Chương 102:Long Khung Chết ??
Chương 102.
Mà lúc này thiếu niên nhanh tróng đi tới một nơi,trong đầu hồi tưởng lại cô nương áo tím kia.
Ở một vườn hoa nhỏ nàng hai lấy những bông hoa vàng kết làm một vòng hao rồi vui vẻ đội cho hắn.
"Này Khung nếu có một ngày ta bị người khác g·iết ngươi sẽ buồn chứ."
Ở trước mặt Long Khung thiếu nữ kia cười hỏi một câu.
Long Khung nhìn nàng .
"Sẽ không có ngày đó."
"Tại sao lại vậy."
"Bởi vì ta sẽ g·iết hết những kẻ làm hại ngươi."
"Nhưng nếu như ta tình nguyện để bị g·iết đâu."
"Vậy ta sẽ c·hết cùng ngươi."
Thiêu nữ nghe vậy chỉ cúi đầu sau đó nói.
"Khung ngươi thật nguyện c·hết vì ta sao?"
"Dù ràng ta là người của thế lực khác phái tới chỉ để tiếp cận ngươi ?"
Long Khung không nói gì,ánh mắt chỗ sâu lấp lóe hắn ôm lấy thiếu nữ hôn lấy đôi môi của nàng .
"đúng vậy."
"Hứa rồi nhé."
"Ừm ta hứa."
Quay trở lại thực tại,Long Khubg ánh mắt thâm thúy kiên định lại như có chút u buồn.
[Xin lỗi nhưng có lẽ ta phải thất hứa rồi.]
. . . .
Trên một hoang đảo nhỏ chỉ có cây cối,vị kia thiếu niên đáp xuống trên đảo chắp tay sau lưng con ngươi dọc nhìn lướt qua xung quanh.
Cuối cùng nhìn thấy vị kia cô nương mà hắn muốn cứu liền không trần chờ,cắt đi dây trói cho nàng bế nàng lên,nhìn cơ thể đầy thương tích của nàng,Long Khung nhíu mày.
"Các ngươi có thể đi ra rồi đấy dụ ta ra đây còn phải trốn như chuột làm gì đâu."
Ba ba ba ba ba. . .
Tiếng vỗ tay truyền đến Long Khung quay đầu nhìn lại.
Từ phía sau thiếu niên Linh Nguyệt thân hình nóng bỏng hiện ra như màn sương ngưng tụ lại.
"Thật không ngờ tới Long Khung ngươi thật sự vì một giáo đồ của chúng ta,mà dám đi tới nơi này chịu c·hết nha các ngươi tình yêu thật khiến ta nghen tị đấy."
Long Khung không nói nhiều nhìn Linh Nguyệt ánh mắt sắc lạnh.
Linh Nguyệt đón lấy ánh mắt của Long Khung cười thả nhiên .
Long Khung lấy ra một cây thương có long tượng màu đen quấn quanh,một ray hắn ôm lấy cô nương kia,một tay khác cầm lấy thương sát khí ngưng lại,vung lên cây thương trực tiếp t·ấn c·ông Linh Nguyệt.
"Ngươi thật sự là vội vàng nha."
Linh Nguyệt như lường trước được vậy,liền bàn tay uyên chuyển vẽ lên không khí một kí tự đen rồi .
Ục ục rào Đinh .
Một dòng suối đen quỷ dị nhỏ xuất hiện trước người Linh Nguyệt ngăn cản Long Khung đầu Thương.
Xung quanh Linh Nguyệt bị hải lực chém ra một cái dài mười mét lõm sau,nhưng nàng ở phía sau dòng suối lơ lửng lại thì không sao cả.
Sau đó xung quanh hơn 1000 người của hội phù thủy cùng vô diện lâu xuất hiện,vô diện lâu người chủ cận chiến đánh nhanh thắng nhanh vì thế liền lao lên trước,còn hội phù thủy người thì ở phía sau sử dụng chú thuật nguyền rủa khiến cho Long Khung cảm nhận được cơ thể như bắt đầu thối rữa Long lân của hắn bị tróc ra liên tục.
Thấy hơn 500 người lao thẳng về phía mình tu vi toàn kim đan kỳ trở lên thậm chí có hóa thần kỳ,hắn không chút nao nùng,hít một hơi thật sâu.
Hàaa.
Hắn vận truyển hải lực cơ thể nóng lên Long lân mọc bao trùm lấy thân như một bộ giáp, miệng thở ra làn sương khói.
Hắn toàn than tụ lực,một tay ôm lấy người một tay cầm thương lao thẳng vào chiến tuyến.
VÙ ~ĐÙNG . . VÙ ~XẸT.
Trường thương vung ra,là có một tên bị đập thành thịt nát,không thì lại bị mũi thương trọc thủng đầu mỗi thương hắn quét tới là lại có máu chảy có kẻ phải thịt nát xương tan.
