Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 102




Từng câu từng chữ phiêu tán trong gió, Cung Dĩ Mạt lạnh lùng nhìn thẳng vào Cung Thịnh, mặt mày cực kỳ giống Tuyết Phi, trong khoảng khắc, cứ như cùng một người. Cung Thịnh trong lòng chấn động, cũng không màng đến tiếng phản đối dữ dội xung quanh, nhẹ giọng hỏi:

" Con, muốn cáo trẫm điều gì?"

Cung Dĩ Mạt tái nhợt mỉm cười, sống lưng thẳng tắp. Nàng tuy rằng đơn côi bóng chiếc, một thân một mình đứng trên boong tàu giằng co với mấy trăm người đối diện trên tường thành, thế nhưng sau lưng, lại có vô số động lực chống đỡ nàng, cho nên, không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu!

" Ta, muốn cáo ngài —— không niệm tình nghĩa phu thê, không xứng đáng làm phu; không niệm tình phụ tử, không xứng đáng làm phụ; cũng không màng đến dân chúng bá tánh, không xứng đáng làm quân! Ngài bạc tình bạc nghĩa, cũng không màng đến ..... tình cảm cha con giữa hai chúng ta.....bao năm qua...."



Cung Thịnh trong lòng đột nhiên đau xót, bàn tay hắn nắm chặt đặt trên tường thành, thân thể cứng đờ! Đôi mắt không đổi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu đang đứng đối diện với mình, tựa như muốn đem nàng nhìn thấu!

Nàng từng câu từng chữ đều lên án vì người khác, nhưng mấy chữ cuối cùng, lại vô hình uyển chuyển trách cứ, rơi vào trong lòng hắn đau buốt như tùng xẻo từng đao!

Cung Thịnh tựa hồ thấy được bộ dáng của tiểu nha đầu một mình rơi lệ, mà đứa nhỏ này, nói cho cùng, mới chỉ mười ba......

Cung Dĩ Mạt mau chóng ổn định lại cảm xúc của mình, thấp giọng cười: " Ngài cùng Hoàng Hậu làm phu thế hai mươi mấy năm, cho dù nàng không có công lao, cũng có khổ lao, phạm phải sai lầm bị buộc phải lánh vào Thánh Phật thanh tu không có gì đáng trách. Thế nhưng, nhi tử duy nhất của nàng, bị mọi người xa lánh sống đơn côi trên cõi đời này, ngài lại chưa từng quan tâm lấy một lần, không phải đã phụ sự kỳ vọng của Hoàng Hậu đối với ngài sao?"

" Thái tử vì sao phải rời cung đi tu sửa kênh đào? Hắn cũng muốn được bầu bạn bên cạnh ngài, chẳng qua, chính là ngài buộc hắn phải đi đến bước đường này, buộc hắn phải tự mình kiến công lập nghiệp! Mà hắn, tốn biết bao nhiêu tâm huyết, thật vất vả mới làm ra được một chút thành tích, lại chỉ vì ngài tin lời dèm pha, khiến cho một năm nỗ lực không ngừng của hắn trong nháy mắt đổ hết xuống sống xuống bể. Ngài không phải đã phụ lòng ngưỡng mộ cùng kính trọng của Thái tử đối với ngài hay sao?"

Lời nàng nói, Cung Thịnh nhận, thế nhưng, hắn chính là một lòng vì dân vì nước, sao có thể có lỗi với dân chúng, bá tánh?

Cho nên, hắn biểu tình lạnh lùng, chỉ vào dân chúng dưới cửa thành hỏi: "Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, ngày ngày cần chính, hạ giảm thuế má, chiêu mộ hiền lương, cải thiện khoa cử,.... Trẫm khi nào có lỗi với bá tánh?"

Hắn ngữ khí tàn nhẫn, thế nhưng, lời nói ra với Cung Dĩ Mạt lại có chút giận dỗi. Nàng khẽ lắc đầu.

