Trọng Sinh Ai Cũng Sủng Ái Tôi

Chương 5: Bạn bè




Nhớ ra người nọ là ai khiến cậu hơi mất bình tĩnh mà hành xử không được tự nhiên, dù sao anh ta cũng là kẻ mà kiếp trước cậu đã xử lí không dưới 10 lần mà, dù lần nào anh ta cũng thoát chết trong gang tấc khiến cậu không khỏi đau đầu mà suy nghĩ

Anh nhìn cậu cứ ngẩn ngơ đứng đực ra đó thì nhanh chóng khoác nhẹ vai cậu để Giang Nam tựa đầu vào mình rồi bảo cậu nhanh chóng đi đến lớp kẻo trễ

Cậu thấy anh nói cũng đúng nên không phản bác lại gì, dù sao cậu cũng không biết lớp nguyên chủ ở đâu nên đành để mặc anh bá vai cậu mà dắt đi lên lớp trong ánh mắt ngỡ ngàng của quần chúng ăn dưa

Trên đường đi dọc hành lang cậu cảm nhận được cả trăm ánh mắt đang hướng về phía Hoàng Minh và cậu khiến cậu có chút khó chịu vị bị đổ dồn sự chú ý, sao cứ nhìn tôi hoài vậy? ánh mắt mấy người như muốn nhìn thủng tôi luôn đấy!

*Bộ quàng vai bá cổ người khác trong ngôi trường này là kì lạ lắm sao?*- cậu cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi có được câu trả lời cho riêng mình thì mới không khỏi cảm thấy lạ

*Giang Nam là một tên hống hách không thích ai đụng vào người mình, có lẽ vì vậy nên mọi người mới tò mò như vậy chăng? cơ mà hình như tên Hoàng Minh này cũng thuộc dạng thân thiết với nguyên chủ cơ mà?*

Hàng nghìn đống suy nghĩ vẩn vơ bủa vây quanh đầu cậu nhưng không có được câu trả lời chính xác khiến cậu khá bực mình nên quay ra hỏi rõ luôn tên nãy giờ cứ quàng vai mình với giọng như quở trách xen lẫn chút uất ức như mèo nhỏ bị bắt nạt mà tạc mao khiến người ta kìm lòng không được cảm giác muốn che chở cho vật nhỏ hết sức bán manh này:

“-Nè, bộ khoác vai nhau trông lạ lắm hay sao mà mọi người cứ nhìn chúng ta vậy?”

Cậu ngước đôi mắt long lanh lên mong chờ câu trả lời từ anh nhưng một hồi lâu cũng không ai đáp lại thì cậu nghe được tiếng phì cười nhẹ của anh, sau đó liền xoa đầu cậu rồi nói với giọng như dỗ con nít khiến cậu có chút tạc mao nha:



“-Không lạ, không lạ, chúng ta là bạn thân mà bé con, chắc do hôm nay mọi người nổi hứng lên vì trông cậu ngoan ngoãn hơn thường ngày đấy “

Nói xong anh liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt hình viên đạn khiến ai nấy đều ngoảnh mặt đi chỗ khác làm ngơ không dám nhìn đến nữa. Cảm nhận được ánh mắt sát khí của anh và thái độ mọi người khác đi khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn phần nào mà tiếp tục đi đến lớp

Vào đến lớp chưa kịp làm gì thì bỗng có một lực đạo mạnh mẽ nhanh chóng vồ vào lao tới ôm cứng người Giang Nam khiến cậu hết sức bất ngờ chưa kịp phản ứng nên bị loạng choạng đứng không vững suýt ngã về sau, cũng may người nọ nhanh tay đỡ cậu lại nên mới thoát té trong gang tấc

Ngước lên nhìn người nọ là ai thì đập vào mắt cậu là một mái tóc màu bạch kim có phần cong ở đuôi, dáng người to lớn ôm trọn cậu vào lòng mà dụi dụi như gấu mẹ ôm con vậy, cơ mà cậu vẫn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra nha, đây lại là ai nữa vậy? sao cứ thích ăn đậu hủ của tôi thế??

“-Cái đó -cậu bỏ tớ ra được không? nặng chết mất”

Thanh niên đang dụi dụi vào hõm cổ cậu tham lam hít lấy mùi hương thì nghe giọng thều thào như mèo con làm nũng của cậu cất lên khiến anh bất chợt giật mình rồi cũng từ từ buông cậu ra với gương mặt uỷ khuất, giờ cậu mới nhìn thấy rõ gương mặt này.Quả thật ai ở thế giới này cũng là hảo soái ca nha

Đang bận cảm thán về sắc đẹp của các vị nam nhân thì thanh niên tóc bạch kim liền nắm lấy tay cậu lay lay rồi nói với giọng như sắp khóc với gương mặt không thể nào uất ức hơn khiến cậu cứng người bối rối không biết nên phản ứng thế nào:

“-Nam Nam không thích tớ ôm sao, cậu hết thương tớ rồi chứ gì?”

*Điệu bộ này, dáng vẻ với cả cách xưng hô này, có vẻ lại thêm một nhân vật khó nhằn rồi đây!*- Trong lòng Giang Nam lại oanh tạc 1 trận cuồng phong!