Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 74




"Bảo hộ Vương phi!"

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Vương phi nhanh chóng được người kéo về bảo hộ phía sau, mà Cung Dĩ Mạt từng bước áp sát, vết máu lúc trước của Thân Thập Dạ vẫn còn đọng trên sân còn chưa kịp khô, sau mỗi lần nàng vung kiếm, lại tô điểm thêm một màu đỏ tươi mỹ lệ!

Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô vang lên không ngừng!

Cung Dĩ Mạt vì sao lại làm càn như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết, nàng làm như vậy, một khi thất bại, sẽ không còn đường quay đầu hay sao? Chẳng lẽ, nghiệt tử Thân Thập Dạ kia, lại có thể thực sự khiến Cung Dĩ Mạt vì hắn quên mình đến vậy? Vương phi nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân, mà không chỉ bà ta, ngay cả Thân Thập Dạ cũng không tưởng tượng nổi, vì cái gì, nàng lại phải vì hắn mà làm như vậy?

Nàng chính là kiểu người không có lợi sẽ không đụng tay, chuyện này đối với nàng chính là không hề có chỗ tốt, nàng náo loạn Vương phủ cũng là hành động cực kỳ mạo hiểm. Phải biết rằng, một khi Vương gia nhanh chóng trở về, sẽ bắt sống nàng, chỉ cần một tội danh tự tiện xông vào Vương phủ chém gϊếŧ, đã đủ để đem Cung Dĩ Mạt ra lăng trì xử tử!

Nàng không sợ chết sao?

Máu tươi bắn ra! Cung Dĩ Mạt dáng người linh hoạt, khéo léo uyển chuyển như một cánh bướm đêm tắm mình trong lãnh huyết!

Mà Thân Thập Dạ trú mình sau hòn núi giả giữa sân, sắc mặt tái nhợt, nhìn cũng không dám!

Phốc —— lại là một tiếng cắt cổ nhanh gọn, ánh sáng loáng từ lưỡi kiếm cùng tia máu văng ra, làm Thân Thập Dạ gắt gao nhắm chặt hai mắt, cảnh tượng mười năm trước, mẫu phi chết trước mặt hắn lại tái diễn trong trí óc! Hắn ghê tởm muốn nôn! Cảm giác nôn noa muốn ngất xỉu lại lần nữa xuất hiện, đột nhiên, Cung Dĩ Mạt kêu tên hắn, làm hắn chấn động tinh thần!

" Thân Thập Dạ! Mở to mắt ra!"

Nàng tuy rằng không nhìn đến hắn, nhưng lại biết rõ ràng, hắn khẳng định sẽ không dám mở mắt.

Y phục trắng trên người nàng bây giờ đã nhiễm đầy máu, cả người bày ra một loại ma mị khó cưỡng, phong thái hoàn toàn khác hẳn ngày thường!

Thân Thập Dạ cố nén ghê tởm, gắt gao mở to hai mắt.

Cung Dĩ Mạt cười, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nụ cười nhuốm máu của nàng làm lòng người rung động thật sâu, tựa như phảng phất cũng nhuốm sát ý!

" Mở to mắt ra nhìn ra cho rõ! Ta, chính là vì ngươi mà gϊếŧ người!"

Lời vừa dứt, trường kiếm đã vung lên, sắc bén cắt qua yết hầu một người! Cảnh tượng kia, so với cảnh tượng mẫu phi tự tận mười năm trước, quả thực giống y như đúc!

Nàng! Là vì ta mà gϊếŧ người!

Vương phi nghe thấy Thân Thập Dạ cũng ở đây, liền giật mình tỉnh mộng, nhanh chóng kêu to. " Mau.....mau chóng báo Vương gia! Mau đi!"

Nhưng chưa kịp nói xong, thị nữ vừa nhấc chân định chạy liền bất động rồi gục xuống, mạng đã mất từ bao giờ. Cung Dĩ Mạt mỉm cười nhìn máu tươi chảy ra từ người thị nữ vừa định báo tin, như cười như không tiến lại gần.

