Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 72




Bí mật này, ngay cả Cung Triệt, cũng không biết!

Hắn chỉ biết là, khi hắn ôm nàng, có trời mới biết được hắn đang khao khát mãnh liệt đến thế nào....Khao khát muốn hôn nàng....Khao khát muốn đem nàng áp đảo trên giường!

Nhưng hắn không dám, hắn sợ sẽ dọa sợ đối phương. Nếu Cung Dĩ Mạt biết hắn có tâm tư xấu xa như vậy đối với nàng, nhất định sẽ trốn tránh, nhất định sẽ rời xa hắn, để hắn không thể nhìn thấy nàng!

Nghĩ vậy, hắn đem đối phương ôm đến trong ngực càng chặt!

Hắn không thể nói, nàng cũng không thể rời xa hắn! Nàng đã từng nói, nàng sẽ không gả chồng, nàng đã nói vậy! Mà hắn cũng không cần nhiều, hắn chỉ cần Cung Dĩ Mạt sẽ giống như bây giờ, luôn luôn ở bên cạnh hắn, chỉ đối tốt với hắn, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ! Hắn có thể khống chế được chính mình!

Cung Dĩ Mạt cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi rồi! Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy? Chẳng lẽ, Thái tử còn có bệnh kín nào nàng không biết đến?

Trong lòng liên tục niệm thanh tâm chú, lại hít thật sâu mùi thơm trên người Cung Dĩ Mạt tựa hồ có thể làm yên ổn nhân tâm, nửa ngày sau, thân thể Cung Triệt mới dần dần thả lỏng lại, chỉ là, tay vẫn ôm đối phương, luyến tiếc phải buông ra.

"Ta không có việc gì..." Thanh âm hắn hơi khàn, làm Cung Dĩ Mạt nghe được có chút quái quái.

"Thái tử ca ca....Huynh xảy ra chuyện gì?" Sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ này, thật là không hiểu ra sao.

Cung Triệt hơi cúi đầu, hít thật sâu một hơi, thật lâu sau mới chậm rãi nói.

"Ca chỉ là...đột nhiên nhớ tới Mẫu hậu." Thanh âm của hắn khẽ nhỏ lại. "Chúng ta muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì, đều có thể thoải mái có được, còn Mẫu hậu.... Bà vì ta mà phạm tội, cũng vì ta mà bị giam lỏng trong chùa vắng. Thân là con, ta rất khổ sở."

Cung Dĩ Mạt vừa nghe, nhẹ nhàng thở dài, nàng vỗ vỗ vai hắn khẽ trấn an: "Hóa ra là điều này sao....Không sao đâu, Thái tử ca ca, hiện giờ, Hoàng Hậu nương nương đã rời khỏi trung tâm quyền lợi, có Phụ hoàng bảo hộ, sẽ không có việc gì!"

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, người bao năm ngồi ở địa vị cao, sao có thể có khả năng không để ý đây? Hoàng Hậu cho dù là mẫu thân của Cung Triệt, nhưng cũng là Lưu gia Hoàng Hậu! Ai vì ai mà hy sinh cái gì, thật đúng là khó nói.

Nàng chưa từng nghĩ tới, đây chỉ là Cung Triệt lấy cớ để che giấu thất thố của chính mình!

Bởi vì Cung Triệt...... Hắn là một người vô cùng truyền thống, luôn luôn tuân thủ phép tắc luật lệ đặt ra, chưa từng sai lệch một ly. Cho dù có người nào nói cho Cung Dĩ Mạt biết, Cung Triệt có tâm tư huynh muội luyến, đánh chết nàng cũng không tin!

Trấn an Cung Triệt xong, Cung Dĩ Mạt liền muốn rời khỏi, này trai đơn gái chiếc, mặc dù là huynh muội cũng không nên ở chung một chỗ như vậy, rốt cuộc đây cũng không phải hiện đại a, không thể có tư tưởng phóng khoáng dọa chết người như vậy được!

Thật là phiền toái!

(Tỷ dường như đã quên tiểu Quyết, tỷ còn tuyên bố chủ quyền trước mặt Hoàng Đế cơ mà (¬_¬) tiểu Quyết luôn là ngoại lệ nhỉ, hí hí)

Cung Triệt ngoan ngoãn nằm xuống giường, khoảng thời gian này hắn cũng rất mệt, đi qua đi lại bôn ba xử lý sự vụ, vừa rồi tâm tình lại biến động một hồi, cả người thực mỏi mệt.

Giúp hắn chỉnh lại chăn gấm xong, Cung Dĩ Mạt liền chuẩn bị rời đi, cánh tay lại bị Cung Triệt giữ chặt! Nhìn ánh mắt hồ nghi của nàng, Cung Triệt nhẹ giọng nói: "Hoàng muội...Chờ ta ngủ rồi hãy đi có được không?"

Hắn tựa hồ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cũng phải, thời gian vừa rồi phong ba bão táp, hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi, áp lực trên người lớn như vậy, muốn có người ở bên cũng là điều hết sức bình thường!

Nghĩ vậy, Cung Dĩ Mạt gật đầu, ngồi lại bên mép giường.

Cung Triệt an tâm, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát hơi thở liền trở nên đều đều.

Cung Dĩ Mạt nhàn nhã không có việc gì làm, liền muốn ngó nghiêng quan sát xung quanh.

