Lâu lắm không đăng chap mới rồi, có ai còn nhớ mị hông :3 Cũng chẳng thấy nhắc gì cả, tủi thân quá chời QAQ
------------------------------------------------------
Kim Duẫn trừng mắt nhìn nàng, dưới ánh trăng trong veo, ánh mắt kiều mị mang theo chút hờn giận, đẹp đến say đắm lòng người. Thật khó tưởng tượng được, một người mang đôi mắt tuyệt đẹp như vậy, trong tương lai, rất có thể sẽ trở thành một kẻ lãnh khốc lại hung tàn, uống máu không chớp mắt, gϊếŧ người không ghê tay. Một đời này, nàng nhất định, nhất định sẽ không lại để hắn, biến thành bộ dáng hung thần ác sát như vậy nữa.
"Tiểu Công chúa, ta có điều phải hỏi ngươi đây. Một thời gian ta không tới, rốt cuộc, ngươi làm thế nào thúc đẩy công trình được nhanh như vậy? Hơn nữa, ta nghe nói, ngươi còn được người ta tung hô đến vô cùng kì diệu, nghe nói là có năng lực dời núi lấp sông...." Nói đến đây, hắn không khỏi bật cười khúc khích. "Chỉ bằng thân mình nho nhỏ này sao?"
"Muốn dò hỏi bí mật của ta, ngươi vẫn là nên từ bỏ ý định đi."
Cung Dĩ Mạt không khách khí vạch trần hắn. Nàng vốn dĩ đã lường trước được tình huống này từ lâu, cho nên, sau khi biểu diễn giương oai với bá tánh một vài lần, mỗi lần cần sử dụng thuốc nổ, Cung Dĩ Mạt đều là bí mật dùng vào buổi tối, canh phòng nghiêm ngặt, không cho người ngoài đến gần.
Nàng bình thản thay đổi đề tài. "Trở lại chính sự đi. Về phần thuyền bè vận chuyển, ngươi tính thế nào?"
Kim Duẫn nói: "Thuyền trong tay ta, thực ra cũng có mấy cái. Nhưng nếu dùng cho đại sự của chúng ta, thì không đủ dùng. Cho nên, lần này ta tới đây, là muốn bí mật mở một xưởng đóng thuyền ở hồ Hồng Trạch, ngươi thấy thế nào?"
Hắn thật đúng là suy nghĩ chu toàn, lại cố tình chọn hồ Hồng Trạch.
Cung Dĩ Mạt lại lắc đầu, "Những cái thuyền đó......Ta đã nhìn thấy, đúng là mỹ lệ xinh đẹp, có thể so sánh với kiệt tác nghệ thuật cũng không sai lệch. Nhưng mà, những cái đó, không phải là thứ ta muốn."
Kim Duẫn hơi nhướn mày. " Kỹ thuật đóng tàu của Đại Dục, chính là đệ nhất tứ quốc!"
" Thật sao? Ngươi thực sự cảm thấy, lấy thuyền bè tinh xảo, mỹ lệ của Đại Dục dùng trên bờ biển các tiểu quốc đảo, thực sự là đệ nhất được sao?" Cung Dĩ Mạt khẽ cười, sau đó, liền nghiêm túc nói tiếp: "Điều ta không hài lòng nhất, chính là thời gian đóng thuyền quá chậm. Muốn đóng xong một cái tàu lớn, một cái xưởng đóng tàu tầm trung cũng phải mất thời gian đến ba tháng không ít. Chờ kênh đào của ta khai thông xong xuôi, cũng không biết nó có thể đóng xong được mấy cái nữa đây."
Vấn đề xa xôi phức tạp như này không phải là việc một nhà đầu tư góp vốn như Kim Duẫn phải mất công suy nghĩ phương án giải quyết. Chỉ thấy hắn im lặng, thong thả đưa cho Cung Dĩ Mạt một vật gì đó. Nàng vươn tay nhận lấy, không nghĩ tới, lại có thể là khế ước của xưởng đóng tàu.
Kim Duẫn cười: " Suy đi nghĩ lại vẫn là không thể cứ mặt dày chiếm tiện nghi của ngươi dễ dàng như vậy được. Khế ước xưởng đóng tàu này, coi như là thành ý của ta đối với đại sự hợp tác của chúng ta đi!"
Hắn cười lên phi thường động lòng người, hiện tại, hắn mới mười bảy tuổi vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ cần không có bất ngờ không mong muốn gì xảy ra, sau này chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Cung Dĩ Mạt cũng cười, không khách khí nhận lấy: "Hôm nay ngươi tới đây, chắc hẳn sẽ không chỉ vì một việc nhỏ này đấy chứ?"