Hắn như Lữ Bố cứu Điêu Thuyền ngày đó,một mình xông nghìn quân vậy,Hóa Thân đỉnh phong tu vi vận truyển đến cực hạn mỗi thương hắn dập ra đều khiên hoàn đảo run rẩy khiến mặt biển sôi trào.
Mà lúc này Linh Nguyệt đứng ngoài lại không chút nào muốn ra tay chỉ đúng ở xa xa từ từ nhìn hắn đồ sát nhóm người này.
"GÀOOO."
Một tiếng gầm vang trời tryền khắp bón phương,một sinh vật to lớn suất hiện trên khoing trung hòn đảo.
Sau đó Long Khung hóa thành chân thân đầu rồng đỏ có bờm như ngọn lửa rực cháy,con rồng này có tám cái chân thân thể to lớn 100 mét trên thân có 3 cái long văn sáng trói màu bạc, long lân đỏ như máu bao quanh cơ thể,móng vướt sắc bén thân thể dài uốn lượn trên không đầy uy nghiêm.
Hắn không có ý định đánh g·iết tiếp,vừa hóa thành chân thân hắn sử dụng hải lực làm cho cô nương kia ở trên lưng rồng,rồi hắn liền dùng hải kĩ 《phi thiên 》thân rồng uốn lượn phi nhanh như một mũi tên khổng lồ trên trời cao.
"Đuổi theo."
Linh Nguyệt lật tức ra lệnh nhưng tên thuộc hạ nhanh tróng đuổi theo Long Khung,con nàng thì vẫn chỉ đứng đó,ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Lobg Khung dồn hết sức mà chạy,phía sau b·ị t·ruy s·át,bị t·ấn c·ông chày da tróc thịt long lân bị đập nát cũng mặc kệ còn sử dụng lực phản lại để tăng tốc,chạy đến long tộc .
. . . .
Mà lúc này,Long Hương Cung Võ đài.
Long Khương như chờ đợi một thứ gì đó chỉ đứng trên đài cao mà chưa tuyên bố bất cứ thứ gì.
Chu Bạch thấy vậy,liền có chút suy đoán rồi,có lẽ lần này Long Vương tuyên bố,có lẽ không còn là hội kén rể khai màn nữa,mà là một trận chiến thực sự sắp khai màn.
Nhưng mà hắn cũng có một thắc mắc,lúc này Long tộc có vẻ như đã s·ơ t·án chút trẻ em nhưng hầu hết lại Long tộc người thì vẫn còn ở đây,nhất là trong khán đài mấy người già và phụ nữ họ không định s·ơ t·án cả mấy người này đi sao,đây là muốn kéo bọn họ vào chiến tuyến sao.
Chu Bạch nghĩ vậy có chút cau mày,hắn nhìn chút một cái kĩ năng mới của mình [《phẫn nộ vì hồng nhan》:cứu lấy mỹ nữ mà ngươi có hảo cảm,hoặc có hảo cảm với ngươi,thì sức mạnh có thể mạnh lên một chút trong thời gian ngắn là 15 phút kĩ năng có thể cộng dồn]cái này kĩ năng hắn chỉ mới rút hôm qua,không biết có dùng được với mấy người này không,hắn nếu cứu fan hâm mộ của mình có lẽ sẽ được công dồn một số lượng sức mạnh không nhỏ đấy.
Mà bên cạnh hắn lúc này hai người Hạo Thiên cùng Đông lăng đều đứng ở,bọn hắn đứng chung một chỗ để dễ hỗ trợ nhau khi trận chiến khai màn.
Hạo Thiên cùng Đông Lăng bên người có người hộ đạo cùng người hầu cận, hộ đạo giả của Hạo Thiên là một cái trung niên nhân mặt thường thường không có gì lại,khá kiệm lời còn hộ đạo giả của Đông Lăng lại là một cái bà lão phải trống gậy khuôn mặt khá phúc hậu,mái tóc trắng bác phơ .
Mà lúc này vị kia kiệm lời hộ đạo giả của hạo gia lại tiến ngần đến Hạo Thiên hắn nhìn lướt qua Đông Lăng sau đó giọng hơi trầm nói.
"Tí nữa dù sảy ra chuyện gì ngươi cũng không được hỏi nhiều ta nói cái gì làm cái đó rõ sao."
Hạo Thiên nghe vậy nhíu mày,nhưng cũng không nói gì nhiều,hộ đạo giả này là cha hắn chuẩn bị cho nên chắc là biết thứ gì đó cứ nghe theo hắn đi.
. . . .
Sau đó không khí trong võ đài ngưng trọng toàn bộ đều im lặng không một tiếng động,cứ như đang chờ đợi một thứ gì đó một kíp nổ cho cuộc chiến này.
Long Khung điên cuồng lao nhanh khi đi vào địa phận Long tộc hắn lại không chút thở phào dừng lại mà tiếp tục lao về phía Long Cung Cung điện đại sảnh to nhất.
Mà phía sau hắn t·ruy s·át người có chút lưỡng lự,nhưng rồi tất cả đều đuổi theo vào trong .
