Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 88:《Thành Phố Nói Dối 》(10)




Đèn thủy tinh phía trên phủ xuống ánh đèn, cậu và thanh niên tóc đỏ liếc mắt nhìn nhau một cái.

Bước chân Tạ Tiểu Chu ngừng lại.

Thanh niên tóc đỏ mặc đồ rất lòe loẹt, quần áo trên người phối màu sáng bắt mắt, nhưng cho dù là quần áo chói mắt như thế ở trên người hắn đều trở thành vai phụ.

Mặt hắn treo nụ cười, nhưng lại có chút khác so với Kẻ Lừa Đảo ở thành phố nói dối.

Tạ Tiểu Chu ổn định tinh thần đi tới hướng đó.

Người phục vụ nhận lấy áo khoác của cậu, lại giúp cậu kéo ghế dựa ra, làm hành động mời.

Tạ Tiểu Chu ngồi xuống, chờ sau khi đến gần cậu mới có thể nhận ra là khác nhau ở chỗ nào.

Kẻ Lừa Đảo trước mắt tuy ngả ngớn nhưng lại không hề nguy hiểm, nhìn qua chỉ thấy giống hoa hoa công tử mà thôi.

Tạ Tiểu Chu không dấu vết mà đánh giá đối phương.

Lúc này người phục vụ đi tới, thấp giọng hỏi cậu muốn đặt rượu gì.

Suy nghĩ của Tạ Tiểu Chu bị chen ngang, cậu thuận miệng trả lời: "Rượu vang đỏ."

Lúc lần nữa xoay đầu, Kẻ Lừa Đảo đã dời mắt về phía ngoài cửa sổ. Tạ Tiểu Chu theo tư thế của hắn nhìn qua.

Bốn phía của hoa viên trên không trung đều là cửa sổ sát đất, hiện tại vị trí đang ngồi đúng là ở bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn qua là có thể nhìn thấy cả thành phố phía dưới.

Hiện tại là 8 giờ buổi tối, đúng là đã về đêm, nhưng thành phố phía dưới lại không hề có bóng tối.

Ánh đèn nghê hồng di chuyển từ các tòa nhà cao tầng, đèn đường dọc đường sáng lên, ánh đèn sáng như ngọc, ngay cả những vì sao cũng bị che khuất.

Tạ Tiểu Chu có chút sững sờ.

Cảnh tượng như vậy, rất giống với lúc cậu ở trên sân khấu..

Gậy huỳnh quang và bảng đèn cũng lộng lẫy và xinh đẹp như vậy.

Chính giữa nhà ăn, nghệ sĩ dương cầm đang chơi một bản nhạc êm dịu.

Trong dòng điệu, ngón tay Kẻ Lừa Đảo nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hắn phát hiện Tạ Tiểu Chu thất thần với ánh đèn liên miên ngoài cửa sổ, trong giọng nói mang theo chút ý cười: "Cậu đã hài lòng với những thứ này chưa?"

Tạ Tiểu Chu tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn về phía Kẻ Lừa Đảo.

Kẻ Lừa Đảo miệng đầy dối trá, thích gạt người. Cho nên mỗi một câu hắn nói, Tạ Tiểu Chu đều theo bản năng mà tự hỏi kĩ càng ý nghĩa của nó.

"Những thứ này" là đang chỉ cả thế giới này, hay chỉ đơn giản cảnh đẹp ngoài cửa sổ?

Tạ Tiểu Chu không chắc chắn.

Kẻ Lừa Đảo thay đổi dáng ngồi, một tay chống ở một bên, ngón tay đặt ở trên sườn mặt.

Đèn thủy tinh phía trên phủ xuống ánh đèn, chiếu sáng các chỗ ngồi xung quanh, thứ này khiến cho Kẻ Lừa Đảo có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Tiểu Chu.

Đó là kinh hãi không thể giấu được.

Giống như mèo con được cho một món đồ chơi, bởi vì quá mới mẻ độc đáo cho nên sợ hãi, muốn đi lấy, lại chