Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 70




Hắn ngữ khí lạnh lùng, dường như đang giải thích một câu, nhưng một câu này, lại làm Bạch Sinh càng thêm khẩn trương! Điện hạ, sẽ không phát hiện ra điều gì đi?

Bạch Sinh trong khoảng thời gian ngắn liền không biết nên nói tiếp cái gì, thật lâu sau, lại nghe Cung Quyết nhàn nhạt cười.

Nơi này, ban đêm thập phần rét lạnh, nhưng lạnh mấy cũng không sánh bằng tiếng cười làm nhân tâm băng giá của hắn.

"Nói ra, ta cảm thấy rất kỳ quái, đã lâu như vậy, vì sao một phong thư báo tin từ kinh thành ta cũng không thu được?"

Cung Quyết nhẹ nhàng nhướm đôi mày chậm rãi nói, vừa dứt câu, liền đột nhiên âm trầm, nhìn Bạch Sinh, sát khí cuồn cuộn trào tới!

Hắn cầm một tập giấy trắng nện vào mặt Bạch Sinh, trên mặt vẫn mỉm cười: "Tốt lắm....ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại dám lừa gạt ta!"

Rõ ràng cú ném vừa rồi không đau, nhưng lại làm Bạch Sinh lập tức quỳ xuống, trên trán hắn, một giọt mồ hôi từ từ trượt xuống gương mặt trắng bệch, không thể nào, rõ ràng, rõ ràng hắn đã xử lý sạch sẽ, lại vô cùng kín đáo rồi mà, sao lại để có cá lọt lưới! Xong đời rồi, với hiểu biết của hắn về Cung Quyết, chỉ cần phản bội, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!

Hắn không khỏi hoảng loạn mở miệng. "Điện hạ thứ tội! Hết thảy đều là ý tứ của Công chúa, Công chúa chỉ là không muốn làm ngài lo lắng..."

Quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Cung Quyết hai mắt híp lại gắt gao nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi còn lừa gạt ta điều gì? Nói!"

"Không có!" Bạch Sinh liên tục lắc đầu, tâm hoảng ý loạn nói. " Trừ việc Công chúa bị phế truất ra, tiểu nhân thật sự không có điều gì dám lừa gạt ngài!"

Bị phế truất?

Hai chữ này làm lồng ngực Cung Quyết một trận đau nhức, tựa hồ muốn thổ huyết!

Người hắn để ý như vậy, để ý đến không màng đến bản thân, vậy mà, nàng lại nhẫn tâm lừa gạt mình, lại lừa gạt một việc lớn như vậy!? Phế truất....

"Khó trách....một phong thư ta cũng không nhận được."

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Là hắn thất sách, hắn quá mức tín nhiệm Hoàng tỷ cùng ngoại nãi nãi, nhân lực trong tay cũng là dùng chung, cho nên, bọn họ muốn liên thủ lại lừa gạt hắn, cũng đơn giản đến như vậy.

Hắn nói làm Bạch Sinh cả kinh, hắn vội vàng mở tập giấy rơi lung tung dưới chân, lại thấy toàn bộ đều là giấy trắng. Nhưng chưa đợi hắn phản ứng, một trường kiếm sáng loáng đã kề sát vào cổ hắn, trên lưỡi kiếm còn vương một dòng máu tươi, chính là máu của thi thể vẫn còn đang nằm trên đất kia.

Cung Quyết đứng trước mặt hắn, sát khí dày đặc cuồn cuộn quanh thân, cặp mắt ngọc hành ngày vẫn lãnh đạm nay dày đặc tơ máu, cả người cuồng bạo vặn vẹo đến quỷ mị!

" Ngươi nhận ra đã muộn rồi, biết điều, liền khai hết mọi việc cho ta. Chỉ cần có một chuyện ngươi không nói, sẽ không có cơ hội để nói lại lần khác đâu!"

Nghe thấy vậy, Bạch Sinh nào dám dấu diếm, mặt tái nhợt, vội vàng đem hết mọi việc nói ra, trường kiếm trên cổ phẫn nộ mà tàn khốc, nếu còn do dự, chỉ e, một khắc tiếp theo hắn cũng sẽ giống nữ nhân kia, một kiếm xuyên qua yết hầu!

" Hóa ra là như thế! Hoàng tỷ bị phế truất, các ngươi lại dám! Lại dám hùa nhau lừa gạt ta!"

Cung Quyết hít sâu một hơi nhắm mắt lại, hắn muốn ngăn chặn sát ý bộc phát trong nội tâm! Không! Hắn căn bản là không có cách nào bình tĩnh nổi, hắn chỉ cần nghĩ, chỉ cần tưởng tượng ra Cung Dĩ Mạt lại bị nhiều người hùa với nhau khi dễ như vậy, bị phế truất lẻ loi một mình, hắn liền muốn trở về, lập tức trở về, đem tất cả những người khi dễ nàng trong triều đình, gϊếŧ sạch không sót một mống!

Còn cả Cung Triệt! Hắn là cái quái gì mà Hoàng tỷ lại phải hạ mình cầu tình giúp hắn? Hắn chính là Thái tử! Bao năm qua, vì hai chữ "Thái tử" này, gia tộc hắn hưởng một đời vinh hoa phú quý, gây nghiệt khắp nơi, lại còn ngu xuẩn phạm vào tội tày trời, chẳng lẽ, hắn không nên tự mình gánh vác hay sao? Còn cả nãi nãi! Hoàng tỷ! Bọn họ vì sao lại muốn hùa với nhau che dấu hắn? Vì cái gì?!

Cung Quyết hai mắt lạnh băng!

"Chuẩn bị ngựa! Ta muốn quay về, trở lại kinh thành! Ngay lập tức!"

Bạch Sinh sợ tới mức sắp té xỉu, Tây Châu đã ở ngay trước mắt, hắn trở về chính là đang kháng chỉ! Là tội lớn chém đầu!

"Điện hạ! Vương gia và Công chúa đã tốn rất nhiều công sức, mưu đồ bao lâu mới có thể có được cơ hội này! Ngài hiện giờ trở về như vậy, chẳng lẽ là muốn làm uổng phí khổ tâm của Công chúa hay sao?!"

Bạch Sinh mềm giọng khuyên nhủ, hắn vừa mở miệng, trường kiếm trên tay Cung Quyết liền cứa vào cổ hắn, lập tức, một dòng máu tươi chảy xuống.

"Câm miệng! Ta không muốn nghe bất kì lời nào của ngươi nữa!"

Cảm thấy trên cổ đau đớn, Bạch Sinh đột nhiên nhanh trí, theo tính cách của Cung Quyết, nếu thực sự muốn gϊếŧ thì sớm đã ra tay với hắn, nhưng hiện tại, hắn còn chưa chết, chắc hẳn là nhờ có Công chúa chống sau lưng.

Nghĩ vậy, Bạch Sinh cố gắng chịu đựng sợ hãi cùng đau nhức, kiên cường mở miệng:

"Ngài muốn gϊếŧ, ta cũng nhất định phải nói! Thuộc hạ còn nhớ rất rõ, lúc đó, Dương Quang Công chúa vì muốn tìm một cơ hội tốt cho Điện hạ, đã nghiên cứu vô số khả năng mới có thể làm ra chủ ý này.

Để tìm hiểu xem giếng ngầm có phù hợp với địa hình Tây Châu, nàng ước chừng đã cất công đọc sách về địa chất gần một tháng, hao tâm tổn trí mới có thể nghĩ ra kế sách cho Điện hạ.

Thậm chí, trước khi an bài ta tới phục vụ bên cạnh ngài, Công chúa cũng dặn dò ta đến mấy trăm lần, nhất định phải phò tá Điện hạ hoàn thành nhiệm vụ. Hiện giờ, ngài muốn vứt bỏ tất cả quay về, chi bằng gϊếŧ chết ta trước, dù ta có sống, cũng không dám đối mặt với Công chúa!"

"Ha, ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?"

Thanh âm Cung Quyết dường như băng tuyết buốt giá tận xương tủy, tay cầm chuôi kiếm gắt gao nắm chặt!

Nhưng mà, nghe Bạch Sinh nói, hắn thực sự cũng không khỏi nhớ lại bộ dáng Cung Dĩ Mạt ngồi trong thư phòng, nghiêm túc đọc sách. Nàng vốn là một người chỉ thích an nhàn hưởng thụ, ngại vất vả, lại lười biếng lại có thể vì kế hoạch mà mà cỡ nào quan tâm cùng chu toàn mọi mặt......

