Trọng Sinh 80 Kiều Kiều Tức

Chương 5: Nhìn Thấy Cặn Bã Nam Cùng Tiện Nữ




Edit: Samie

Triệu Hương Vân nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu vận động.

Cô phải toát mồ hôi, chảy thật nhiều mồ hôi.

Chỉ có như vậy, mới có thể gầy xuống, chọc mù mắt chó của đám người kia!

Triệu Hương Vân đi một đường, bất tri bất giác, đi tới ruộng lúa mạch trong đội sản xuất.

Bên trên ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ, cuồn cuộn sóng lúa màu vàng.

Một đám nam nữ mặc xác lương áo sơ mi trắng, thân dưới mặc quần yếm chỉnh tề đang làm việc.

Từ cách ăn mặc của bọn họ, Triệu Hương Vân xác định bọn họ là thanh niên văn hoá từ trong thành phố tới.

Những thanh niên trí thức kia, lúc trước ở trong thành phố cũng mặc những quần áo phổ biến nhất thời đại này, có xác lương áo sơmi, còn có một số kiểu dáng khác mà người trong đội sản xuất cơ hồ rất ít khi nhìn thấy.

Sau khi xuống nông thôn, đội sản xuất cũng không có khả năng đặt mua quần áo làm việc thích hợp cho bọn họ, đành để bọn họ mặc quần áo của mình làm việc.

Trong đám người này, có hai người bắt mắt nhất.



Một người mặc áo sơ mi trắng làm từ sợi tổng hợp, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, dáng vẻ tây tử nâng tâm, Khúc Mộng Mộng.

Một người khác thân hình mảnh khảnh, nhìn văn văn nhược nhược, khuôn mặt tuấn tú, Tô Hưng Hoa!

Hết lần này tới lần khác, hai người này đều không phải là thanh niên trí thức, nhưng lại cứ thích làm cùng một chỗ với những thanh niên trí thức, phảng phất như vậy, thì có thể khiến bọn họ khác biệt với đám người trong đội sản xuất kia!

Chỉ nhìn ngoại hình mà nói, hai người này, chính xác rất dễ dàng trở thành sự tồn tại nổi bật nhất trong đám người, nhưng vừa nghĩ tới nhân phẩm, đã khiến cho người ta cảm thấy có chút chán ghét!

Có người hâm mộ nhìn Khúc Mộng Mộng đang nghỉ ngơi, “Vẫn là Mộng Mộng tốt số, tùy tiện nói mấy câu đã khiến cho những người của đội sản xuất kia giúp cô làm xong việc!”

“Đúng vậy, đáng tiếc chúng ta không tốt số như Mộng Mộng, chỉ có thể tự mình làm việc, mệt gần chết không nói, còn không biết có thể kiếm mấy cái công điểm!”

Khúc Mộng Mộng bị nhắc đến tên bỗng đỏ mặt, “Các cô nói cái gì đó, đồng chí Lý Vệ Tinh là thấy cơ thể tôi không tốt, sợ tôi bị cảm nắng, ảnh hưởng quá trình thu lương của đội sản xuất, lúc này mới giúp tôi làm xong việc!”

Đột nhiên, không biết là ai nhắc đến Triệu Hương Vân.

“Tôi nghe nói, Triệu Hương Vân, con gái của Đại đội trưởng hôm nay nhảy sông!”

Sắc mặt Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa đồng thời tái đi.

Tô Hưng Hoa càng hoảng sợ, bởi vì là anh ta đã lớn tiếng mắng Triệu Hương Vân là heo mập, không có người đàn ông nào sẽ muốn cô, cô mới tức giận chạy đi.



Mặc dù lúc ấy không có người qua lại, nhưng mà ai biết, Khúc Mộng Mộng có thể nói chuyện này với bố cô Triệu Chí Viễn hay chưa, nếu thật sự tố cáo, cuộc sống sau này của anh ta chắc chắn không dễ chịu.

Tô Hưng Hoa âm thầm nói với mình, nếu như Triệu Hương Vân lại tìm đến, anh ta sẽ đặt mặt mũi của mình xuống, dỗ dành vài câu, trước tiên ổn định cô ta rồi nói sau.

“Hưng Hoa, anh nói một câu xem thử, anh và Triệu Hương Vân kia, bình thường quan hệ không phải thật tốt sao?” Có một người đàn ông thích xem náo nhiệt không sợ làm lớn chuyện, ồn ào thốt lên.

Tô Hưng Hoa người này cực kỳ sĩ diện, bị người khác nói mình cùng một con lợn quan hệ tốt, anh ta tự nhiên không vui.

“Đồng chí Lưu Kiến Quân, lời này không thể nói lung tung, tôi và đồng chí Triệu là bạn bè đơn thuần, đồng chí Triệu là người nhiệt tình, đã chủ động giúp đỡ tôi mấy lần, chúng tôi cũng không có bất cứ quan hệ gì với nhau!”

Phủ nhận rõ ràng như thế, Lưu Kiến Quân cười không có ý tốt, “Anh cũng không thể nói như vậy? Ngày đó, tôi đã nhìn thấy Triệu Hương Vân đưa trứng gà cho anh, còn đưa tới hai quả! Nếu như không có quan hệ, tại sao cô ấy chỉ tặng trứng gà cho anh? Sao lại không tặng cho chúng tôi chứ?”

“Lưu Kiến Quân, tôi đã nói là không có quan hệ, anh còn muốn như thế nào?” Tô Hưng Hoa nổi giận đùng đùng hỏi.

Khúc Mộng Mộng nhanh chóng kéo lấy Tô Hưng Hoa, “Đừng so đo tính toán làm gì, chúng ta là đồng đội, không nên cãi nhau, nếu để cho đại đội trưởng biết, chúng ta sẽ phải tăng thêm công việc!”

Triệu Hương Vân vốn không có ý định xen vào cuộc nói chuyện của đám người này.

Nhưng câu nói này của Khúc Mộng Mộng thật sự quá không có lương tâm.

Người khác cô không biết, nhưng bố cô, Triệu Chí Viễn chẳng lẽ cũng không biết?