"Bởi vì ngài.... muốn phát động chiến tranh!"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người trên tường thành một mảnh trầm mặc, mà dân chúng phía dưới cơ hồ lại trở nên sợ hãi, có chiến tranh? Vì sao bọn họ đều không biết một chút tin tức nào hết?

Cung Thịnh ngẩn người, biết nàng cuối cùng cũng đã nói tới đồ vật kia? Nhưng hắn đâu có sai? Điểm xuất phát ban đầu của hắn, vẫn là vì bá tánh Đại Dục không phải sao?

" Ha ha! Nói cái gì trẫm muốn phát động chiến tranh? Trẫm làm như thế, chỉ là muốn bảo vệ quốc gia mà không cần tốn quá nhiều công sức! Sai ở đâu?"

Nói xong, hắn có chút phẫn hận chỉ vào Cung Dĩ Mạt. " Ngược lại là ngươi, trong tay nắm vũ khí hùng mạnh thế nhân kinh sợ, lại không chịu giao ra, rốt cuộc là có rắp tâm gì?"

Hoàng Đế nói làm dân chúng nghe được đều thấy mơ hồ, trong tay Công chúa có vũ khí thế nhân kinh sợ?! Người thông minh, đều không khỏi nghĩ tới kỳ tích của Công chúa, có thể dùng một tay dời núi lấp bể, không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Thấy vậy, Cung Dĩ Mạt một chút cũng không vội, nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: " Cũng không biết là người phản bội ta, đã miêu tả cho ngài biết đồ vật trong tay ta lợi hại như thế nào?"

Nàng nói như vậy, chính là đang thừa nhận, trong tay nàng có vũ khí phi thường lợi hại!

Cung Thịnh nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: " Sức mạnh dời núi lấp sông, có thể làm đất trời đổi sắc!"

"Ha ha ha ha!" Cung Dĩ Mạt nghe vậy cười ha hả, ngay sau đó, nàng đột nhiên nhướn mày.

"Một khi đã như vậy...... Ta liền cho mọi người cùng xem xem, cái gì gọi là 'sức mạnh dời núi lấp sông, đất trời đổi sắc' đi!"

Nói rồi, tay nàng vừa lật, đột nhiên lấy ra một thứ giống như là một ống pháo hoa, thu hút hết thảy tầm mắt mọi người đều tập trung vào! Bọn họ chỉ thấy Cung Dĩ Mạt ung dung bật lửa, rồi trực tiếp vứt xuống mặt nước, quá trình vô cùng đơn giản, có thể nói, bất cứ ai cũng có thể làm.

Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng 'ầm' thật lớn!

Đại thuyền từ từ rung chuyển, mà mặt nước phía sau đại thuyền bỗng nhiên nổ tung! Cột nước dâng cao đến mấy chục trượng! Mặt nước dâng lên thình lình, tạt vào mặt bao nhiêu người trên tường thành! Thường Hỉ vội vàng che trước mặt Cung Thịnh, chỉ sợ là Cung Dĩ Mạt đánh lén!

Chờ đến khi tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc qua đi, nước sông vẫn điên cuồng xoáy tròn vẩn đục, cự thuyền to lớn như thế cũng theo lực làm mãnh liệt xóc nảy, quay cuồng kịch liệt, mãi lúc lâu mới có thể bình ổn trở lại!

Trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc súng, làm không trung vốn tối tăm lại càng thêm âm trầm, trên tường thành, không ít người ồn ào bàn tán, bọn họ vô cùng hưng phấn nhìn về phía Cung Dĩ Mạt !

Đây chính là đồ vật mà Hoàng Đế thèm muốn!

Dân chúng chứng kiến đều trợn mắt há mồm, chỉ là một quả pháo hoa nho nhỏ, thế nhưng lại có uy lực đến như vậy! Cột nước cất cao mấy chục trượng! Cự luân đại thuyền cũng phải nghiêng ngả vì nó! Đây mới chỉ là ở trong nước, nếu mang lên đất bằng, cũng không biết sẽ có sức phá hoại đến cỡ nào!