Hoàng tỷ, nàng bắt ta phải làm gì cho phải đây, rốt cuộc phải làm như thế nào mới phải?

Mũi kiếm run rẩy, rốt cuộc vẫn là không có cách nào chém xuống, Cung Quyết khẽ vung tay, thanh kiếm hung hăng cắm phập vào cột nhà, rung rung.

Bạch Sinh cả người mềm nhũn, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Hắn nhìn thấy Cung Quyết xoay người nhìn sang chỗ khác, lại không mở cửa rời đi, trong lòng khe khẽ thở ra, nhỏ giọng khuyên nhủ.

"....Thuộc hạ biết Điện hạ lo lắng cho Công chúa, nhưng Công chúa thực sự vô cùng coi trọng ngài, quan tâm ngài. Thuộc hạ đã lớn đến như vậy, nhưng chưa một lần gặp vị tỷ tỳ nào lại có thể suy nghĩ cho đệ đệ không cùng thân mẫu đến như vậy. Điện hạ, ngài thực sự nhẫn tâm cô phụ tâm ý của Công chúa sao?"

Hắn xem như đã rút ruột rút gan mà tận tình khuyên bảo, mà lúc lâu sau cũng không thấy Cung Quyết đáp lời, Bạch Sinh lại lập tức khẩn trương, không khỏi liếc mắt nhìn trộm một cái. Không ngờ, Cung Quyết quay lưng về phía hắn, toàn thân căng cứng gắt gao, lại khe khẽ run rẩy!

Cung Quyết vươn tay, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay của mình, hai mắt đỏ đậm, phảng phất như đang tận lực khắc chế bản thân, từng câu từng chữ đều là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

" Ta cũng biết.....Ta cũng biết vậy!!!!"

Bạch Sinh bị bộ dáng này của Cung Quyết dọa đến sợ, hắn không thể giữ cho tâm không kinh hoàng, trên miệng lại cố gắng mềm mỏng, nhẹ nhàng an ủi.

"....Điện hạ yên tâm, Công chúa võ nghệ cao cường, lại đa mưu túc trí, tất sẽ không có việc gì. Chỉ có điều, nàng luôn muốn nhìn thấy Điện hạ kiến công lập nghiệp, bước đầu tiên này, ngài nhất định phải bước đi thật tốt...."

"Kiến công lập nghiệp..."

(P/s: Kiến công lập nghiệp: kiến là kiến tạo, xây dựng, công là công danh, nghiệp là sự nghiệp. Ý cả câu có nghĩa là xây dựng nên công danh,tiếng tăm, lập nên nghiệp lớn)

Bàn tay Cung Quyết gắt gao nắm chặt, rồi lại suy sụp buông ra, thanh âm có chút lạnh nhạt:

"Nếu không có nàng....Ta kiến công lập nghiệp còn có tác dụng gì chứ?"

Hắn nói là Bạch Sinh đại kinh thất sắc! Hắn thực sự không nghĩ rằng Cung Quyết sẽ nói ra những lời như vậy, nam nhân kiến công lập nghiệp, chẳng lẽ không phải là dã tâm cùng khát vọng trời sinh từ trong xương tủy hay sao?

" Chẳng qua, ngươi nói đúng...."

Cung Quyết chậm rãi cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, bóng lưng tuy vẫn thẳng đứng, lại lộ ra vài phần tiêu điều.

" Nàng không phải là nữ tử bình thường... Nàng sẽ không làm cho ta phải thất vọng, cho nên, cho nên...!"

Ngón tay hắn cắm thật sâu trong lòng bàn tay, tựa hồ như chảy máu.

" Cho nên, ta cũng không thể, không cho phép làm nàng thất vọng...."

Nàng sẽ không thất bại, cho nên, hắn càng không thể thất bại, nếu không, hắn làm sao có thể đường hoàng đứng bên cạnh nàng được đây?

Chỉ là, Hoàng tỷ a, nàng quá không ngoan rồi! Xem ra, hắn không thể để ngoại nãi nãi cùng Hoàng tỷ tiếp tục tùy ý điều khiển hắn nữa, hắn nhất định phải chiếm được binh quyền trong tay ngoại nãi nãi, cũng không thể để Hoàng tỷ lại dễ dàng lừa gạt hắn như vậy. Hắn nhất định, nhất định phải biết tất cả mọi tin tức của nàng, tất cả mọi thứ!!!