Trên đường đi bọn hắn không hề bị ngăn cản bởi ai cả,Linh Nguyệt đi ở phía sau xa xa thấy vậy nhíu mày.
Quá khì dị rốt cuộc Long Khung định làm gì,hay đúng hơn Long tộc định làm gì.
Sau đó khi đáp xuống Long Cung đại điện Long Khung biến trở lại thân người,thân thể của hắn lúc này đã tràn đầy v·ết t·hương cùng máu,nhưng cô nương hắn bảo vệ lại không bị một v·ết t·hương nào một giọt máu nào dính vào thân.
Hắn khụy một chân xuống thở mệt mỏi,hắn muốn đặt cô nương kia xuống thì đột nhiên cô nàng lại mở mắt.
"Nhạc Thủy ngươi đã tỉnh ."
Cô gái không nói gì mà trong tay không biết từ lúc nào đã nắm một con dao màu đỏ làm từ sường rồng .
Phộc .
Con dao đâm vào ngực của Long Khung.
Máu trảy ra dính lên tay cô gái tên Nhạc thủy.
Nàng rút ra dao ra khỏi Long Khung không nói gì chỉ dùng một chiếc bình nhỏ lấy đi máu đang chảy ra từ ngực của Long Khung.
Long Khung nhìn thấy cảnh này,lại không gào thét không đẩy nàng ra không chắc cứ nàng chỉ có ánh mắt thất vọng cùng chán nản nhìn Nhạc thủy.
"Ngươi chọn phản bội ta sao."
Nhạc thủy không nói gì,chỉ cắn môi,máu chảy ra từ môi son của nàng nàng hít sâu một hơi thật sâu rồi trả lời.
"Xin lỗi,tình yêu của ta dành cho ngươi là thật khoảng thời gian bên ngươi hạnh phúc ta rất vui,nhưng là chúng tình yêu căn bản không nên có ngay từ đầu."
Long Khung không nói gì nữa,chỉ ôm lấy nàng,màu trong tim của hắn bị rút khô,hơi thở trở nên yếu ớt,hắn lấy chút khí lực cuối cùng lau đi trên khéo môi của Nhạc Thủy v·ết m·áu.
"Vậy hẹn ngặp kiếp sau chúng ta có thể bên nhau vậy."
Rồi hơi thở của hắn biến mất.
Nhạc Thủy ôm lấy cái xác đang lạnh dần của Long Khung.
Nàng không trả lời bởi đã không cần thiết nữa Long Khung đ·ã c·hết,nói gì cũng muộn rồi.
Trong đầu nàng nhịn không được hiện lên khung cảnh lần đầu họ gặp nhau.
Đó là 3 năm trước cũng là lúc kế hoạch của hội đến khâu chuẩn bị cuối cùng.
Một ngày nọ ở một hao viên nhỏ,nàng đột nhiên bị gọi lại gặp Long Khung.
Long khung nhìn thấy nàng liền hỏi.
"Ngươi là ngươi của hội phù thủy phải không."
Nhạc Thủy nghe vậy,liền bối rối,liền muốn ra tay rồi chạy trốn,nhưng là Long khung lúc đó lại cười.
"Không cần khẩn trương,cũng không cần phải nghĩ đến việc muốn g·iết ta rồi trốn ngươi làm không được."
Rồi nàng bị Long Khung dùng hải lực,nhẹ nhành hút đến trên than hắn,nằm trong lòng hắn lúc đó khiến nàng sững sờ không hiểu.
"Từ giờ trở đi ngươi ngươi có hai lựa chọn là người của ta và được giấu đi thân phận,hoặc là b·ị b·ắt và c·hết."
"Ngươi chọn cái nào."
Lúc đó nàng không muốn nhiệm vụ thất bại,nhưng lại cũng không hiểu tên long tộc này nghĩ gì,nhưng nàng còn có lựa chọn sao,nàng chỉ có thêr đồng ý.
"Ngươi từ giờ sẽ lại có hai lựa chọn,ở bên ta,hoặc phản bội ta ngươi có thời gian 3 năm để suy nghĩ."
10 năm sau nàng lựa chọn phản bội nàng không biết mình lựa chọn đúng hay không,đến giờ nàng cũng không hiểu lúc đó tại sao Khung lại tha cho nàng.
Nàng thật ra thật yêu Long Khung,nhưng nàng càng trung thành với hội phù thủy hơn,bởi nơi đó là nơi nàng được nuôi lớn sinh ra.
Nàng không có nỗi khổ tâm gì cả,nàng phản bội lại Long Khung chỉ vì tín ngưỡng của nàng mà thôi,chỉ vì Hội Phù thủy mới là nhà của nàng.
Với một người từ khi sinh ra thi bị tiêm nhiễm vào đầu tín ngưỡng với phù thủy biển với là tất cả,thì muốn nàng bỏ đi tất cả theo đuổi tình yêu là điều khó thậm chí không thể nào.
[Cầu Hao Tươi.]