh cược nhưng vận khí hắn lại là số âm.
lúc bình thường bao năm không sao chỉ hơi không may khiến hắn khinh thường, chỉ cần không lôi kiếp, vận rủi lại nhiều hắn cũng không sao, nhưng hắn đã nhầm đến thời điểm hắn đánh cược tất cả thì tuyệt sát thật sự mới thật sự ló ra, cho hắn một cái phải c·hết cục, không có lối ra, quả nhiên h·ình p·hạt của thiên địa làm sao có thể lách qua được, chỉ có sớm hay muộn bị phạt thôi.
Mà chính lúc này hắn phun một ngụm máu tươi .
Hắn biết chuyện gì xảy ra đáy mắt tràn đầy đau buồn, nhãn bảo bảo đi rồi ra đi không đau, không khóc .༼ಢ_ಢ༽
Nhưng hắn thì đáy mắt cảm giác đã ẩm ướt, không biết do đau vì bị chiếu sáng, vẫn là bi thương chỉ nhẹ giọng khàn khàn (ಥ﹏ಥ)
"nhãn nhãn a ngươi ra đi mạnh khoẻ a"
Rồi hắn ngửa mặt lên trời ngào thét không cam lòng bi thương .
Hắn lần này đánh cược tất cả .
Lại chưa xuất sư đ·ã c·hết yểu đây là cỡ nào xui cỡ nào không cam lòng a hắn thét lớn.
"Ta biết là ai hại ta ta nhất định sẽ trả thù a a a"
Hắn đã tuyệt vọng bay ra sơn cốc dùng thính giác né tránh cây cối bay lên trời cao gào thét trong vô lực, từ đây tính mạng của hắn đã bắt đầu đếm ngược.
Trên bầu trời, như có thân ảnh quái nhãn một mắt giơ lên súc tu cười an ủi .(^-^)b
[Xin lỗi Bách Mục Quỷ, đăng xuất khỏi cuộc sống đi là vừa, địa phủ còn trống chỗ đó]
(Tác giả ) ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Mà lúc này, Thái sơn thằng xui xẻo .
Dịch thần lúc này đã tỉnh dậy từ lâu sau khi ngất được một lúc, nhưng do kim sắc ánh sáng hắn đau mà tỉnh nhưng hắn không dám kêu đau nhịn xuống kêu rên .
thần hồn run rẩy hắn không biết truyện gì xảy ra khi hắn ngất đi hắn chỉ biết khi nghe thấy Bách Mục Quỷ như điên cuồng gào thét ra khỏi sơn cốc, đây chính là cơ hội cho hắn thoát thân một con đường sống, hắn liều mình cược thiêu đốt hồn phách đổi lấy tốc độ, chạy thẳng phía tối tăm rừng núi,
hắn cũng vận dụng thính giác cùng cảm giác để né tránh chướng ngại,nhưng hắn không có mạnh như Bách Mục Quỷ cảm giác cùng thính giác, lại thêm tốc độ quá nhanh hắn không thể điều chỉnh phương hướng chính sắc mà trong m Quỷ Cốc không thể dùng thần hồn để xem xét, càng không thể bay lên như Bách Mục Quỷ hắn chỉ có thể dùng thần hồn bản thân lướt trên mặt đất (ta như con sóng) bị đập phải cây cối đất đá khiến hắn nhe răng trợn mắt đau ở thần hồn đau gấp 1000 lần nhục thể nhưng hắn vẫn điên cuồng chạy, dùng thần hồn đã b·ị t·hương khắp nơi sinh sinh đập nát vật cản căn bản không có thời gian tránh mỗi giây chính là sinh mạnh hắn dù không biết sẽ đi đến đâu,đi đến nơi nào hắn chỉ lao thẳng điên cuồng lao thẳng.
Lúc này nếu Dịch Thần không bị mù, thì sẽ phát hiện nơi hắn điên cuồng chạy thẳng đến, chính là Chu gia nơi phát ra (cơ duyên).
《Cầu hoa tươi》