Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 66




Bước vào phòng, một mùi hương bạc hà tươi mát thoang thoảng, làm Cung Dĩ Mạt bất giác hít sâu một hơi. Khuê phòng nữ tử trước mắt nhìn qua cũng không quá yểu điệu, ngược lại có chút quạnh quẽ, trên bàn sách còn có một quyển sách chưa chép xong. Cung Dĩ Mạt tiến lại gần xem, là Thiên Tâm kinh, nhưng bởi vì người viết chữ rất không câu nệ, Thiên Tâm kinh này nhìn qua như không có gì khác thường, nhưng càng ngắm lại càng thấy như là một thiên nghệ thuật.

(P/s: cv dịch là thiên tâm kinh, mình có tra trên gg nhưng ko ra là loại văn tự gì nên giữ nguyên, bạn nào biết xin cho mình thêm thông tin vs ah)

Cũng không biết là còn phải đợi thêm bao nhiêu lâu, Cung Dĩ Mạt nhàn rỗi không có việc gì liền cầm lấy bút trên giá, lấy thêm một tờ giấy trắng khẽ phác họa. Nàng cẩn thận vẽ ra kết cấu kênh đào mà bản thân đang suy tính, dựa vào trí nhớ của mình, liền khúc này con sông còn có thể sử dụng đến, khúc này liền không cần. Đời trước,nàng bôn ba cũng không ít nơi, đi đến đâu cũng đều máu chảy thành sông, những việc dựng nước lợi dân này, thật ra lại không có kinh nghiệm đâu.

Đang lúc nàng xuất thần, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, một nữ tử say khướt bước vào, nàng chống trán, khẽ nhíu mày nhấc lên mị nhãn, vừa nhìn thấy Cung Dĩ Mạt trong phòng, hai mắt sáng ngời.

"Tiểu công tử, nô gia của tưởng người không tới chứ..."

Vừa rồi, nàng nhìn thấy Cung Dĩ Mạt cưỡng ép mấy vị công tử rời khỏi thanh lâu, không nghĩ tới người lại quay trở về.

Cung Dĩ Mạt buông bút, đem tờ giấy mình đang viết cất vào trong lòng ngực, lúc này mới hướng về phía Kinh Vân cười nói: "Giai nhân có hẹn, bản công tử sao có thể không tới được?"

Nghe nàng nói như vậy, Kinh Vân khẽ hừ một tiếng, thanh âm kia kiều mị, thật đúng mê hoặc đến tận xương tủy.

"Thật đúng là xem mình chân chính như nam nhi, Dương Quang Công chúa, không nghĩ đến ngươi lại là một người thú vị đến vậy."

Bị nhìn thấu thân phận, Cung Dĩ Mạt cũng không giận, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Kinh Vân, ngửa đầu nhìn nàng.

" Nếu mạng lưới thông tin của ngươi dùng tốt một chút, sẽ biết, ta đã không còn là Công chúa nữa."

Kinh Vân che miệng cười. "Có phải Công chúa hay không thì có gì khác nhau, trong tay ngươi còn một khối ngọc bội "Như trẫm đích thân tới", còn ai dám động vào ngươi?"

Chuyện này nàng ta cũng biết?

Cung Dĩ Mạt sờ sờ cằm. "Nói như vậy, ngươi tìm mọi cách tiếp cận ta, là vì khối ngọc bội này?"

" Vốn dĩ là như vậy!"

Kinh Vân không e dè nói thẳng, nàng dứt khoát như vậy, lại làm Cung Dĩ Mạt có điểm ngoài ý muốn.

"Vậy....vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"

Cung Dĩ Mạt mở to đôi mắt, thập phần tò mò hỏi.

Kinh Vân hơi mỉm cười, ngón tay ngọc ngà chỉ chỉ vào trán nàng. "Đương nhiên là bởi vì ngươi rồi...Tiểu Công chúa của ta."

Nói rồi, nàng tựa hồ có chút mệt mỏi, thong thả ung dung bước vào gian trong, nằm nghiêng trên giường, thân thể thả lỏng, làm một bộ dáng mỹ nhân nghỉ ngơi, khẽ ngáp nhẹ lười biếng.

"Kể ra thì....Mấy năm nay, cái tên ta hay nghe được nhiều nhất chính là tên của Công chúa đấy!"

