Trọng Sinh 80 Kiều Kiều Tức

Chương 9: Người Nhà




Edit: Samie

“Tốt, tốt lắm!” Trần Ngũ Nguyệt liên tục gật đầu, lôi kéo cánh tay vừa đen vừa mập mạp của Triệu Hương Vân, đi về phía Triệu gia.

Triệu Chí Viễn vốn muốn đi theo, lại nghĩ đến bây giờ đội sản xuất đang là giai đoạn quan trọng, cần gấp rút thu hoạch và gieo trồng, nếu không thu hoạch lương thực kịp thời, không thể giao nộp lương thực, nông cụ cùng vật tư mà đội sản xuất được phân trong tương lai, đều sẽ ít hơn so với đội sản xuất khác, đây không phải là điều mà Triệu Chí Viễn mong muốn.

“Vậy thì Hương Vân và mẹ con đi về trước, bố đến đội sản xuất kiểm tra nhé!” Triệu Chí Viễn nói.

Trần Ngũ Nguyệt nghe xong, cơn tức giận vọt lên đầu.

Đang chuẩn bị chỉ trích Triệu Chí Viễn, con gái cũng đã như vậy, vẫn còn không quan tâm, Triệu Hương Vân ngọt ngào cười với Triệu Chí Viễn, “Bố, cực khổ cho bố rồi, đi sớm về sớm! Đúng rồi, lúc trước khi con đang tản bộ, nhìn thấy ruộng lúa mạch ở dưới sườn núi, có rất nhiều đồng chí đang gặt lúa, hình như làm việc rất tốt! Nếu bố rảnh có thể đến nhìn xem, nên khen thưởng thì thưởng một chút, nếu làm không tốt, nên phê bình cũng phải phê bình!”

Triệu Chí Viễn được Triệu Hương Vân nhắc nhở như vậy, mới nghĩ ra, cả ngày hôm nay, ông trông coi thúc dục đội viên đội sản xuất ở gần đây làm việc, hoàn toàn quên mất đi kiểm tra ruộng lúa mạch ở dưới sườn núi phía xa kia.

Ruộng lúa mạch đó cơ bản giao cho những người tới từ thành phố, trong đó có Tô Hưng Hoa.

Đây quả thực là một người không thể làm việc.

Lại thêm một Khúc Mộng Mộng, Triệu Chí Viễn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy nhức đầu!



Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, một nam đồng chí tên là Giang Vệ Dân cũng không tệ, những người khác làm việc không đủ nhiệt tình, còn cậu ta, việc nặng nhọc, bẩn thỉu gì cũng làm!

Điều duy nhất không tốt chính là Giang Vệ Dân kia không thích nói chuyện, hơn nữa thường xuyên làm việc một mình!

Lại thêm điều kiện gia đình có vẻ không tốt lắm, cách ăn mặc cũng không giống với những người khác trong thành phố.

Triệu Chí Viễn gia tăng tốc độ đi bộ, rất nhanh đã tới ruộng lúa mạch bên cạnh sườn núi.

Một đám người, lúc trước nghe Triệu Hương Vân nói đại đội trưởng Triệu Chí Viễn sẽ đến kiểm tra, lúc này đại đội trưởng tới thật, từng người đều bị dọa sợ.

Khúc Mộng Mộng trực tiếp khóc lên.

Cô ta không có công cụ làm việc, cũng không muốn làm tay bị thương.

Nhưng cô ta càng không muốn bị Triệu Chí Viễn viết không tốt phía trên sổ ghi chép.

Triệu Chí Viễn kiểm tra kết quả làm việc trong một tuần, phát hiện hôm nay mọi người làm việc năng suất hơn mọi ngày.

Đang cảm thấy rất vui mừng, lại phát hiện Khúc Mộng Mộng đang khóc, lông mày lập tức nhíu lại.

“Khúc Đồng Chí, cơ thể cô không thoải mái sao?” Triệu Chí Viễn hỏi.



“Không có...” Khúc Mộng Mộng vừa mới chuẩn bị lắc đầu, đột nhiên lại gật đầu, “Bụng ta đau, có thể... Có thể là trúng gió rồi!”

Thực ra Khúc Mộng Mộng không hề khó chịu chỗ nào, cô ta chỉ muốn Triệu Chí Viễn thông cảm cho chính mình.

Đáng tiếc Triệu Chí Viễn là một người thô kệch, ngoại trừ vợ và con gái của mình, sẽ không đối với người thứ hai thương hương tiếc ngọc, ngay cả mẹ ruột của ông cũng không dám đối xử không tốt với vợ và con gái của ông, bằng không chính là đối nghịch với ông.

“Sao những người khác cũng không trúng gió? Nếu cô cảm thấy việc gặt lúa mạch quá cực khổ, ngày mai đến chăn heo cùng đội sản xuất đi!” Triệu Chí Viễn nói một câu.

Sắc mặt Khúc Mộng Mộng trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Trại nuôi heo vừa dơ vừa thúi không nói, còn có cứt heo.

Quan trọng nhất là, cô ta không muốn cùng những thanh niên trí thức này tách ra.

Nói chuyện cùng những thanh niên trí thức này, cô ta mới cảm thấy chính mình như người trong thành phố, nếu cùng đám nông dân kia nói chuyện, Khúc Mộng Mộng thật sự sợ chính mình quên mình thân phận vốn có của mình.

“Tôi... Ta không đi chăn heo!” Nước mắt của Khúc Mộng Mộng càng rơi mãnh liệt hơn!

“Khúc Đồng Chí, công tác không có chuyện cao thấp! Đồng dạng là người từ trong thành phố tới, làm sao đồng chí Giang Vệ Dân có thể đi chăn heo? Thu thập phân trong thôn chứ?”