Vốn định trực tiếp g.i.ế.c Tô Tu Trúc, nhưng thử nghiệm vừa rồi cho thấy rõ ràng hiện tại ta còn chưa thể g.i.ế.c được ông ta.
Không g.i.ế.c được, vậy thì đợi ta mạnh hơn rồi giết.
5
Ta không màng thế sự, bế quan tu luyện.
Kiếp trước đã có quá nhiều ràng buộc, kiếp này nhất định phải tu vô tình đạo.
Tam sư đệ Mộc Ngôn, kẻ trước kia thường đến trước cửa lải nhải, giờ đây càng ngày càng ít đến, sau đó thậm chí không đến nữa.
Cũng tốt, mỗi lần đến hắn ta đều nói về Tiểu sư muội như thế này như thế kia, nghe hai kiếp rồi, ta đã chán ngấy.
Tiểu sư muội cũng từng đến tìm ta như kiếp trước, nhưng đáng tiếc, ngay cả mặt ta nàng ta cũng không gặp được.
Tuy nói là bế quan, nhưng ta vẫn lưu lại một tia thần thức bên ngoài.
Nhận một lần thiệt thòi, lần này phải khôn ngoan hơn.
Kiếp trước ta việc gì cũng tự mình làm, nhưng giờ thì khác, đóng cửa không gặp bất cứ ai.
Trong thời gian ta bế quan, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, Tô Tu Trúc đã đổi cho Tiểu sư muội một gian viện khác.
Mỗi ngày Tiểu sư muội không vây quanh Tô Tu Trúc thì cũng bám lấy Tam sư đệ. Nàng ta rất khôn ngoan, trong thời gian ta bế quan đã khiến tất cả mọi người trong sư môn đều yêu quý nàng ta.
Thậm chí còn dụ dỗ Mộc Ngôn đưa cho nàng ta viên đan dược mà hắn ta đã luyện mười năm, đó là đãi ngộ mà ngay cả Tô Tu Trúc cũng chưa từng có.
Tam sư đệ Mộc Ngôn là dược tu (*), từ khi Tiểu sư muội không gặp được ta liền quấn lấy Mộc Ngôn đòi ăn đủ loại đan dược.
(*) Dược tu: tu luyện điều chế thuốc.
Ăn được đan dược, thân thể của Tiểu sư muội quả thật mạnh khỏe hơn không ít, chỉ có điều tu vi chẳng hề tiến bộ.
Trong khoảng thời gian đó, Tiểu sư muội đã nhân lúc không có ai chú ý lẻn ra ngoài và "tình cờ gặp" Nhị sư đệ đang hôn mê bất tỉnh trong vũng máu.
Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ là Hoàng tử của Vũ quốc, trên người mang huyết mạch hoàng tộc, là vật liệu tu luyện tốt nhất cho Ma cốt.
"A Ninh, mau đến tiền điện." Truyền âm của Tô Tu Trúc vang lên.
Ta mở mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Đã không thể trốn tránh thì cứ nghênh đón, dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trốn tránh.
Nhị sư đệ ngẩng đầu nhìn ta: "Đại sư tỷ."
"Đại sư tỷ! Đệ nói cho tỷ biết, Tiểu sư muội đã cứu Nhị sư huynh đó. Tiểu sư muội là phúc tinh của phái Thanh Sơn chúng ta!" Tam sư đệ Mộc Ngôn đến bên cạnh ta thao thao bất tuyệt.
Nói xong, hắn ta còn không quên nhìn Tiểu sư muội với ánh mắt lấp lánh, y như một thiếu niên mới biết yêu.
Ta lặng lẽ nhìn Nhị sư đệ đang đứng bên cạnh Tiểu sư muội.
Vốn dĩ, hắn ta mới là người nên trở thành đệ tử thân truyền của Tô Tu Trúc, nhưng lại bị ta cướp mất.
Năm đó, vì sự công bằng, Tô Tu Trúc đã để hai chúng ta tỷ thí, ai thắng sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.
Nhị sư đệ cho rằng mình nắm chắc phần thắng, vì dù sao tuổi tác và thời gian tu luyện của hắn ta đều nhiều hơn ta, thiên phú cũng cao hơn ta.
Nhưng hắn ta đã thua.
Thua bởi sự tự phụ của mình, cũng thua bởi sự liều lĩnh của ta.
Cho nên, hắn ta hận ta.
Trong lúc lơ đãng, trên người Nhị sư đệ thoang thoảng một làn khói đen, chợt lóe rồi biến mất.
"Sư tôn."
Tô Tu Trúc nhìn ta với vẻ trầm ngâm: "A Ninh, Tiên Đô ba năm mở một lần, tháng sau sẽ mở cửa, đến lúc đó con dẫn theo mấy đứa chúng nó cùng đi đi."
Tiên Đô, ba năm mở một lần, bên trong có rất nhiều bảo vật, tự nhiên cũng rất nguy hiểm, không ít người bỏ mạng ở đó.
"Vâng." Ta lạnh lùng đáp, định xoay người rời đi.
"Còn nữa." Tô Tu Trúc nhìn thẳng vào ta, rồi lại nhìn mấy người phía dưới.
"Thanh Tâm Kiếm này, Thiển Thiển thích, cũng thích hợp với Thiển Thiển hơn." Tô Tu Trúc vừa nói vừa đưa kiếm cho Tiểu sư muội.
"Đa tạ sư tôn!" Tiểu sư muội vui vẻ nhận lấy Thanh Tâm Kiếm, không quên liếc nhìn ta với ánh mắt chế giễu.
Lần này, không chỉ có mấy người chúng ta, mà các đệ tử khác trong sư môn cũng đều có mặt.