Gian phòng này vừa nhìn liền biết vừa mới tu sửa xong, bố trí trong phòng cực kì đơn giản, một chút cảm giác gia đình cũng không có.... Hừm, bên cạnh giá sách, nếu đặt một chậu cây cảnh lớn, lại trang trí thêm một vài cành hoa tươi, có phải sẽ thuận mắt hơn chăng?

Còn trên giá sách kia, có thể bày một ít đồ cổ trang trí nho nhỏ các loại, hoặc là, đem một vài cành hoa phơi khô cắm rải rác khắp phòng, đi đến nơi nào cũng nhìn thấy hoa cỏ, tâm tình cũng sẽ tốt lên nhiều đi....

Hừm... Muốn xuất phát đi xuống phía nam bằng đường sông Trường Giang, nàng có nên bắt tay vào chế tạo thuyền chuyên chở rồi không.....

Còn có a.... Không nói đến lũng loạn toàn bộ kênh đào, nàng có thể bắt lợi một vài đoạn trong đó cũng đã vô cùng mỹ mãn rồi....Nhưng mà, nếu muốn ra tay, thì phải bắt đầu từ đâu đây?.....

Tâm tư càng nghĩ càng bay xa, Cung Dĩ Mạt lại nhìn tay nhỏ của chính mình, không nén được thở dài, nàng vẫn còn quá nhỏ, dù làm bất cứ việc gì cũng đều là quá khác người.

Nhìn Cung Triệt đã ngủ say, Cung Dĩ Mạt tay chân nhẹ nhàng rút khỏi tay hắn, nhẹ chân đi ra ngoài, không để ý rằng, mình vừa đi khỏi, hắn liền mở mắt.

Cung Triệt yên lặng cúi đầu nhìn bàn tay mình, trên tay hắn vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào của nàng, là mùi thơm của băng hoa nàng mới ăn.

Hắn hít một hơi, lại nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, trong mắt là mê man thật sâu...

Hắn muốn làm như thế nào đây?

Hắn muốn, không , là nhất định, nhất định phải khắc chế mới phải!

Tâm tình thanh tình làm Cung Triệt càng thêm lý trí. Hắn rất minh bạch, chỉ cần hắn điên cuồng dây dưa, Cung Dĩ Mạt sẽ phải chịu tổn thương vô cùng lớn, nàng nhất định sẽ bị thế nhân thóa mạ, buông lời rèm pha, thế nhân luôn hà khắc với nữ tử, hắn không phải là không biết!

Chậm rãi nắm chặt bàn tay, khắc chế đi...Hắn muốn khắc chế, hắn...nhất định có thể khắc chế được!

---------------

Thời gian trôi qua thật nhanh, ba ngày liền hết, lập tức đã đến ngày phải khởi hành. Bởi vì ngày mai phải xuất phát, cho nên, đêm nay Cung Triệt ở lại Đông Cung....Không, phải nói là sau ngày hôm đó, Cung Triệt liên tiếp ba ngày đều ở lại Đông Cung, mỗi một lần, lý do đều không giống nhau.

Nhưng, Cung Dĩ Mạt sẽ phát hiện ra sao? Chỉ sợ, dù Cung Triệt một tháng không trở lại, nàng cũng sẽ cho rằng nhân gia có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, chính mình không nên đến quấy rầy đi!

Đêm đã khuya, Cung Dĩ Mạt vẫn còn ngồi đọc sách, không có biện pháp a, ngày mai liền phải xa nhà, tâm tình kích động quá không ngủ được a!!!

Nàng đang đọc sách chế tạo thuyền, mặc dù kỹ thuật đóng thuyền của Đại Dục vẫn là tiên tiến nhất trên đại lục, có thể nói là đứng đầu thiên hạ, nhưng mà liên quan trực tiếp đến phương tiện kiếm tiền tương lai của bản thân, nàng không thể không cẩn thận được! Chuyên tâm nghiên cứu a!

Đang lúc nàng đọc sách đến mê mẩn, trong viện đột nhiên truyền đến một âm thanh có vật nặng gì rơi xuống đất.

Cung Dĩ Mạt cảm thấy kỳ quặc, bởi vì ngày mai phải xuất phát, cho nên hôm nay tất cả nhân công trong biệt viện đều bị điều đi nơi khác, đêm nay lại cố tình có người thăm hỏi?

Nàng buông sách đi ra ngoài nghe ngóng.

Mở cửa, mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Cung Dĩ Mạt. Nàng hít sâu một hơi, hướng về phía góc tường đi đến.

Một bóng người toàn thân đầy máu nằm sâu trong bóng đêm, sinh tử không rõ, Cung Dĩ Mạt lật người nhìn rõ dung mạo hắn, liền lập tức nhận ra.

"Thân Thập Dạ?"

Thanh âm của nàng làm Thập Thập Dạ mở mắt, lúc này, cả người hắn chảy không ít máu, hiển nhiên đã bị thương rất nặng. Cung Dĩ Mạt vội vàng đỡ hắn dậy, từ sau lưng truyền nội lực cho hắn, Thân Thập Dạ thấp giọng ho khan vài tiếng, trên mặt mới từ từ xuât hiện một tia huyết sắc.

" Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cung Dĩ Mạt ngữ khí nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi. " Là kế mẫu của ngươi sao?"

Thân Thập Dạ suy yếu gật đầu. " Gia...Tiểu gia ta không có việc gì...!" Hắn mặt trắng bệch cười cười, gối đầu lên vai Cung Dĩ Mạt.

" Không có nơi nào trốn, chỉ có thể tới nơi này...Ngươi...Ngươi nói ta có thể tin ngươi...Vậy thì đừng đem ta giao cho người ta..."