Edit: Samie
“Anh không tốt? Không tốt chỗ nào?” Triệu Hương Vân cười như không cười nhìn Tô Hưng Hoa.
Tô Hưng Hoa nghe Triệu Hương Vân nói vậy, cả người khẽ run lên.
Anh ta luôn cảm thấy, người trước mắt, hình như không giống với trước đây.
Không giống người trước đó lúc nào cũng muốn tiếp cận mình.
Nghĩ lại, cảm thấy có thể là do hôm qua anh ta mất bình tĩnh, cho nên nói chuyện quá nặng lời.
Tô Hưng Hoa mặt dạn mày dày mở miệng, “Hôm qua tôi không nên nói cô như vậy. Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là nhất thời tức giận, tôi và đồng chí Khúc vô cùng trong sạch, chỉ là tình cảm đồng chí thông thường mà thôi!”
Tô Hưng Hoa càng giải thích càng khiến cho Triệu Hương Vân cảm thấy buồn cười.
Lúc nguyên chủ phát hiện ra bọn họ, bọn họ đang ôm nhau thắm thiết không rời, sát rạt ở cùng một chỗ.
Đồng chí bình thường có thể ôm chặt nhau như vậy?
Tô Hưng Hoa này, chính là cảm thấy nguyên chủ quá ngốc, nguyên chủ quá dễ dụ, cho nên mới bịa ra cái chuyện mà ngay cả ma quỷ cũng không tin này.
“Ồ? Chuyện này có quan hệ gì với tôi?” Triệu Hương Vân hỏi.
“Hương Vân…” Tô Hưng Hoa đã buông bỏ mặt mũi, gọi tên của Triệu Hương Vân.
Anh ta cảm thấy nếu anh ta làm như vậy, Triệu Hương Vân sẽ không tức giận nữa.
Nhưng mà vẻ mặt của Triệu Hương Vân chính xác không hề có tia tức giận nào, bởi vì ở dưới đáy lòng cô, một Tô Hưng Hoa còn chưa đủ để có thể khiến cô tức giận.
Ánh mắt của Tô Hưng Hoa lơ đãng rơi vào bên trên cánh tay đang cầm hai quả trứng gà của Triệu Hương Vân, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi một câu, “Trứng gà trên tay cô vẫn chưa ăn à?”
Mọi khi, lúc Tô Hưng Hoa nói xong lời này, Triệu Hương Vân chắc chắn sẽ tự nguyện đưa trứng gà cho Tô Hưng Hoa.
Sau đó Tô Hưng Hoa sẽ “khách sáo” từ chối mấy lần, dưới sự khẩn cầu của Triệu Hương Vân, mới có thể miễn cưỡng lấy trứng gà đi.
Chỉ có điều lần này...
Triệu Hương Vân giống như không nhìn thấy đáy mắt khát vọng của Tô Hưng Hoa, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, “Đúng vậy, vẫn chưa ăn! Buổi sáng tôi đã ăn hai cái bánh ngô, một bát canh gà, một quả trứng gà, cho nên bây giờ vẫn chưa đói bụng!”
Triệu Hương Vân căn bản không ăn nhiều như vậy, cô chính là đang nói bậy, muốn kích thích cơn thèm ăn của Tô Hưng Hoa.
Quả nhiên, sau khi cô vừa dứt lời, tiếng nuốt nước miếng của Tô Hưng Hoa vang lên càng rõ ràng hơn.
Dường như cảm thấy dáng vẻ như vậy không quá phù hợp với khí chất thường ngày của chính mình, Tô Hưng Hoa ho khan một tiếng, che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, “Nếu như cô không ăn, vậy đưa cho tôi ăn có được không? Vừa vặn sáng nay tôi vẫn chưa ăn no.”
Tô Hưng Hoa nói ra những lời này, không chút nào cảm thấy có cái gì không đúng.
Ngược lại là Triệu Hương Vân, một khuôn mặt béo mập, khẽ nhướng mày, thịt mỡ lập tức nhăn thành một đoàn, “Tại sao đồ tôi không ăn thì phải để cho anh ăn? Anh ăn chưa no thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Oành” một tiếng, mặt của Tô Hưng Hoa lập tức đỏ chót như mông khỉ.
Anh ta vô cùng xấu hổ nhìn Triệu Hương Vân, ấp úng nửa ngày, mới miễn cưỡng nói ra một câu đầy đủ, “Bình thường cô cũng… cho tôi mà.”
“Đúng vậy!” Triệu Hương Vân đương nhiên gật đầu.
Ngay khi Tô Hưng Hoa cho là trứng gà sẽ vào tay mình, chỉ nghe Triệu Hương Vân nói: “Có điều bây giờ tôi không muốn cho anh đấy, bố mẹ tôi bớt ăn bớt mặc, mỗi ngày chỉ luộc hai quả trứng gà như thế, ngay cả bản thân bố mẹ của tôi, hai người anh trai, hai chị dâu của tôi cũng không được miếng nào đâu.”
Tô Hưng Hoa chỉ cảm thấy có cảm giác bị người ta hung hăng đánh một cái tát.
Trước mắt biến thành màu đen, đứng không vững.
Anh ta vô cùng hối hận, lẽ ra không nên vì đồ ăn mà mở miệng.
Anh ta càng hối hận, chính mình đã không màng thể diện như vậy, thế mà thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không chiếm được.
Trừng mắt liếc Triệu Hương Vân, Tô Hưng Hoa xoay người rời đi.
Anh ta sẽ không quan tâm đến con người mập mạp này nữa, xem như lần sau cô có cầm trứng gà, cầm đồ ăn ngon, quỳ gối trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không đổi ý.
