Lúc Trần Giang Hà mới biết yêu là vào cấp ba, ngớ ngẩn viết cho cô ta một vài bức thư tình, kết quả không một ngoại lệ bị cô nàng tomboy ngồi cùng bàn Hàn Thu Nhã đưa chuyện tốt đó đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, sau đó chủ nhiệm lớp cầm bức thư tình đọc to diễn văn trước mặt cả lớp.
May mà Trần Giang Hà lanh trí không ký tên, hơn nữa nét chữ cũng bắt chước Tần Thiệu Hải, nếu không đã chết ngay tại chỗ.
“Không phải là dáng vẻ đẹp, thành tích học tập tốt, tài mạo song toàn sao, có cái gì mà phải kiêu ngạo?
Trần Giang Hà lẩm bẩm một tiếng, trong đầu nghĩ ông đây thứ bảy muốn chải tóc thành dáng vẻ người lớn, cả người mặc âu phục bảnh bao, đàng hoàng đi gặp cô ta.
…
…
Bài tập năm nhất đại học tương đối nhẹ nhàng, Trần Giang Hà trò chuyện trên QQ với Tần Thiệu Hải một lúc, cố tình nhìn lịch học, sáng nay không có lớp, buổi chiều cũng chỉ có một lớp xác suất thống kê.
4h50 chiều, sau khi học xong xác suất thống kê, lớp quản trị kinh doanh năm nhất nhận được thông báo từ phụ đạo viên, cuộc họp lớp mở ở giảng đường số 3.
Các bạn học lập tức lên đường đến giảng đường.
Chủ đề của buổi họp lớp hôm nay là bầu chọn cán bộ lớp.
Sau khi sinh viên lần lượt vào vị trí, Từ Chỉ Tích cần trong tay một phần danh sách, anh mắt nhìn quanh một vòng.
Sinh viên năm nhất về cơ bản đều là lấy phòng ký túc xá để phân khu vực ngồi, giữa nam sinh nữ sinh phân biệt rõ ràng.
Ở khu vực ký túc xá 414, Lưu Đống Lương quay lại hỏi Tôn Thiên: "Lão tứ đâu? Tại sao lại không thấy cậu ấy? Cho dù cáp vài buổi học cũng không sao nhưng sao có thể trốn họp lớp?"
"Vừa rồi tôi còn nhìn thấy anh ấy đi tiểu trong nhà vệ sinh, chắc chắn sau khi đi tiểu xong anh ấy lại ngồi xổm xuống, nên chưa tới kịp thôi.
" Tôn Thiên nói.
Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy Vương Nguyên Bằng ăn mặc chỉnh tề, đoan trang xuất hiện ở cửa phòng học, giọng nói như loa siêu trầm, hắn hét lên:
"Báo cáo!"
Trong lúc nhất thời, trong lớp có rất nhiều cặp mắt nhìn về phía cửa.
Từ Chỉ Tích cũng ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên Bằng.
Cậu ấy trông có vẻ hối lỗi và nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, cô Từ, bố em đã bay từ Đại Đồng đến gặp em.
Em phải đến cổng trường đón ông ấy vì thế đã đến muộn.
"
Trong khi nói, Vương Nguyên Bằng giơ tay lên, để lộ chiếc đồng hồ Cartier trông đắt tiền và liếc nhìn thời gian.
Từ Chỉ Tích là người sáng suốt, vừa nhìn có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của Vương Nguyên Bằng, nhưng không lộ ra ngoài, cười nhẹ nói: “Không sao đâu, vào tìm chỗ ngồi đi.
”
"Cám ơn cô.
"
Vương Viễn Bằng tiến vào phòng học, đi thẳng về phía bạn cùng phòng 414, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn Cô Từ đang đứng trước bục giảng.
Từ Chỉ Tích hôm nay cả người mặc bộ đồ chuyên nghiệp, áo sơ mi trắng tinh, một đôi chân thon dài được bọc trong đôi tất màu trơn, mang giày cao gót màu đen, dáng người tuyệt đẹp, với lại còn trang điểm nhẹ, những đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú lại càng trở nên hoàn mỹ hơn, khiến tim người nhìn thình thịch loạn xạ.
Cầm danh sách nhìn một vòng, Từ Chỉ Tích tiện tay buông danh sách xuống, mỉm cười nói: “Tất cả các bạn đều đã đến đông đủ, sau đây chúng ta bắt đầu cuộc họp.
”
“Chủ đề của buổi họp lớp hôm nay là bầu cử cán bộ lớp.
”
“Đầu tiên là bầu chọn lớp trưởng, sinh viên nào mong muốn tự đề cử mình, thì hãy chủ động lên bục giảng diễn thuyết.
”
Từ Chỉ Tích nói xong, phòng học vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, các bạn cùng lớp thì thầm với nhau, nhỏ giọng thảo luận.
“Tam ca, cơ hội của anh đến rồi.
”
Ở phòng 414, Tôn Thiên coi như là phần tử tích cực của ký túc xá, nháy mắt ra hiệu với Trần Giang Hà.
Lưu Đống Lương cũng nói một câu: “Giang Hà, làm lớp trưởng mới càng có cơ hội theo đuổi cố vấn, tôi ủng hộ cậu người anh em.
Đối mặt với sự xúi giục của bạn cùng phòng, Trần Giang Hà lại lắc đầu, anh chưa từng nghĩ đến việc tranh cử chức lớp trưởng, cũng không có sự chuẩn bị đặc biệt nào cho việc này.
Ngoài ra, “Cốt truyện” bầu cử cán bộ lớp này, Trần Giang Hà rất ấn tượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lớp trưởng của lớp quản trị kinh doanh là nữ, tên gọi là Lâm Tư Tề.
“Tam ca, xin lỗi.
”
Vương Viễn Bằng ngồi phía sau bỗng nhiên đứng dậy, đầu tiên là vỗ vào vai Trần Giang Hà, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin bước đến bục giảng.
“Chào các bạn học, tôi tên là Vương Viễn Bằng, đến từ thành phố than đá nổi danh trong nước, Đại Đồng.
”
Vương Viễn Bằng lên trên bục giảng đầu tiên đơn giản là tự giới thiệu về mình, nhìn thấy các bạn học bên dưới phản ứng bình thường, khóe miệng giương lên, bắt đầu giả vờ:
“Tôi là người không có ưu điểm gì, trừ dáng vẻ đẹp trai, nhà có tiền, thích cống hiến không vụ lợi, nhiệt tình giúp đỡ các bạn học không cần đền đáp, sở dĩ tôi lên tranh chức lớp trưởng, chủ yếu là muốn rèn luyện năng lực của mình, vì các bạn làm chút chuyện.
”
Cái này cậu mẹ nó kêu không ưu điểm gì?
Những sinh viên trong lớp không đẹp trai, nhà nghèo đều có chút rơi nước mắt.
------
Dịch: MBMH Translate