"Vương phi?"

Vương phi hoảng sợ nhìn Cung Dĩ Mạt như tu la đang bước lại gần, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng, sắc mặt trắng bệch, không còn một chút huyết sắc!

Không nghĩ tới nàng lại lợi hại đến vậy!

Đúng rồi... Nàng chính là người mười tuổi đã đại khai sát giới ở lãnh cung a....Thời gian đã quá lâu, làm thế nhân vô tình quên mắt Cung Dĩ Mạt còn có một mặt khốc liệt như vậy.

(P/s: đại khai sát giới: dùng dao kiếm gϊếŧ người, chính là tàn bạo gϊếŧ người, không tha cho một ai)

" Cầu xin ngươi đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta! Ta không cố ý, là Vương gia! Là Vương gia muốn gϊếŧ chết nghiệt...không, Thế tử gia! Ta không can hệ a...." Vương phi không còn một chút kiêu ngạo cùng hống hách nào nữa, cả thân mình đều run rẩy, cơ hồ bị dọa đến mất cả khống chế.

Cung Dĩ Mạt lạnh nhạt nhìn người trước mặt, quay đầu nói lớn: "Thân Thập Dạ, ngươi ngày thường không phải rất khí phách hay sao? Thế nhưng lại vì một nữ nhân như vậy.....mà bao năm khuất nhục, không hổ thẹn với bản thân hay sao?"

Kỳ thật, Cung Dĩ Mạt trong lòng hiểu rất rõ, Thân Thập Dạ từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân không thương, lại ngày ngày bị kế mẫu gây khó dễ. Hắn từ khi còn nhỏ, khẳng định đã bị nữ nhân này để lại trong lòng một bóng ma hủy diệt, thời gian trôi qua, hắn cũng không biết nên phản kháng lại như thế nào mới phải.

Thật giống như một con thú hoang, khi còn nhỏ đánh thật đau, đến lúc lớn lên, dù đã đủ sức cắn lại người, cũng không dám đối với người lộ ra răng nanh.

Hoặc là, trong gia đình này, đối với vị phụ thân kia của hắn, hắn vẫn còn một tia hy vọng chăng?

Nhưng mà tia hy vọng mỏng manh này, hiện tại, đã bị Cung Dĩ Mạt hung hăng giẫm nát!

Hắn từ sau hòn núi giả bước ra.

Vương phi nhìn thấy Thân Thập Dạ, trong mắt lộ ra một tia oán độc thật sâu! Sớm biết có ngày này, nàng đã sớm độc chết hắn mới phải!

Thân Thập Dạ nhìn nữ nhân trước măt, ngay cả chính bản thân mình cũng đều thấy vô cùng kỳ quái!

Một nữ nhân như vậy, vừa chanh chua lại vô dụng, không chỉ hại chết mẫu thân hắn, mà đối với hắn..... Khi còn nhỏ, hắn thường xuyên bị nàng ngược đãi, không có cách nào chống cự được, cuối cùng lại bị Phụ vương quở trách, làm cho chính hắn vừa uất ức lại chịu thiệt thòi, đau khổ.

Đến lúc trưởng thành rồi, hắn cũng không dám ra tay với bà ta. Nỗi sợ khi còn nhỏ giống như đã ngấm vào trong máu, ăn sâu bén rễ vào tận xương tủy, cho nên, hắn ra ngoài hoành hành ngang ngược, gây ra bao nhiêu phiền toái, cũng chỉ vì trong lòng có oán khí không phát ra được mà thôi. Bởi vì hắn hận nữ nhân này, lại cảm thấy không hận nổi. Bà ta được Phụ vương bảo hộ, quyền thế không gì cản nổi, lại vô cùng chán ghét chính mình. Hiện tại, nữ nhân hắn cảm thấy cả đời không bao giờ thất thế lại đang quỳ phục dưới chân Cung Dĩ Mạt như một nô tỳ thấp hèn, trong lòng Thân Thập Dạ đột ngột chua xót vô cùng, vì nữ nhân này, mà cả hắn, cùng mẫu thân hắn, đều không đáng giá một xu.