"Tất nhiên là không rồi." Kim Duẫn có chút đắc ý nhướn mày. "Biết ngươi rất để ý tới tiểu đệ đệ ở Tây Châu kia, ta có một ít tin tức, ngươi có muốn nghe hay không?"
"Nói đi!"
Lúc này, Kim Duẫn thu lại nụ cười quyến rũ, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Chuyện này cũng chỉ là ta suy đoán thôi, chẳng qua....Chắc ngươi cũng đã biết, Ngọc Hành ta nội bộ lục đục, trung thần ít ỏi, gian thần khó phân. Quân thượng tuổi tác đã lớn, gần đây lại càng thêm hồ đồ rồi! Khoảng thời gian không lâu về trước, Lâu Diệp có bí mật cử một đoàn sứ giả tới Ngọc Hành du ngoạn, theo ta suy đoán, bọn họ chuyến này cất công tới, chỉ sợ dụng ý không đơn giản..."
Nghĩ đến Lâu Diệp giáp ranh với Tây Châu, Cung Dĩ Mạt suy nghĩ sâu sa một lát, đột nhiên bật cười: "Không vội, kể cả là có chiến sự đi chăng nữa, cũng phải là sự tình một, hai năm sau rồi."
Chiến tranh không phải là việc ngày một ngày hai nói có là có được, trước khi đại chiến, nhất định phải chuẩn bị kĩ lưỡng trong thời gian dài. Mà đợi đến lúc ấy, nàng đã sớm gọi Cung Quyết trở về hoàn thành Đại Vận Hà này rồi, việc triều đình phái người nào cầm quân đánh giặc, có can hệ gì với nàng?
Nghe Cung Dĩ Mạt nói, Kim Duẫn hơi hơi thở dài. Điều hắn lo lắng tất nhiên không phải là Cung Quyết có việc gì, mà là sợ Quân thượng hắn thực sự làm ra sự tình gì không sáng suốt, làm bá tánh Ngọc Hành gặp phải tai ương.....
Tuy rằng suy nghĩ thoải mái là vậy, nhưng thời điểm hồi âm cho Cung Quyết, Cung Dĩ Mạt vẫn quyết định thông báo tỉ mỉ tin tức cho hắn biết, lại đặc biệt dặn dò hắn cẩn thận một hồi.
Mà bên này, người Cung Dĩ Mạt ngày đêm lo lắng, lại đương khí thế ngất trời!
Thời tiết oi bức, gió cát mịt mù, nhưng khí lực đào giếng xây hồ của dân chúng lại vô cùng lớn, phải nói là dốc lòng dốc sức thực hiện. Bọn họ suy nghĩ vô cùng đơn giản, làm tốt việc này, chính là đang tạo phúc cho con cháu!
Nhận được thư của Cung Dĩ Mạt, Cung Quyết vội vàng buông xuống hết thảy công việc trong tay, ngồi dưới tàng cây râm mát, tỉ mỉ đọc từng chữ. Lá thư rõ ràng rất đơn giản, chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng hắn lại đọc đến là nghiêm túc, tựa hồ có thể tưởng tượng ra được, bộ dáng suy tư cắn cắn đầu bút của nàng mỗi lần không biết nên viết như nào cho đúng.
Mấy tiểu hài tử nô đùa chạy tới, bọn chúng tuổi cũng không còn quá nhỏ, lại chỉ dám đứng từ xa nhìm trộm Cung Quyết.
Thời tiết quá nóng bức, áo quần đứa nào đứa nấy đều mướt mồ hôi nhễ nhại, nhưng Cung Quyết cả người khô mát, tuy rằng hắn mặc cũng là áo thô quần gai, nhưng đối với bọn trẻ lại hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng chỉ tùy ý ngồi dưới tàng cây, cũng mang một vẻ ưu nhã cao quý, làm người người tán thưởng, ca ngợi là một thiếu niên tuấn tú, thanh thuần như thiên tiên.
Đúng lúc này, Cung Quyết không biết đã đọc được cái gì, lại hơi hơi mỉm cười. Trong mắt mấy đứa nhỏ, vẻ mặt ôn nhu, nụ cười nhẹ nhàng của hắn, so với mặt trời buổi trưa, còn lóa mắt hơn nhiều....
Cung Quyết vẫn luôn biết, Hoàng tỷ của hắn không phải là một người thân thiện. Chỉ cần người không muốn dây dưa với nàng, nàng sẽ không bao giờ tìm người tận cửa chuốc phiền phức. Cho dù trên đường có ngẫu nhiên gặp mặt, nàng cũng sẽ làm như không thấy, trực tiếp coi người như không khí mà bước qua, không hề để tâm đến cái gọi là kết giao thân cận. Nàng cũng không phải là người để tâm đến tư tình của người khác. Nàng vốn dĩ vẫn luôn cảm thấy, làm người, tốt nhất vẫn là lo cho tốt bản thân mình trước đi.