"Vậy sao?" Cung Dĩ Mạt cũng đi theo sau, nhẹ sờ mũi. "Ta cũng không biết thanh danh của mình lại truyền xa đến như vậy."

Kinh Vân liếc mắt nhìn nàng một cái. "Công chúa quá khiêm tốn rồi!"

"Trở lại chuyện chính, ngươi là ai, ngươi tìm ta là muốn làm cái gì?"

Cung Dĩ Mạt tò mò nhìn nàng, một bộ dáng chân chính ngây thơ, không rành thế sự.

Bộ dáng này của nàng làm Kinh Vân khẽ bật cười, ai mà không biết Công chúa cao quý nhất của Đại Dục cơ linh cổ quái, rất giỏi đóng kịch, giả vờ giả vịt, tựa như có hàng ngàn khuôn mặt đâu.

"Vốn dĩ là có một số việc muốn mượn kim bài trong tay ngươi dùng một chút, nhưng gần đây lại nghe được tin tức của Đại Dục, ta đột nhiên lại có một chủ ý tuyệt diệu khác."

Nàng xinh đẹp cười, muôn vàn phong tình nhìn qua. "Ngươi biết Ngọc Hành không?"

Cung Dĩ Mạt ngẩn người, biểu tình mỉm cười, lại dần dần trở nên nghiêm túc. "Đương nhiên biết."

Đại lục này, là đem Trung Quốc thời hiện đại cùng Mông Cổ sáp nhập lại, cũng chia thành tứ đại cường quốc: Ngọc Kỳ, Ngọc Hành, Lâu Diệp cùng Đại Lục.

Trong đó, Đại Dục là đất nước rộng lớn nhất, cũng là quốc gia thịnh vượng nhất.

Nó giống như một con rồng lớn vùng vẫy giữa đại lục, bao trọn cả Trường Giang và Hoàng Hà, ở giữa là đồng bằng trù phú, xung quanh lại là đồi núi bao phủ, ngăn cách

hai nước Lâu Diệp phía bắc cùng Ngọc Kỳ phía đông bắc, tạo thành tam giác ba quốc gia giao tranh.

Phía Nam vươn tới Macao của hiện đại, phía Tây chiếm cứ Tây Tạng, phía đông lại chính là Thượng Hải, quốc thổ đã rộng lớn, lại chiếm ở vị trí tốt nhất!

Mà đất nước giáp với Đại Dục ở phương bắc, chính là Ngọc Hành. Trong tứ quốc, đây là quốc gia nhỏ nhất trong tứ quốc, cùng với Đại Dục địa hình tương đồng, là hàng xóm thân cận nhất trong ba nơi.

Phía Tây Bắc của Ngọc Hành là Lâu Diệp, cho nên, Ngọc Hành bị kẹp ở giữa Lâu Diệp và Đại Dục, lại cùng với Ngọc Kỳ ở Đông Bắc quan hệ rất khăng khít.

Nằm xem kẽ với tứ đại quốc lại có vô số tiểu quốc khác, mà Ngọc Hành bởi vì nằm giữa Đại Dục và Lâu Diệp, vị trí cực kỳ nhạy cảm, cho nên cũng không tốt quá, nhưng cũng lại không đến nỗi quá tệ.

Trong đó, Ngọc Hành cùng Đại Dục có chung một con sông Hoàng Hà, lại cùng Lâu Diệp giáp một vùng thảo nguyên rộng lớn, đối với Ngọc Kỳ lại bị ảnh hưởng văn hóa sâu sắc. Cho nên, nếu Ngọc Kỳ là một quốc gia Hán hóa, Lâu Diệp lại là một quốc gia du mục, thì Ngọc Hành chính là một đất nước nửa Hán hóa, nửa du mục.

(P/s: Hán hóa:hay còn gọi là Trung Quốc hóa hoặc Hoa hóa dùng để chỉ quá trình tiếp thu, chuyển đổi của các nền của các dân tộc khác sang nền .

Trong nói riêng, và nói chung, nền văn hóa Hán đã tác động rất lớn đến sự phát triển của các dân tộc xung quanh nó một cách tự nhiên hoặc cưỡng ép. Điển hình là sự học hỏi văn hóa một cách tự nguyện của người Nhật hay sự đồng hóa dân Việt và Triều Tiên.