Một thanh kiếm nhuốm máu đưa tới trước mặt Thân Thập Dạ, thanh âm nữ hài rõ ràng đang vui cười, ẩn ẩn bên trong lại vô cùng lạnh lẽo.

"Gϊếŧ bà ta."

Nàng nói.

Không cần suy xét đến tiền căn hậu quả, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý thực hiện.

Ma xui quỷ khiến, Thân Thập Dạ thản nhiên nhận lấy.

Mà Vương phi nhìn thấy hắn như vậy, liền không màng đến danh dự gắt gao ôm lấy chân hắn! Khóc lóc cầu xin: "Thập Dạ....Hài tử! Ngươi không thể làm như thế, ngươi không thể đối xử như thế với ta! Ta là di mẫu ngươi, ta là thân muội muội của thân nương ngươi mà!"

Sắc mặt tái nhợt của Thân Thập Dạ hiện lên một tia tàn nhẫn. " Chính bởi vì ngươi là di mẫu, cho nên mới đáng chết a...."

Hắn thở dài, lại cười, nụ cười mang theo sát ý, thế nhưng lại đẹp đến mê người!

"Mẫu phi dưới hoàng tuyền hẳn vô cùng tịch mịch, a di nên xuống đó bồi người đi....Nhớ rõ, phải thành khẩn nhận sai."

Nói xong, một kiếm vung lên!

Máu tươi tuôn trào, nhưng không biết vì sao, lúc này đây, hắn hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm. Hắn lần đầu tiên gϊếŧ người, nhưng trong nháy mắt tàn khốc vừa rồi, hắn cảm thấy chính mình giống như đã từng gϊếŧ chết bao nhiêu mạng người.

Trong lòng giống như có cái gì rách nát tan vỡ, trong nháy mắt, hắn tựa hồ bất cứ cái gì cũng không sợ.

Cung Dĩ Mạt lại nhìn xuống bàn tay hắn hơi run, không khỏi cười khổ.

Đời trước, sau khi gϊếŧ người lần đầu tiên, chính là từ phía sau cứa đứt cổ một người, nàng gặp ác mộng hàng đêm suốt mấy tháng trời. Trong giấc mộng, cả đêm đều lặp đi lặp lại một động tác cắt cổ, lưỡi đao lướt qua yết hầu nóng hổi, máu tươi thơm nồng bắn lên mặt nàng, cảm thấy rõ mùi tanh ngọt hơi ngây ngấy.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ gϊếŧ người, cũng không muốn gϊếŧ người, nhưng mà, đây là cổ đại, đôi khi, lấy quyền lực áp bạo lực, lấy tiền tài áp bạo lực cũng không thể bằng trực tiếp lấy bạo lực áp chế bạo lực! Đây chính là điều mà sau khi nàng gϊếŧ người vô số mới đau khổ hiểu ra.

Cho nên, sau này, nàng không hề sợ gϊếŧ người, chỉ cần quyết định động thủ, liền tung ra tử chiêu! Như vậy, ít nhất những người đó có thể bớt đau một chút.

Đám nữ quyến trên sân thấy Thân Thập Dạ đột nhiên quay đầu nhìn đến các nàng, liền kêu lên sợ hãi, có người không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ liền trực tiếp ngất đi.

Hắn chậm rãi bước lại gần, trong óc đều là nhất nhất đem các nàng gϊếŧ hết! Điều này, thật ra là Cung Dĩ Mạt thập phần ngoài ý muốn.

" Các nàng đã thấy được ngươi, thì không thể để lại."