Edit: Samie
“Rau bên trong vườn rau của anh có thể hái không?” Triệu Hương Vân nhìn về phía Giang Vệ Dân.
Thấy Giang Vệ Dân im lặng không nói, cô vội vàng mở miệng, “Quên đi, quên đi, ăn canh rắn là được rồi!”
Ngược lại, hiện tại cô đang muốn giảm béo, một bát canh rắn, nhiều lắm cô cũng chỉ ăn hai miếng thịt, lại thêm một bát canh.
Ai biết, cô vừa nói không cần xong, Giang Vệ Dân đã tự mình bước vào vườn rau xanh, “Cô muốn ăn gì?”
Triệu Hương Vân vô cùng mừng rỡ, “Dưa leo, còn có.... Còn có quả ớt.”
Dưa leo có thể làm thành dưa chuột trộn, hoặc là ăn sống, quả ớt có thể làm gia vị.
Giang Vệ Dân thẳng thừng hái ba quả dưa leo, ớt cũng hái được mười mấy quả.
Còn đang chuẩn bị hái thêm, bị Triệu Hương Vân gọi lại, “Đủ rồi... Chúng ta ăn vậy là đủ rồi!”
Mặc dù cô không biết sức ăn của Giang Vệ Dân, nhưng mà con rắn kia dài hơn một mét, lại mập, lọc ra cũng được nửa nồi thịt, đủ để một người đàn ông như Giang Vệ Dân, còn có người đang trong thời kỳ giảm béo là cô ăn.
Giang Vệ Dân ra khỏi vườn rau xanh, đưa rau cho Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân đưa tay ra nhận lấy, tay của hai người không cẩn thận đụng nhau, giống như điện giật, lập tức tách ra.
Mặt của Triệu Hương Vân hơi đỏ lên, Giang Vệ Dân cũng có chút mất tự nhiên.
“Tôi ra ao nước của đội sản xuất lấy một thùng nước về!” Anh ném lại câu nói này, chạy vội đi giống như đang trốn tránh.
Triệu Hương Vân cảm thấy vô cùng vui vẻ, sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người đàn ông thẹn thùng như vậy.
Chỉ là đụng tay nhau mà thôi, thế mà có thể trực tiếp bỏ chạy.
Có điều, nói về con người Giang Vệ Dân này, Triệu Hương Vân cảm thấy thật sự không tồi.
Dáng dấp không tệ, mặt chữ quốc, lông mày như núi xa, thân hình cao lớn, hơn nữa rất rắn chắc, cho dù là cả người mặc quần áo cũ, cũng không thể che giấu được khí thế trên người anh.
Tính cách cũng không tệ.
Ngoại hình của cô vừa béo lại vừa đen, nhưng mà ánh mắt Giang Vệ Dân nhìn cô không hề có nửa điểm ghét bỏ, không giống những người kia trong đội sản xuất, luôn nhìn cô với vẻ mặt chế giễu.
Đi theo làm việc cùng anh, dù cô có chậm chạp như thế nào, anh cũng không ghét bỏ, còn giúp cô cõng gùi trở về.
Triệu Hương Vân biết, Giang Vệ Dân làm như vậy, chắc chắn không phải là vì lời nói của bố cô, như là vì công điểm của đội sản xuất gì đó.
Trong ấn tượng của cô, Giang Vệ Dân căn bản cũng đã đầy công điểm, cũng chính là 10 công điểm.
10 công điểm là cao nhất, không có cao hơn.
Nói cách khác chính là, đối với những người đã tích luỹ đầy công điểm, cho dù sau đó làm thêm bao nhiêu việc, đều khó có khả năng được ghi lại trong danh sách, tương đương với làm việc không công.
Mấy người phụ nữ của đội sản xuất nhận được từ 6 đến 8 công điểm, trẻ em thông thường nhận được ít hơn 4 công điểm, ngay cả 0.1 công điểm cũng có, cụ thể tùy loại công việc và lượng việc là nhiều hay là không nhiều.
Một công điểm tương ứng với lương thực được phân bổ, loại người giống như Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng kia, không chịu làm việc, công điểm đương nhiên ít, nói chung là không được phân chia bao nhiêu lương thực.
Mấy năm trước, cũng là Triệu Hương Vân giúp đỡ cầu xin bố cô, hoặc vụng trộm lấy lương thực của nhà mình đến cứu tế Tô Hưng Hoa, bởi vậy Tô Hưng Hoa vẫn chưa biết đói bụng là như thế nào.
Lúc này cũng sắp đến thời gian phân phát lương thực, Triệu Hương Vân muốn xem thử, lần này cô không mở miệng, ai trong đội sản xuất sẽ thêm công điểm cho Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng, và ai sẽ phân phát lương thực cho bọn họ!
...
Triệu Hương Vân bắt đầu làm canh rắn, con rắn đã bị chặt thành hai khúc bị cô dùng dao phay, từng nhát rạch ra, hai cánh tay dùng sức kéo một chút, da rắn và thịt rắn trong nháy mắt bị tách ra.
Mật rắn đã được Giang Vệ Dân lấy đi, bớt cho Triệu Hương Vân không ít phiền phức.
Cắt thịt rắn thành nhiều miếng nhỏ, rửa sạch sẽ bằng nước, toàn bộ bỏ vào một cái chậu tráng men đã mẻ.
Giang Vệ Dân ở đây, vắng vẻ thì vắng vẻ, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ.
Không kém với bầu không khí trên núi, thở một cái, cũng là không khí trong lành.
