Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 130




Đoàn xe tiếp tục đi, lúc này đây, không có Cung Dĩ Mạt quấy nhiễu, đoàn người đi được thực mau, không quá mười ngày, đã đến được kinh thành.

Rõ ràng mới rời đi không được bao lâu, thế nhưng khi trở về, lại cảm thấy hết thảy đều đã thay đổi.

Hơn nữa, cũng không biết có phải là nàng ảo giác hay không, lại cảm thấy kinh thành nơi này, dường như ẩn ẩn bất an cùng lo lắng, cho nên, tâm tình đột nhiên không có lấy một chút vui sướng, ngược lại còn có một cảm giác nguy cơ rình rập.

Cung Dĩ Mạt nhìn một hồi liền buông rèm xe xuống, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.

Đoàn người từ từ tiến vào thành, bởi vì bọn họ đi lại vô cùng khiêm tốn và lặng lẽ, cho nên cũng không làm cho dân chúng quá nhiều chú ý, cứ như vậy một đường thẳng tiến cửa cung, mà Cung Dĩ Mạt, lại lẳng lặng ở ngoài cung chờ.

Cung Dĩ Mạt vừa rời khỏi, Cung Quyết rất nhanh liền lắc mình trở thành một người khác. Hắn thong dong đạm mạc quét mắt liếc mọi người một cái, nhìn đến đâu, tất cả đều cúi đầu.

Trong lòng mọi người đều nói thầm, vị Điện hạ hòa nhã, ôn nhu kia quả nhiên chỉ là biểu hiện giả dối, Cung Quyết hiện tại, mới thật sự là bản chất nha!

Cung Quyết dường như không cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ, hơi hơi mỉm cười: "Lần này trở về từ Tây Châu, tất cả chư vị đều là công thần của triều đình. Đợi lát nữa bái kiến Phụ hoàng, ta sẽ báo cáo lại cho Người công lao của các vị, nhất định không phụ lòng."

Tất cả những người đi theo nghe xong đều sôi nổi tỏ lòng trung lòng, cười nói: "Tất cả công lao đều là nhờ Điện hạ chỉ đạo mà ra, chúng thần không dám kể công, hết thảy đều nguyện đi theo Điện hạ, không quản chết sống!"

Cung Quyết lúc này mới vừa lòng cười, nụ cười này, trái lại khiến cho người ta cảm giác được một loại áp lực khôn cùng! Tròng mắt kia, đen như màn đêm sâu thăm thẳm, lộ ra uy hiếp bất tận.

"Yên tâm đi, lòng ta đã hiểu. Mỗi người các ngươi, một người cũng sẽ không thiếu....."

Rõ ràng là lời hay ý đẹp, thế nhưng tất cả mọi người trong lòng khẽ run rẩy, dường như đều đồng loạt nhớ tới kết cục của một kẻ đã từng muốn qua mặt Cung Quyết, âm thầm mật báo cho người trong cung.....Hắn bị Cung Quyết buộc sau chân ngựa, sau đó lại sai người cưỡi ngựa chạy như bay, mà kẻ kia, cứ như vậy bị kéo lê đến mười mấy dặm. Đến khi dừng lại, toàn thân thương tích, lòi ra cả xương cốt. Một người sống sờ sờ, cuối cùng chỉ còn lại một nhúm hơi tàn!

Vậy còn chưa có xong, Cung Quyết còn sai người thiêu sống kẻ nọ! Cả một màn máu thịt lẫn lộn, cùng lửa cháy rợp trời, mùi máu trộn mùi thịt cháy, đã trở thành cơn ác mộng không thể xóa nhòa trong kí ức của bọn họ!

Không ít người trong số bọn họ là mật thám của người trong cung, nhưng hơn một năm vừa qua, hết thảy đều đã bị Cung Quyết dạy dỗ trở thành dễ bảo.

Trong tay Cung Quyết có nhiều tiền, rất nhiều tiền, cho nên, bọn họ đều được hưởng ké vô vàn thứ tốt đến không tưởng tượng nổi. Nhưng thủ đoạn của hắn tắm máu của hắn cũng vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần dám đắc tội hắn một điều gì, phản bội hắn dù chỉ một người thôi, thì hậu quả sau đó, chỉ cần nghe tên cũng đủ làm cho bọn họ, không rét mà run!

Cho nên, khi nghe thiếu niên trước mắt nói, đi theo hắn, sẽ không thiếu một phân, bọn họ đều không chút nghi ngờ, nhưng bọn họ trong lòng càng hiểu rõ, nếu phản bội, kết cục chờ đón bọn họ cũng sẽ thê thảm hơn nhiều!

Liên tục tỏ lòng trung thành không cần lợi lộc, Cung Quyết có chút phiền toái vung tay lên, bọn họ lập tức an tĩnh lại, đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường nhập cung, bọn họ gặp được một đội kiệu khác, nhìn dáng vẻ, có lẽ là tư kiệu của nữ quyến quan gia.

Tô Diệu Lan vốn dĩ tâm sự nặng nề, sau khi nghe tỳ nữ bẩm báo, nàng vén rèm lên, liền thấy. Một cỗ xe ngựa trên dưới một màu đen nhánh, tạo hình đơn giản nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ngưng trọng, cả bốn con ngựa kéo xe đều là chiến mã vạn lượng khó cầu! Tâm tư nàng đảo nhanh như chớp, vừa nhìn đã đoán được người kia là ai!

Nghĩ đến vị Cửu Điện hạ vừa lập được kỳ công ở Tây Châu nay đã trở về, nàng mắt đẹp khẽ động, vội vã sai người dừng lại, đỡ nàng xuống kiệu.

Cung Quyết đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được giọng nữ tử uyển chuyển ngọt ngào, thanh âm kia nhu nhược lại dịu dàng, vô cùng mê người.

Hắn khẽ nhíu mày, thật sự không kiên nhẫn phải ứng phó với mấy kẻ râu ria, nhưng sau khi nghe được nàng tự giới thiệu là đích nữ Trấn Quốc hầu, ngón tay hắn khẽ động....Đây chẳng phải là nữ nhân lúc trước ở tiệc trà, muốn khi dễ Hoàng tỷ hay sao?

Hai mắt khẽ mở, tựa như có một tia sáng sắc lạnh như dao. Bàn tay thon dài trắng trẻo khẽ vén rèm xe ngựa, lập tức có người tiến lên đỡ lấy. Mà tướng mạo hắn lộ ra tuyệt mỹ như trong tranh cổ, rơi vào trong mắt của Tô Diệu Lan, làm nàng hoảng hồn thất sắc!

Chỉ là một năm rưỡi không gặp, vị Hoàng tử nhạt nhòa, nhu nhược ngày xưa, vậy mà cũng có thể có được phong thái như vậy sao?!

Bị tròng mắt đen như mực khẽ quét qua, Tô Diệu Lan cảm giác được trong lòng hoảng hốt, vội vàng hành lễ.

"Thần nữ Tô thị, bái kiến Cửu Điện hạ...."

Thanh âm nàng uyển chuyển, thanh ngọt giống như sương mai, cố gắng mang vẻ xinh đẹp nhất của bản thân biển hiện trước mặt Cung Quyết.

May mắn cho nàng hôm nay trang điểm vô cùng độc đáo, đem mỹ mạo của nàng càng tôn lên vài phần, trong lúc hành lễ còn không quên ngại ngùng liếc hắn một cái, vừa rụt rè lại đưa tình, nếu là thiếu niên bình thường, không chừng sẽ lập tức động tâm rồi!

Cung Quyết ngồi trong xe ngựa trái lại không có động tĩnh, cũng không hề miễn lễ. Giọng nói vô cùng lạnh lẽo từ từ vang lên.

"Ngươi, chính là Tô Diệu Lan?"

Tô Diệu Lan sắc mặt khẽ trắng, nàng vốn là nữ nhi khuê các, sao có thể bị gọi tên tục tùy ý như vậy? Lại còn ở trước mặt nhiều nam nhân như vậy?

(P/s: ngày xưa, tên được chia thành nhiều loại. Tên húy, hay tục danh, tên thật: là tên do cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Người xưa quan niệm, tên húy có liên hệ với linh hồn, cho nên tên húy thường không được cho người ngoài biết, cũng tránh gọi tên này.

Tên chữ: cho đến khi đến tuổi trưởng thành, mỗi người được đặt thêm một cái tên mới. Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi/địa vị cao hơn gọi, mang hàm nghĩa thân thiết. Giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, nhất là nam nữ khác biệt, thì việc gọi thẳng danh xưng được coi là bất nhã. Tên chữ cũng được coi là cách phân biệt giữa hai đối tượng có học vấn và không có học vấn. Thường khi gọi tên, người ta chỉ gọi họ để nhằm chỉ sự tôn trọng.