Nhìn Tô Hưng Hoa chạy trối chết, tâm tình của Triệu Hương Vân vô cùng tốt, thiếu chút nữa đã trực tiếp nhảy dựng lên.
Đáng tiếc, cơ thể này hơi nặng, hành động không tiện lắm!
Nếu không... Hừ, cô thật sự muốn quơ chân múa tay ăn mừng một hồi!
Triệu Hương Vân ngâm nga hát vài câu, bước nhanh về nhà.
Mới vừa vào cửa, lập tức nghe thấy tiếng gào của Trần Ngũ Nguyệt, “Bảo bối ngoan đã trở về rồi à, con có mệt không? Mẹ chưng trứng gà cho con rồi, lại làm cho con thêm bát mì, bên trong cũng có trứng đấy, còn bỏ thêm mấy giọt mỡ heo vào nữa. Mấy ngày nay đội sản xuất quá bận rộn, bố mẹ với hai anh của con cũng không có thời gian đi trên trấn mua thịt, ủy khuất bảo bối ngoan rồi. Chờ qua mấy ngày nữa, làm xong việc, mẹ sẽ bảo bọn họ đi mua thật nhiều thịt về cho con ăn, con muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!”
Trần Ngũ Nguyệt vừa nhìn thấy Triệu Hương Vân, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Lúc này, bà đang cho gà ăn, trong vườn có bốn con gà mái, đang tại nhàn nhã mổ thóc, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cục ta cục tác.
Một ít rau heo băm nhỏ, một ít cám, ở niên đại này, đó là thức ăn tốt nhất dùng để nuôi gà.
Trên tay Trần Ngũ Nguyệt cầm cái bát mẻ chứa thức ăn cho gà, một bên rải thức ăn, một bên cưng chìu nhìn con gái.
Triệu Hương Vân vừa vặn không có chuyện gì làm, cũng nhìn chằm chằm Trần Ngũ Nguyệt.
Cái liếc mắt này cũng không có vấn đề gì, đột nhiên, ánh mắt của cô rơi vào cái bát mẻ đang đựng thức ăn cho gà trên tay Trần Ngũ Nguyệt.
Dưới ánh mặt trời, cái bát mẻ bẩn thỉu nhìn không ra hình dáng kia, đột nhiên thoáng qua một tia sáng màu vàng.
Triệu Hương Vân không xác định liệu mình có nhìn lầm hay không, dụi dụi con mắt, ánh sáng màu vàng kia, vậy mà biến mất.
Triệu Hương Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm cái bát mẻ kia, Trần Ngũ Nguyệt mải suy nghĩ làm đồ ăn cho con gái, căn bản không chú ý tới ánh mắt của con gái đang đặt ở nơi nào.
Bà cất bát thức ăn cho gà vào trong phòng chứa đồ linh tinh, nói với Triệu Hương Vân, “Bảo bối ngoan, con chờ mẹ một lúc, mẹ lập tức xới cơm cho con!”
Trần Ngũ Nguyệt rời đi, Triệu Hương Vân nhanh chóng đến phòng chứa đồ, cầm cái bát bẩn thỉu kia lên, tỉ mỉ quan sát một lần.
Một cái bát đã sứt mẻ, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng bình thường.
Tại sao vừa rồi, ở dưới ánh mặt trời, cô lại cảm thấy có ánh sáng màu vàng lóe lên chứ?
Triệu Hương Vân càng nhìn càng cảm thấy không yên lòng, khẽ đảo tròng mắt, đặt cái bát xuống đất, vọt tới phòng bếp rồi bưng một chậu nước đi ra.
Đặt cái bát mẻ vào trong chậu nước để cọ rửa vết bẩn bám trên bát, rửa qua rất nhiều lần mới sạch được.
Nhưng mà cái bát kia, thoạt nhìn vẫn là xấu đến mức không ai chú ý.
Cái bát có màu đất, miệng bát bị mẻ, cho dù cô nhìn từ trong ra ngoài, hay là từ ngoài vào trong cũng không nhìn thấy có bất cứ thứ gì phát ra ánh sáng màu vàng.
“Chẳng lẽ là do mình ăn quá ít, cho nên xuất hiện ảo giác?” Triệu Hương Vân theo bản năng nói thầm.
Vừa vặn lúc này, Trần Ngũ Nguyệt lớn giọng hô một tiếng, “Bảo bối ngoan, ăn cơm thôi!”
Triệu Hương Vân không chú ý, ngón tay không cẩn thận sượt qua chỗ mẻ trên miệng bát, ngón tay bị đứt, máu tươi chảy ra.
Triệu Hương Vân bị dọa đến tay chân mềm nhũn, lại nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Trần Ngũ Nguyệt, sợ bà biết tay của mình đứt là do cái bát mẻ này.
Quyết định vô cùng chắc chắn, cô nhanh chóng chạy về phòng của mình, đặt cái bát bể lên trên bàn.
Triệu Hương Vân để cái bát ở đấy, vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng.
Cô căn bản không phát hiện, nguyên bản cái bát bể bị dính máu của mình, trong chớp mắt khi cô đóng cửa lại, lại hiện lên một ánh sáng màu vàng, ánh sáng vàng kia giống hệt như ánh sáng mà cô nhìn thấy khi ở dưới ánh mặt trời vừa nãy.
Ngay sau đó, ánh sáng vàng biến mất, vệt máu ở miệng bát cũng lập tức biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa, thật giống như là chưa từng có vết máu lưu lại phía trên.
Bát mẻ vẫn là bát mẻ, nhưng có thứ gì đó, dường như đã không còn giống lúc trước...