Edit: Samie
“Nếu tôi sinh ra một con heo mập như thế, tôi đã sớm đẩy nó xuống sông, dìm chết nó từ lâu rồi. Ngược lại cô thì tốt rồi, không thèm để ý đến con trai, cứ ôm lấy một con heo mập như vậy, Trần Ngũ Nguyệt, cô đúng là mắt mù!”
Mắng ai thì mắng, không thể chửi con gái ruột của bà.
Trần Ngũ Nguyệt tức giận nhảy dựng lên, cào vào mặt Chu Chiêu Đễ.
“Chị dám mắng con gái của tôi này, chị dám mắng con gái của tôi này...”
Mặt của Chu Chiêu Đễ bị móng tay sắc nhọn cào lên, nhanh chóng chảy máu.
Bà ta bị đau, hét ầm lên.
Tang Hồng Hoa cũng tham gia vào, vốn muốn thừa dịp hỗn loạn để giáo huấn Trần Ngũ Nguyệt một bài học, dựng nên uy nghiêm của một bà mẹ chồng.
Ai biết lúc này, Triệu Hương Vân cũng nhảy vào.
Mặc dù kiếp trước Triệu Hương Vân sống ở thời đại văn minh, nhưng đời trước cô là một huấn luyện viên thể hình, chính là người có dáng vẻ rất tốt, là huấn luyện viên dạy yoga và giảm cân.
Mặc dù không am hiểu đánh nhau, nhưng cô có một người toàn thịt mỡ, cũng biết điểm yếu trên cơ thể con người ở chỗ nào, cứ tùy tiện đụng tới, cơ thể nhỏ bé của Tang Hồng Hoa trực tiếp bị đụng bay.
Tang Hồng Hoa té dập mông xuống đất, che lấy cái mông than thở, không ngừng kêu gào.
“Mẹ, anh cả, chị dâu, các người đang làm gì vậy?”
Lúc này Triệu Chí Viễn cùng cả nhà Triệu gia trở về.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt ông cũng thay đổi.
Tang Hồng Hoa thấy con trai trở về, khóc sướt mướt muốn cáo trạng.
Ai biết, tốc độ của Triệu Hương Vân còn nhanh hơn bà ta, đầu tiên là đẩy Chu Chiêu Đễ ra, tiếp theo vọt tới trước mặt Triệu Chí Viễn, “Bố, bà nội và dẫn hai bác đến nhà chúng ta mượn sáu mươi cân lương phiếu, nói là anh cả Tài Đức muốn kết hôn, cho đàng gái lễ hỏi. Mẹ con nói không có, bác cả gái liền ra tay đánh mẹ con, còn nói... Còn nói con là heo mập, con heo mập xấu nhất toàn bộ đội sản xuất!”
Triệu Chí Viễn nghe thấy những lời này, biểu cảm trên mặt lập tức căng thẳng.
Ông không ở nhà, vợ con bị người ta bắt nạt.
Con gái bị người ta chế giễu như vậy, nếu như ông không đòi lại công bằng cho con gái, ông có còn là một người đàn ông không?
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Trước đây khi con và anh cả tách ra, đã thống nhất rằng nhà cũ để lại cho anh cả, mọi thứ đáng giá trong nhà đều thuộc về anh cả, để sau này anh cả chăm sóc mẹ lúc về già. Con không thiếu nợ anh cả, dựa vào đâu mà anh cả lại bắt nhà con đưa lương phiếu cho con trai anh ấy cưới vợ chứ?”
Trước đây Tang Hồng Hoa vô cùng bất công, thứ gì tốt đều cho Triệu Chí Lâm.
Còn sự sống chết của Triệu Chí Viễn, không có liên quan gì tới bà ta.
Nếu không phải là sau khi Triệu Chí Viễn kết hôn cùng Trần Ngũ Nguyệt, dựa vào bàn tay của hai người họ, từng chút một xây được nhà.
Về sau lại bởi vì Triệu Chí Viễn chăm chỉ tiến bộ, trung thực chịu khó, được tuyển chọn làm đại đội trưởng đội sản xuất hạt giống, nếu không, cuộc sống của Triệu Chí Viễn, không biết phải trải qua như thế nào.
Triệu Chí Viễn là đại đội trưởng đội sản xuất, khí thế của đại đội trưởng vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm cơ thể cường tráng, ngay cả Tang Hồng Hoa cũng hơi sợ dáng vẻ tức giận của ông.
Bà ta yếu ớt nói một câu, “Thằng hai, là mượn! Là mượn!”
“Mượn? Cả nhà anh cả mượn đồ vật của nhà con có lúc nào trả không? Lúc trước lấy đi 10 cân mạch trấu, tháng trước nữa lấy đi 10 cân bột ngô. Còn có năm trước mượn mười lăm khối tiền, đã lâu như vậy, cũng là nên trả lại tiền, trả lại lương thực rồi đúng không?”
Triệu Chí Viễn nói chuyện trả tiền và lương thực, sắc mặt cả ba người Triệu Chí Lâm, Chu Chiêu Đễ và Tang Hồng Hoa đều rất khó coi.
Tang Hồng Hoa ỉu xìu nhìn Triệu Chí Viễn nói, “Mẹ không muốn mượn lương phiếu, nhưng mà nhà anh cả của con đã không còn gạo để bỏ vào nồi rồi! Chí Viễn, con có thể cho anh cả của con mượn một ít lương thực trước không? Sau đó chúng ta chắc chắn sẽ trả lại hết!”
“Không có, không có!” Triệu Chí Viễn tức giận nói, “Ngay cả chúng con còn ăn không đủ cơm, làm gì có lương thực để cho mượn? Muốn mượn thì mọi người trả lại lương thực đã mượn trước đây đi!”