Trước khi Triệu Hương Vân làm canh rắn đã lục tung nhà anh, xem có gì có thể sử dụng.
Cuối cùng chỉ tìm được một lọ muối đã gần cạn, lại có thêm một xíu miên dầu, còn lại, cái gì cũng không còn.
Niên đại này, dầu là thứ vô cùng hiếm.
Mua sắm bằng phiếu chứng nhận và tiền, mà số lượng cung ứng lại có hạn, mua được cực kỳ không dễ dàng.
Ngay cả Trần Ngũ Nguyệt, nếu muốn lấy một ít dầu, cũng phải tốn từ ba cân đến năm cân lương phiếu, đổi lấy một cân dầu cải.
Bởi vì dầu cải quá đắt, lại quá khó làm, cho nên mọi người đều lựa chọn dùng miên dầu thay thế dầu cải.
Hương vị của miên dầu hơi đắng, lại khó ăn, nhưng cho dù là như thế, cũng không người nào kén chọn.
Triệu Hương Vân không muốn để miên dầu phá hư mùi vị của canh rắn, thậm chí còn muốn trở về vụng trộm lấy chút dầu cải trong nhà đến đây.
Nhưng mà nếu như vậy, tám chín phần mười là sẽ bị mẹ của cô Trần Ngũ Nguyệt bắt được, nếu muốn ra khỏi cửa sẽ hơi khó khăn.
Không có cách nào, Triệu Hương Vân chỉ có thể căng da đầu mà dùng miên dầu.
Cho một ít miên dầu vào nồi, lúc dầu nóng đến bảy phần, lập tức đổ thịt rắn vào.
Thịt rắn trắng phau bóng loáng, ngay khi vào nồi, phát ra vài tiếng xoẹt xẹt vang dội, Triệu Hương Vân bắt đầu đảo qua đảo lại, xào đến khi bề ngoài thịt rắn ngả sang màu vàng, Triệu Hương Vân cho vào nồi thêm ít nước, thả chút muối, đậy nắp nồi lại rồi để lửa nhỏ hầm từ từ.
Không bột đố gột nên hồ, câu nói này, hôm nay Triệu Hương Vân triệt để hiểu được.
Giang Vệ Dân bắt được rắn để nấu canh là tốt, nhưng không có dầu tốt, không có hành, gừng, tỏi, hoa hồi và lá thơm, coi như canh rắn hầm xong, hương vị cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Triệu Hương Vân đột nhiên nghĩ tới những phiếu chứng nhận và tiền mà mẹ của cô Trần Ngũ Nguyệt đưa cho cô, cô có nên đi lên trấn, hoặc huyện thành, mua chút đồ vật sinh hoạt cần thiết không nhỉ?
Hoặc là, dự trữ chút lương thực gì đó.
Niên đại này, không có lương thực phòng thân, luôn đặc biệt cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Triệu Hương Vân nghĩ như vậy, bất tri bất giác đã trôi qua nửa tiếng.
Thịt rắn được hầm nhừ bên trong nồi sắt, mùi thơm dần dần bay ra.
Cô thò đầu ra nhìn, hình như Giang Vệ Dân vẫn chưa trở về.
Đang nghĩ ngợi có nên ra ngoài tìm hay không, Giang Vệ Dân đã trở về.
Xách theo một thùng nước, mắt không đỏ, nhịp tim đập không nhanh, hơi thở không gấp, bước vào phòng bếp.
Anh vừa vào phòng bếp đã ngửi được mùi thơm của canh rắn, theo bản năng nhìn về phía Triệu Hương Vân đang đứng cạnh bếp lò.
Giờ khắc này, Giang Vệ Dân cảm thấy nhịp tim của mình có chút rối loạn.
Trở về thời điểm, anh gặp Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng.
Tô Hưng Hoa nghe nói Triệu Hương Vân cùng anh đi làm việc, mở miệng nói câu đầu tiên, chính là hỏi anh Triệu Hương Vân đang ở đâu.
Giang Vệ Dân rõ ràng có thể nói cho Tô Hưng Hoa biết, nhưng lúc này, không hiểu sao anh lại không muốn nói.
Chỉ đáp một câu “không biết”, rồi nhanh chóng rời đi.
Tô Hưng Hoa không tin, đuổi theo ở phía sau, nói anh nói dối, nói anh muốn lấy lòng đại đội trưởng.
Cuối cùng bị Khúc Mộng Mộng khuyên ngăn, mới không đi theo anh vào trong nhà.
“Cô mang một nửa canh rắn trở về đi!” Giang Vệ Dân nói.
Giang Vệ Dân suy nghĩ muốn ở một mình im lặng một chút, anh muốn biết, mình rốt cuộc bị làm sao.
“Một nửa? Không cần, tôi húp miếng canh, ăn hai miếng thịt là được rồi!” Triệu Hương Vân nói.
Vẫn là câu nói kia, nếu như cô dám mang canh rắn trở về, Trần Ngũ Nguyệt tuyệt đối sẽ kêu trời trách đất.
Lúc đang nói chuyện, Triệu Hương Vân lấy ra mấy chiếc bát ăn cơm mà chắc bình thường anh hay dùng từ trong thùng gỗ đựng bát cũ của Giang Vệ Dân, sau khi rửa qua, múc cho Giang Vệ Dân một bát canh rắn lớn.
Về phần chính bản thân cô, thật sự chỉ gắp hai miếng, múc thêm một bát canh.
Mùi thơm của canh rắn xộc vào mũi, Triệu Hương Vân dùng sức hít một cái, suýt chút nữa nước bọt cũng chảy ra.