Nhưng hắn luôn là ngoại lệ của nàng. Hoàng tỷ sẽ để ý cảm xúc của hắn, sẽ để ý hắn đau lòng, hay thất vọng. Ví như phong thư truyền tin này, nếu gửi cho người khác, chỉ sợ sẽ có vỏn vẹn vài chữ:"Ta vẫn tốt, chớ nhớ mong" như vậy đi.
Hắn không nhịn được mà bật cười.
Lúc này, một đôi phu phụ đi ngang qua nhìn thấy Cung Quyết, liền vội vàng lại gần hành lễ.
Cung Quyết ôn hòa cười, đưa tay đỡ bọn họ: "Không cần phải hành đại lễ như vậy, ta chỉ là đi ngang ghé qua thôi."
Nhưng nam tử trung niên kia lại cười nói: "Đa tạ đại nhân đại ân đại đức! Lúc trước, nếu không phải đại nhân từ xa tới cứu chữa kịp thời, trận đại dịch kia, hai phu thê chúng ta cũng không biết có qua nổi hay không....."
Cung Quyết cười càng khiêm tốn: "Đó đều là việc ta nên làm."
Hắn nói xong, hai phu thê nọ lại ngàn ân vạn tạ một hồi, cuối cùng mới quay người rời đi. Vị phụ nhân trong miệng hãy còn tán thưởng không ngừng, vị tiểu đại nhân này không chỉ là có tâm địa thiện lương, mà dung mạo cũng thực xuất chúng, xinh đẹp mỹ mạo tựa tiên đồng.
Một màn này, rơi vào trong mắt Bạch Sinh có việc đang tìm đến, lại làm hắn toàn thân lạnh toát!
Vốn dĩ ngày đó, tiểu Điện hạ biết tin tiểu Công chúa bị phế truất, đuổi ra khỏi cung, mà hắn lại đứng ra giấu diếm tin tức, liền nổi cơn bạo nộ. Bạch Sinh lúc ấy đã tâm tàn ý lạnh, chuẩn bị sẵn tinh thần dù không phải chết, cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng, ít nhất cũng phải là bị sung đến nơi hạ đẳng, khổ sở nhất lao dịch suốt kiếp. Ai ngờ, tiểu Điện hạ cũng không thèm sờ đến hắn, chỉ lẳng lặng trầm tư hồi lâu, sau đó, phân phó hắn đi làm một việc.
Một việc vô cùng đáng sợ!
Sở dĩ, Bạch Sinh được Công chúa coi trọng, cử đến bên người tiểu Điện hạ, ngoài việc hắn có chút tài tham mưu ra, thì đáng nhắc tới hơn cả, phải là vì hắn còn có một tay y thuật hơn người. Tiểu Công chúa nhấc hắn đến hầu hạ tiểu Điện hạ, là lo lắng Điện hạ bị người ngoài ám toán, nên muốn dùng hắn để cứu người.
Thế nhưng, ngày đó, Điện hạ lại nói:
" Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, chỉ là, ngươi phải làm cho ta một việc, lấy công chuộc tội."
Hắn ban đầu còn cảm thấy vô cùng may mắn, trong lòng còn chưa kịp cảm thấy vui mừng, liền nghe bên trên tiếp tục nói: " Ta sẽ đem hành trình kéo dài thêm mấy ngày, còn ngươi, chọn ra một con ngựa tốt nhất, nhanh chóng đến Tây Châu,sau đó, bí mật đến nguồn nước duy nhất ở đó thả vào một ít độc dược."
Thiếu niên mặt mày thanh tú lại dần hiện lên một tia cười lãnh khốc ác liệt: " Cũng không cần quá nghiêm trọng, chỉ cần tạo một trận bệnh dịch, đủ để bọn họ cảm thấy khủng hoảng một chút là được rồi."
Bạch Sinh trong lòng vạn phần không muốn! Dân chúng Tây Châu vốn đã quá khốn cùng vì hạn hán rồi, trải qua một trận dịch bệnh nữa e rằng sẽ là thây người vô số.
Hắn cúi đầu thật sâu, không cam lòng nói: "Điện hạ, tiểu nhân học y thuật....chính là để cứu người..."
Thế nhưng, hắn chỉ thấy đối phương thấp giọng cười nhạt. Tiểu Điện hạ từ trên cao nhìn xuống phía hắn, rõ ràng đang cười, ánh mắt kia lại lạnh lẽo vô cùng khiến người ta không rét mà run.
" Muốn cứu người.....tất nhiên phải gϊếŧ người trước, ngươi nói có phải không?"