Edit: Samie
“Cô làm xong bữa sáng rồi sao?” Khúc Mộng Mộng kinh ngạc nói một câu.
Lúc này mới phát hiện, thời gian chính mình trầm tư bất tri bất giác đã trôi qua nửa tiếng.
Đài phát thanh của đội sản xuất cũng bắt đầu vang lên khẩu hiệu kêu gọi mọi người cố gắng làm việc, khẩn trường gieo trồng và thu hoạch.
“Tôi… Tôi xong ngay đây!” Khúc Mộng Mộng đứng lên, vội vàng mở miệng.
“Chuyện đó... Đồng chí Khúc, lượng lương thực mà cô để ở chỗ tôi không còn nhiều lắm, tôi đã kiểm tra rồi, xem như uống cháo loãng, cũng chỉ có thể duy trì thêm hai ngày nữa thôi.” Lưu Hàm hơi ngượng ngùng mở miệng.
Hình tượng bên ngoài của Khúc Mộng Mộng là một cô gái yếu đuối và hiền lành.
Trước đây vì biểu hiện mình đơn thuần, cô ta đã trực tiếp giao khẩu phần lương thực mà mình được cấp cho Lưu Hàm, để cho Lưu Hàm lấy một phần cô ấy nên nhận vì đã giúp nấu cơm và giặt quần áo, còn phần còn lại thì mỗi ngày nấu ba bữa cơm cho Khúc Mộng Mộng.
Khúc Mộng Mộng chỉ biết ăn, chưa bao giờ quan tâm lương thực hết hay chưa, bất tri bất giác, vậy mà đã sắp hết lương thực.
“Nhanh như vậy sao? Bây giờ mới là đầu tháng...”
“Đúng vậy, đầu tháng này cô mới đưa cho tôi 10 cân bột mì, nhưng mà hai ngày trước cô và đồng chí Tô Hưng Hoa nói là muốn ăn mì cán bằng tay, Tô Hưng Hoa lại là đồng chí nam, một bữa cơm, hai người đã ăn hết một cân. Còn có Trương Trí Thanh, anh ta cũng đã ăn ké hai lần, chính cô cũng ăn qua một bữa sủi cảo chay, vì vậy chỗ lương thực đó cứ như vậy dùng hết rồi!”
Lưu Hàm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng từ tận đáy lòng, cô ấy cảm thấy Khúc Mộng Mộng rất lãng phí.
10 cân bột mì, mặc dù không phải là lương thực cao cấp gì, nhưng nếu như âm thầm mang đến chợ đen, cũng có thể đổi lấy ba mươi cân thô lương chất lượng tốt.
Ba mươi cân thô lương, bớt ăn bớt mặc, ít nhất cũng đủ để ăn trong vòng nửa tháng, sẽ không đến nỗi giống như bây giờ, thời điểm phân lương còn chưa tới đã không còn gì để bỏ vào nồi.
Khúc Mộng Mộng đỏ mặt, hơn nửa ngày cũng không biết nói gì.
“Tôi... Tôi sẽ tìm cách!” Khúc Mộng Mộng nói.
“Đồng chí Khúc, nếu không thì... Nếu không thì sau này cô có thể tự mình nấu cơm! Quần áo cũng tự mình giặt, nếu cô tự làm những thứ này, một ngày có thể dư lại một ít lương thực, góp ít thành nhiều, cũng đủ ăn rồi!”
Như vậy thì lương thực của Khúc Mộng Mộng còn tồn trên tay Lưu Hàm mới có thể đủ để cô ta duy trì được đến đợt thu hoạch lương thực và phân lương tiếp theo của đội sản xuất.
Sau khi được phân lương, cô ta cũng đủ ăn, còn dư một ít thì có thể gửi về cho người trong nhà.
Lưu Hàm hoàn toàn có lòng tốt, nhưng Khúc Mộng Mộng nghe vào tai lại nghĩ rằng cô ấy đang nói cô ta không có lương thực, không thể mời cô ấy làm việc.
