Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 43





Thấy Lục nãi nãi đã ngồi xuống, Lục Điềm Điềm bắt đầu chải tóc giúp bà ta, chỉ là cũng không biết đã bao lâu rồi bà nội chưa gội đầu.

Mới vừa kề sát vào đã có mùi gay mũi truyền tới, Điềm Điềm vội xoay người sang một bên hít sâu một hơi, sau đó lại ngừng thở quay đầu lại.

Cô nhanh chóng giật ba năm sợi tóc trên đầu bà nội ra bỏ vào trong không gian, sau đó lại tùy tiện chải vài cái rồi lui về phía sau: “Bà, cháu chải xong rồi.

”Mới đầu Lục nãi nãi cảm thấy da đầu tê rần, ngay sau đó lại thấy hơi thoải mái, lại sau đó nữa… chẳng còn gì.

“Bà, chải tóc sau rồi, cháu vào nhà chải đầu cho ông nội đây.

” Lục Điềm Điềm chạy nhanh như một làn khói, vào thẳng nhà chính.

Lục nãi nãi còn muốn mắng chửi người nhưng lại không có đối tượng để chửi.

Lục lão gia tử đang nghiêng người nằm trên giường gạch, mắt nhìn ra cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng mở cửa ông ta cũng không quay đầu lại.

“Ông nội, cháu tới chải đầu giúp ông.


” Lục Điềm Điềm cởi giày, bò lên giường gạch.

Lục lão gia tử nghe được giọng của Điềm Điềm, mới vừa quay đầu đã thấy một gương mặt trắng nõn đang cười với ông taAi, gương mặt này, nhìn thế nào cũng thấy không giống nòi giống Lục gia, chẳng lẽ tam nương…Không đâu, ông ta hiểu tính tam nương, có lẽ đứa nhỏ này được di truyền tinh hoa của tất cả mọi người ở Lục gia.

“Sao cháu lại muốn chải đầu cho ông?” Lục lão gia tử hỏi.

“Không phải nói con gái xuất giá hoặc con cháu sắp rời nhà đều phải chải đầu giúp trưởng bối ạ?”Lục Điềm Điềm hỏi ngược lại.

Lúc này Lục lão gia tử mới biết được lão thái bà vốn không từ bỏ suy nghĩ bán Điềm Điềm đi, lại tức giận tới không thở nổi.

Lục Điềm Điềm vừa thấy sắc mặt Lục lão gia tử đã biết ông nội lại nổi giận, vội bóp vai giúp ông nội, làm vậy có thể phân tán cơn giận trong cơ thể ông ấy.

“Ông đừng giận, ông còn chưa khỏi hẳn đâu, cứ coi như cháu ra ngoài kiếm tiền giống chú tư đi.

”Giống chú tư… Nghe được câu này, tất cả giận dữ trong lòng Lục lão gia tử lập tức biến mất không còn.

Đúng là con trai út của ông ta cũng mang số phận như thế, bị vợ ông ta bắt đi làm xa.

Lục Điềm Điềm nhìn sắc mặt Lục lão gia tử bắt đầu bình thường trở lại, cũng yên tâm lại.


Kiếp trước, tuy ông nội chưa từng giúp đỡ cô nhưng ông ấy cũng chưa từng làm khó cô.

Lấy lý do chải đầu giúp Lục lão gia tử, cô tiện tay nhổ vài sợi tóc trên đầu ông ấy bỏ vào trong không gian.

“Ông à, anh họ đã đi tìm chú trưởng thôn rồi, ông cũng nên ra ngoài thôi.

” Nói xong câu này, Lục Điềm Điềm lại leo xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.

Trở lại trong phòng mình, cô thấy mẹ mắt sưng đỏ, nhìn chằm chằm mình: “Mới sáng sớm con đi đâu vậy?”“Mẹ, thôn y đã đồng ý nhận con làm đồ đệ.

Mẹ yên tâm đi, con mãi là con gái của mẹ.

”Lục Điềm Điềm nói nhỏ bên tai tam nương.

Tam nương ôm chặt Điềm Điềm, con gái bà còn nhỏ như vậy, mới bảy tuổi đã phải tự đi tìm lối ra cho mình, hết thảy đều do cha mẹ nó vô năng.

Lục Điềm Điềm tiện tay nhổ vài sợi tóc trên đầu tam nương ra bỏ vào trong không gian, đủ cả rồi, chờ hai ngày nữa là có thể làm xét nghiệm di truyền.

“Chú Lục có ở nhà không?” Đúng lúc này, giọng của trưởng thôn truyền tới từ phía ngoài sân.

Lục lão gia tử vội mang giày vào, lại phủ thêm áo bông, bước ra từ nhà chính: “Trưởng thôn à, sao ông lại có thời gian rảnh rỗi tới đây.

”.