Chương 111
Chương 111
Hai người giúp một tay dọn sạch ba cái đầu mương của ông hai, đem lục bình toàn bộ quăng lên bờ, cũng gom sạch ốc trong mương, lớn nhỏ bắt hết tới trứng cũng không tha,
Xách một xô đầy đi về, ngang qua nhà ông hai thấy ông hai đã về hai người lên tiếng hỏi:" tụi con về nha ông hai."
Ông hai nhìn thùng bê ốc đầy, hai người phải lấy khúc trẻ làm đòn gánh khiên thì miệng giật giật muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ ông phất phất tay:" ừm, về đi."
Luân cười hắc hắc nói:" nào có ốc nhớ kêu con nữa nghe ông hai."
Ông hai nhịn không được chửi thề:" mã cha mày, mày bắt nhiêu đó muốn sạch ốc tao rồi còn lần sau hả mạy!"
"Ha ha con nói chơi, ông hai khỏi kêu, con canh canh rồi con tự qua," không đợi ông hai chửi Luân lại nói:" chiều ông hai ra còn chơi nghe ông hai, luộc ốc nhậu ông hai ơi."
Ông hai lúc này mới hài lòng gật đầu:" ừm, chiều có ở không tao ra."
"Dạ,"
. . .
Về tới nhà thì nắng cũng hơi gắt một chút xíu, Giang chạy vô trong lấy cái thau ra lựa ốc nhỏ nhỏ lại còn bao nhiêu hắn đưa hết cho anh Luân, Luân nhìn còn hơn nửa thùng bê ốc lớn thì hỏi:" không lấy mớ ốc bự ăn à?"
"Ờ, anh hốt lại cho tui mớ đi, cho cậu ba tụi với mấy đứa nhỏ ăn."
Luân không nói mà nghiêng thùng đổ vô thau của hắn một phần ba rồi nói:" chiều lại chơi nghe mạy."
Giang vừa đùa đùa ốc trong thau cho đều vừa nói:" ờ, chiều rảnh tui lại."
Luân gật đầu nói với hắn một tiếng rồi lên xe về,
Luân đi rồi hắn mới ngồi lựa mớ ốc bự ra để gọn một bên còn hắn bưng thau ốc nhỏ ra hồ nước,
Nước trong hồ không còn không tới phân nữa, xung quanh cỏ mọc um tùm, mớ đinh lăng hôm trước cắm quanh đây cũng bị cỏ che không thấy, rau muống thì bò ra gần hết cái mương,
Hắn cũng lười đi coi còn sống được mấy cây đinh lăng, mai mần cỏ cũng lòi ra, hắn bưng thau ốc đổ nhẹ xuống mương rồi vô nhà hốt mớ ốc bự vô thau đi gọng lại, xong xuôi hăn tắm rửa thay quần áo rồi bưng máy xuống ghe chạy đi rước mấy đứa nhỏ.
. . .
Xế chiều, Giang bắt ghế trước bàn tròn ngồi chéo nguẩy hai chân, trước mặt một bàn trà, tay cầm điện thoại nhắn tin với Thảo thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà,
Uyên, Nhi, Thanh, bé Vy cũng ngồi xung quanh bàn nhưng khác biệt là trước mặt mỗi đứa là một quyển sách hoặc một quyển tập đang cúi đầu lẩm nhẩm gì đó,
Vy ngồi gần Thanh lúc này bất mãn nói:" anh Thanh đọc nhỏ thôi em hông tập chung được nè."
Thanh gãi gãi đầu:" anh đọc nhỏ lắm rồi đó."
Vy hướng Giang cáo trạng:"anh hai, anh Thanh đọc lớn quá em học không được."
Giang ngẩng đầu liếc mắt bé Vy, hắn là ngồi cách cũng không xa đâu, rõ ràng là Thành đọc cũng không có phát ra tiếng, chỉ hơi nhép nhép miệng mà thôi, bé Vy đây là nén giận vì vừa về tới đã bị hắn bắt lấy tập ra học mà không cho chơi điện thoại nên tìm người phát hoả, mà ở đây chỉ có thằng Thanh là dễ bắt nạt,
Giang ngoắt ngoắt tay:" Thanh qua đây ngồi với anh hai."
Thanh "dạ," một tiếng rồi cầm lên quyển tập trước mặt xách ghế qua ngồi bên cạnh hắn,
Giang xoa xoa đầu thằng Thanh rồi nghiêm giọng nói với bé Vy:" rồi đó, không ai ồn ào rồi đó, chiều nay mà không học thuộc bài là cưng khỏi chơi điện thoại nghe Vy."
Vy chu chu mỏ nhưng không dám cãi lại chỉ là uất ức nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt, Giang lại quay qua hỏi Thành:" sao cưng để em ăn h·iếp quài vậy Thanh."
Thanh ngẩng đầu nhìn em gái mình một cái rồi lắc đầu:" nó dữ lắm."