Nước mắt lập tức rơi lã chã, vừa vặn lúc này, Tô Hưng Hoa đi ngang qua bên ngoài, thấy tình huống như vậy, lập tức đi vào.
“Đây là chuyện gì? Mộng... Đồng chí Khúc, sao cô lại khóc?” Tô Hưng Hoa ân cần hỏi.
Có người quan tâm, Khúc Mộng Mộng càng khóc dữ dội hơn.
Ánh mắt chất vấn của Tô Hưng Hoa rơi xuống trên người Lưu Hàm, Lưu Hàm vô cùng ủy khuất, “Tôi đây cũng không có nói gì, tôi chỉ nói là lương thực mà cô ấy để ở chỗ tôi sắp hết mà thôi!”
“Lương thực? Lương thực gì?” Tô Hưng Hoa hỏi.
Lúc này Lưu Hàm mới nói ra chuyện Khúc Mộng Mộng đưa lương thực cho mình để cô ấy giúp cô ta làm cơm và giặt quần áo.
Tô Hưng Hoa mở miệng, “Đồng chí Lưu, cô cứ tiếp tục giúp đồng chí Khúc nấu cơm và giặt quần áo đi, chuyện lương thực của đồng chí Khúc, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết!”
“Ồ? Chuyện này... Chuyện này...” Lưu Hàm vô cùng kinh ngạc, lời nói cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Khúc Mộng Mộng cũng ngẩng đầu, nước mắt lã chã nhìn Tô Hưng Hoa, “Đồng chí Tô, chính tôi có thể làm được, tôi có thể tự mình nấu cơm, tự mình giặt quần áo!”
Tô Hưng Hoa mỉm cười trấn an, “Không có chuyện gì, tôi chỉ biết là, những thanh niên trí thức khác cũng nhờ đồng chí Lưu nấu cơm, mặc dù cô không phải là thanh niên trí thức, nhưng cũng là người từng sinh sống trong thành phố, không giống với những người khác!”
Mặc dù câu nói này của Tô Hưng Hoa có thể an ủi Khúc Mộng Mộng, nhưng mà Lưu Hàm ở bên cạnh nghe được lời nói này, luôn có cảm giác có thứ gì đó kẹt trong cổ họng.
Không thể nuốt vào, cũng không thể nhả ra.
Chính là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tô Hưng Hoa trấn an Khúc Mộng Mộng xong, người đầu tiên nghĩ tới chính là Triệu Hương Vân.
Giờ phút này, người có thể dư thừa lương thực, chắc chắn chỉ có nhà của đại đội trưởng Triệu Chí Viễn.
Người trong đội sản xuất đều nói rằng trên tay vợ của đại đội trưởng, Trần Ngũ Nguyệt có rất nhiều phiếu chứng nhận, ở niên đại này, có phiếu chứng nhận và tiền, rất dễ dàng đổi lấy lương thực.
Cộng thêm thân phận của Triệu Chí Viễn còn đó, chắc chắn sẽ không bỏ đói chính mình.
Chỉ là, nếu muốn mượn lương thực từ chỗ Triệu Chí Viễn cũng hơi phiền phức.
Mượn cũng không thể mượn trên tay ông ta, cuối cùng vẫn là mượn của đội sản xuất, mượn lương thực của đội sản xuất nhưng không trả, chắc chắn sẽ bị đổ tội lên đầu mình, khi đội sản xuất phân lương sẽ bị chỉ đích danh.
Tô Hưng Hoa không thể chịu đựng được loại chuyện mất mặt này.
Triệu Hương Vân lại khác, mỗi lần anh ta muốn đồ ăn, Triệu Hương Vân cũng có thể đưa lương thực cho anh ta, ít nhiều cỡ nào cũng có.