Du mục: là nền văn hóa mà thành viên của một cộng đồng của những người sống tại các địa điểm khác nhau, di chuyển từ nơi này đến nơi khác và có chăn nuôi gia súc.)

Lúc nà, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một người Ngọc Hành, nếu để triều thần biết được, khẳng định sẽ lại nhấc lên một phen sóng gió.

Cho nên, nàng chớp chớp mắt hỏi: "Tỷ tỷ có chuyện gì xin hãy nói thẳng."

Kinh Vân bị nàng chọc cười, đôi mắt yêu mị uyển chuyển nhìn qua: "Đương nhiên là muốn cùng tiểu Công chúa làm một giao dịch nhỏ..."

"Nghe nói Thái tử của quý quốc đang muốn tu sửa kênh đào? Sẽ đào kênh thông từ kinh thành đến hạ lưu Trường Giang, có đúng hay không?"

Cung Dĩ Mạt gật đầu. "Đúng thế!"

Kinh Vân tựa hồ rất cao hứng, hơi mỉm cười. "Tiểu Công chúa cũng sẽ đi cùng chứ?"

"Tất nhiên là cùng đi rồi!"

" Vậy thì tốt rồi!" Kinh Vân hơi ngồi dậy, lại như nhớ đến cái gì, hướng về phía nàng âm dương quái khí hỏi. " Cũng không biết, kế sách tuyệt diệu như vậy, có phải là do tiểu Công chúa nghĩ ra hay không đâu?"

(P/s: âm dương quái khí: nghĩa đen tà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

Cung Dĩ Mạt quyết đoán lắc đầu. "Ai biết được? Dù sao cũng không có khả năng là do ta đúng không?"

"Cũng không có vấn đề gì." Kinh Vân trong mắt hiện lên một tia hoài nghi. "Bất luận như thế nào, tiểu Công chúa cũng là thân muội muội của Thái tử, hơn nữa, Thái tử cũng thật coi trọng ngươi. Cho nên, có thể thấy được, lời nói của Công chúa, vẫn luôn rất có trọng lượng đi."

Cung Dĩ Mạt không nói gì, chỉ cười khanh khách nhìn nàng.

"Nhưng theo ta được biết, Công chúa ở Đại Dục hình như lại không được tốt lắm.Hơn nữa, ta còn biết, Công chúa còn có một đệ đệ cực kì thân thiết, vì đệ đệ này của mình, Công chúa cực kỳ thiếu tiền, không, phải nói đúng là, cái gì cũng thiếu. Có phải hay không?"

Cung Dĩ Mạt liếc nhìn nàng. "Ngươi đúng là đã điều tra ta rất cẩn thận nhỉ?"

"Đó là điều tất nhiên thôi." Nàng lại yêu kiều đáp trả lại.

Cung Dĩ Mạt ngẫm nghĩ. "Đúng là ta đang thiếu rất nhiều tiền, cũng không rõ, ngươi muốn làm giao dịch gì với ta đây?"

Kinh Vân lúc này mới thu lại nụ cười quyến rũ thường trực trên khuôn mặt, biểu tình tràn đầy nghiêm túc. "Các người muốn xây dựng nên Đại Vận Hà, thông thiên nam bắc, là muốn dựa vào kênh đào Ngọc Long làm chủ chốt, sau đó, tiếp tục mở rộng khai thông, nối liền đến kinh thành, đúng không?"

Cung Dĩ Mạt gật đầu. "Không sai"

Nàng chăm chú nhìn Cung Dĩ Mạt, ánh mắt nóng bỏng. "Vậy, xin hỏi Công chúa, ngươi cảm thấy trên đời này, việc gì có thể khiến cho người ta, ngày ngày hốt bạc đây?"

Vấn đề này, Cung Dĩ Mạt đã sớm nghĩ tới, nàng thản nhiên bẻ bẻ ngón tay, mỉm cười ngây thơ nhìn Kinh Vân, cũng không hề giấu diếm. " Xét nhà diệt tộc, gϊếŧ người cướp của, trộm mộ, còn có..." Đôi mắt nàng lóe lóe. "Còn có nhập cư trái phép!"