Giang khó phát giác cười một tiếng, Thanh đây rõ ràng là không phải thật sợ, chỉ đơn thuần thương em thôi, đương nhiên Vy hay bắt nạt Thanh không phải là không thương anh, đơn giản vì trong một gia đình có hai đứa bé sẽ có một đứa lanh hơn đứa còn lại một chút, đa phần là đứa nhỏ và đứa lanh hơn thích chơi trên cơ đứa còn lại,
Lúc này có tiếng nói chuyện từ ngoài truyền vào, là ông bà ngoại về, bọn nhóc hưng phấn ngóng mỏ nhìn, nhất là bé Vy cái mông không ngừng uốn éo trên ghế, Giang lườm Vy một cái nói:" ngồi im ở đây."
Vy rụt cổ lại ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, Giang lúc này hài lòng đi ra ngoài,
Ông ngoại mặc bồ đồ pijama màu xám, hai ống quần xăn lên một đoạn cao, dẫn xe bên trên cổ xe còn treo mấy cặp bánh tét, hai chiếc dép lào màu vàng xỏ hai bên tay lái,
Bà ngoại mặc bộ đồ bộ màu tím sẫm, một tay xách đôi dép tay còn lại níu hai ống quần, bên cạnh bà ngoại có một người phụ nữ gầy gò, tóc hoa râm uốn ba mớ, môi xăm đỏ chót, hắn biết người này, đây là bà năm.
Hắn bạch bạch chạy ra:" ông ngoại bà ngoại mới về." Rồi cũng cho có lễ thưa bà năm, bà năm hơi nheo mắt nhìn hắn rồi quay qua hỏi bà ngoại:" con của con Mai đó hả?"
Bà ngoại cười nói:" con con Mãi đó chị, mới về ngày hôm qua."
Bà năm gật gật đầu cười nói:" chà lớn dữ à he? Con về có một mình hả?"
"Dạ, con về một mình hà." Mặc dù thiện cảm không cao nhưng mà hắn vẫn tươi cười trả lời, không có cách, người ta dù gì cũng chị ruột của ông ngoại, có không thích thì cũng chỉ có để bụng, tỏ thái độ người ta lại nói này nói nọ ông bà ngoại.
Bà năm vẫn rất nhiệt tình hỏi:" cha mẹ con có khoẻ hông?"
"Dạ khoẻ, mà cha mẹ con ở dưới mắc công chuyện nên hông có về được."
Bà năm gật gật đầu, rồi không chắc chắc lắm hỏi bà ngoại:" vợ thằng sáu, chị nhớ con Mai có hai đứa mà phải hông? Đứa nhỏ có về hông?"
Ba người yên lặng trong chốc lát không có trả lời, bà năm vẫn hồn nhiên quay qua hỏi Giang:" em con có về với con hông? Bà năm lâu lắm cũng hông có gặp nó, nhớ hồi đó nó còn nhỏ xíu chạy lúp xúp theo con đó hà, chắc bây giờ lớn dữ rồi!!!"
Nói thật, hắn thoáng có xúc động muốn nhét đôi dép vô miệng bả cho rồi, nhà bả chỉ ở trên kênh xóm Bắc, cách đây chừng bốn năm cây số lội tắc đường ruộng còn chưa tới hai chục phút mà em hắn không có mấy năm rồi mà bả còn không biết, cũng đúng, nhà bả hồi xưa khá giả còn ngoại thì nghèo, nếu không phải bây giờ nhà bả sa sút nói thật bả còn không biết có người em như ông ngoại.
Hắn thoáng hít vài hơi nhưng không muốn trả lời câu này của bà năm mà nói sang chuyện khác:" khúc nào mà còn xìn dữ vậy ngoại?"
Ông ngoại lúc này mới trả lời hắn:"đám tre đầu kênh đó, có nắng nôi gì đâu nên đường nó chưa khô."
Bà năm cặp mắt đảo một vòng rồi nhỏ giọng hỏi bà ngoài gì đó, bà ngoại chỉ trầm giọng nói:" mất rồi," rồi cũng không có lại nói thêm gì.
Mấy người không khí không mấy vui vẻ đi vô nhà,
Bà năm muốn níu kéo lại bầu không khí gặp mấy đứa nhóc ngồi học bài thì cười nói:" chà, ngoan dữ à he, đi học về là học bài, ai như mấy đứa cháu nhà chị suốt ngày chạy đi chơi."
Mấy đứa nhỏ thưa ông ngoại bà ngoại nhưng không có đứa nào biết bà năm, bà ngoại lúc này mới nói:" mấy đứa có thưa bà năm chưa?"
Tụi nó lúc này mới lần lượt thưa bà năm, bà năm cười khen giỏi.
Bé Vy lót tót chạy ra ôm chân bà ngoại nói:"ngoại cho con chơi điện thoại xíu nghe ngoại."
Bà ngoại cười hỏi:"anh hai hông cho chơi hay gì?"
Bé Vy miết miệng lên lén nhìn Giang một cái gật đầu, Giang tằng hắng một cái nói:" tui thấy đó nghe, méc hay gì?"
Vy lắc đầu liên tục:" hông có hông có, em có méc đâu à."
"Ừm," hắn gật đầu nói tiếp:" đi chơi đi, cho mấy đứa nghỉ xíu đó."
Cả đám như được đại xá vội vàng dẹp tập sách chạy đi chỉ có thằng Thanh chậm chạp chạy phía sau.