Sức mạnh như vậy—— nhân lực có thể so sánh với sao?

Không ít Hoàng tử không khỏi gắt gao nhìn chằm chằm Cung Dĩ Mạt, tựa hồ muốn đem nàng lột sạch! Đoạt lấy hết thảy bí mật của nàng! Đồ vật lợi hại như vậy, không chỉ có Hoàng Đế muốn, mà bọn họ cũng muốn!

Cung Thịnh tâm tình cực kỳ kích động, hắn thô bạo đẩy Thường Hỉ tránh ra, gắt gao bám vào tường thành! Nhìn nước sông còn đang quay cuồng, trong lòng hắn không ngừng tưởng tượng......Nếu có được thứ này, khi Lâu Diệp cả gan tới xâm phạm, bọn họ có thể thắng dễ như trở bàn tay, có lẽ còn có thể nhất chiến thành danh, hoàn toàn đưa Đại Dục ngồi vào ngôi vị bá chủ Trung Nguyên!

(P/s: nhất chiến thành danh: dùng một trận chiến, vang danh thiên hạ)

Dã tâm cuồn cuộn chảy trong huyết nhục, không ngừng đánh sâu vào lồng ngực hắn!

Không không không không.....Có lẽ, có lẽ hắn còn có thể thừa thắng xông lên nữa! Có lẽ.....hắn sinh thời còn có thể thống nhất Trung Nguyên!

(P/s: sinh thời: là lúc còn sống)

Khát vọng, dã tâm, v.v. như lửa nóng cuồn cuộn ở trong ngực, Cung Thịnh muốn nói chuyện, lại phát hiện ra yết hầu mình tức nghẹn.

Lý Kha không hề lừa gạt hắn, đây đúng là đồ vật mà Đế Vương điên cuồng muốn sở hữu!

Thế nhưng, Cung Dĩ Mạt lại làm như không hề có việc gì to tát cả, đợi thuyền dần bình ổn, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay không dính bụi, nhàn nhạt cười.

" Có phải thấy rất lợi hại hay không?"

Ngữ điệu lạnh băng, giống như dội xuống một chậu nước lạnh, thế nhưng lại thần kỳ làm cho Cung Thịnh bình tĩnh trở lại.

Hắn cực kỳ, cực kỳ thèm muốn, không chỉ mình hắn, nói cho cùng, bất luận một nam nhân nào cũng không thể cự tuyệt được mị lực của nó. Cung Thịnh tựa hồ có thể cảm giác được vô số áp lực đằng sau lưng, hơi thở nóng rực đầy chiếm hữu!

" Chỉ là....ngài nhìn bọn họ mà xem?"

Cung Dĩ Mạt vươn ngón tay, chỉ xuống dân chúng dưới cửa thành.

Vửa rồi, Cung Dĩ Mạt chưa hề nhắc nhỏ, cho nên, bọn họ vẫn đứng rất gần, càng là trực tiếp cảm nhận được sức mạnh hủy diệt của vũ khí này! Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch! Hai đùi run rẩy, thật lâu vẫn không thể phục hồi được tinh thần.

Kẻ cầm quyền chỉ nhìn thấy lợi ích mà sức mạnh tuyệt đối đem tới, chỉ có phàm dân mới có thể giữ được lý trí cuối cùng! Chỉ có bọn họ, mới có thể nhìn thấy được những bất hạnh mà sức mạnh kinh thiên động địa này mang lại:đó chính là tai nạn, chết chóc cùng hủy diệt! Bất hạnh này, vượt xa lợi ích được đem tới!

Cung Dĩ Mạt thở dài một tiếng, biểu tình lạnh lẽo mà thê lương. Nàng nhìn Cung Thịnh, lúc này, hắn cũng đang nhìn về phía dân chúng, khóe miệng khẽ nhếch, sắc mặt lãnh đạm, nhưng một chữ cũng không nói nên lời!