Ngoài ra, còn có tên hiệu: có thể hiểu là biệt hiệu mà các sĩ phu, văn nhân thường đặt cho mình, nhằm gửi gắm tư tưởng và tình cảm, biểu lộ chí hướng và hoài bão, sở thích của bản thân.

Vd: Đại thi hào Nguyễn Du, tên thật là Tố Như, lấy hiệu là Thanh Hiên.)

Cảm nhận được địch ý của Cung Quyết đối với mình, Tô Diệu Lan dường như ngay lập tức nghĩ tới Cung Dĩ Mạt!

Đúng rồi, Cung Quyết là do Cung Dĩ Mạt một tay dạy dỗ nên, tất nhiên đối với nàng sẽ có chút bất mãn, nghĩ vậy, tự nhiên hảo cảm cùng kinh diễm ban đầu đối với hắn, bỗng chốc biến mất không ít. Chỉ là, nàng vẫn không quên, lần này Cung Quyết trở về, là đã lập được công lớn, tất tương lai rạng rỡ khôn tả, cho nên, nàng khẽ cắn cắn môi, ủy khuất đáng thương cúi đầu nói.

"Vâng....Thần nữ, khuê danh Diệu Lan."

Cung Quyết đầu ngón tay khẽ vuốt lọn tóc chính mình, đảo đảo quanh, khóe miệng nhẹ cong, cười đến ác ý.

"Để ta đoán xem....Ngươi lần này tiến cung, là được Hoàng Hậu nương nương triệu kiến sao?"

Tô Diệu Lan cả kinh, không biết vì sao Cửu Điện hạ vừa mới hồi kinh, đã biết rõ động tĩnh của mình. Nàng cúi đầu, thấp giọng thưa vâng.

Nhìn nữ nhân trước mắt ngoan ngoãn trả lời làm cho Cung Quyết có chút vui sướng. Tâm tư đang muốn khiển trách nàng có chút phai nhạt, bởi vì, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một trò chơi tuyệt diệu.

Cung Quyết từ trên cao nhìn xuống thân thể nhu nhược đang run bần bật trong gió lạnh, thấp giọng nói.

"Ngẩng đầu lên."

Thanh âm lạnh lẽo lại ẩn hàm uy nghiêm, làm Tô Diệu Lan cảm giác được nguy hiểm! Không biết vì sao, nàng đột nhiên có chút sợ hãi tiểu Hoàng tử còn nhỏ hơn nàng ba tuổi này, nghe vậy vội vàng ngẩng đầu. Chỉ là, nàng vốn dĩ muốn nở một nụ cười lấy lòng, lại bởi vì sợ hãi mà trở thành vặn vẹo, cả khuôn mặt nhìn qua thập phần cứng đờ.

Cung Quyết nhìn thoáng qua, giống như nhìn nàng làm hắn đau mắt, bên môi nở một tia cười lạnh.

"Kinh thành đệ nhất mỹ nhân?"

Thanh âm hắn tràn đầy khinh thường, rõ ràng rành mạch truyền tới tai mọi người.

"Cũng chỉ bình thường thôi..."

"Bạch Sinh, đi!"

"Vâng, Điện hạ!"

Bạch Sinh có chút đồng tình liếc nhìn Tô Diệu Lan một cái, nàng đắc tội Công chúa, lại được Điện hạ nhẹ nhàng buông tha, nếu đã như vậy, thứ chờ đợi nàng, chắc chắn là trừng phạt càng thêm đáng sợ.

Mà Tô Diệu Lan, lại vì những lời này, thiếu chút nữa tức đến thổ huyết!

Nàng để ý nhất chính là cái gì? Ngoài trừ thân phận, thì chính là gương mặt này! Vậy mà, Cung Quyết đáng chết dám nói nàng chỉ bình thường thôi?!

Quả thực là đang lột trần nàng trước mặt mọi người!

Nàng ủy khuất bật khóc, trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa hừng hực, cực kỳ không cam lòng nhìn theo xe ngựa đã rời đi xa, âm thầm níu chặt khăn tay, sau đó mới để nha hoàn bên cạnh tiến đến đỡ dậy!

Chẳng qua chỉ mới mười ba, không thông hiểu thú vui nam nữ mà thôi! Chờ mà xem! Rồi sẽ có ngày, nàng nhất định phải làm cho Cung Quyết, quỳ gối dưới váy nàng!