Nhưng mà Tô Hưng Hoa đột nhiên nghĩ đến chuyện hai quả trứng gà kia, Triệu Hương Vân ngay cả do dự cũng không do dự, lập tức từ chối chính mình, lần này...
“Sẽ không, cô ta sẽ không...”
Tô Hưng Hoa lẩm bẩm nói một câu tự an ủi bản thân.
Anh ta nói với mình, nhất định là bởi vì Triệu Hương Vân còn đang tức giận, nếu anh ta dỗ dành một chút, cô nhất định sẽ giống như trước đó, ngoan ngoãn đưa lương thực cho mình.
...
Ăn sáng xong, Triệu Hương Vân mới cảm nhận được chính mình sống lại.
Buổi sáng là cháo thô lương và rau xanh, một mình cô uống một bát lớn, ngay cả bát cũng liếm sạch sẽ.
Những người khác cũng giống như vậy, một miếng cũng không lãng phí.
Đặt bát xuống, Triệu Hương Vân nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt đang thu dọn bát đũa, “Mẹ, con muốn đến huyện thành một chuyến.”
“Gì cơ? Con muốn đi đâu?” Trần Ngũ Nguyệt ngây dại, dường như không nghe rõ, nhìn Triệu Hương Vân, “Con lặp lại lần nữa?”
“Mẹ, con muốn đến huyện thành dạo chơi, mua chút vải, sau đó nhìn xem thử có đồ ăn ngon gì đó thì mua một chút cho nhà mình!” Triệu Hương Vân nói.
“Bảo bối ngoan, con đi một mình sao? Như vậy đi, mẹ nói này, chờ thêm mấy ngày nữa, hai anh trai của con làm xong việc, mẹ sẽ bảo tụi nó dẫn con đi, con cũng chưa từng đến huyện thành một mình bao giờ, lỡ như bị lạc mất thì biết trách ai chứ?”
Triệu Hương Vân tuyệt đối không muốn con gái của mình một mình đến huyện thành.
Một khi con bé đi lạc thì bà biết đi nơi nào để tìm con gái chứ?
“Mẹ, con cũng không phải là một đứa trẻ ba tuổi, sao lại không thể đến huyện thành một mình chứ? Với lại, các anh trai con là các anh trai con, con mới không muốn đi dạo phố cùng bọn họ đâu!”
Triệu Hương Vân nói.
“Bảo bối ngoan à...”
“Mẹ, mẹ cứ để cho con đi đi, con bảo đảm sẽ không đi lạc mà! Với lại, con thật sự muốn đến huyện thành thăm thú một chút. Mẹ à...”
Triệu Hương Vân nói chuyện mềm mại ngọt ngào, ôm lấy cánh tay của Trần Ngũ Nguyệt, nũng nịu xin xỏ ăn vạ.
Trần Ngũ Nguyệt không thể lay chuyển được cô, cuối cùng cũng chấp nhận.
“Bảo bối ngoan, vạn nhất con đi lạc, con có nhớ kỹ nhà của chúng ta là nơi nào không? Nhớ kỹ tên của bố con, của mẹ con là gì không?”
Trần Ngũ Nguyệt dặn dò từng câu, giống như thật sự sợ hãi Triệu Hương Vân đi lạc mất.
Triệu Hương Vân cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao mà nguyên chủ lại vô tích sự như vậy.
Bà mẹ cực phẩm này của nguyên chủ, con gái đi huyện thành thì sợ lạc, cầm dao thì sợ đứt tay đứt chân, chuyện gì cũng vậy, đều là lỗi lầm của người khác, nguyên chủ không bao giờ sai.
Đương nhiên, nếu không nói về những chuyện này, bà mẹ cực phẩm này thật sự là toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nguyên chủ, chính là phương pháp không đúng.
“Mẹ, con nhớ hết mà! Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không đi lạc!” Triệu Hương Vân trịnh trọng cam đoan, lúc này Trần Ngũ Nguyệt mới yên tâm.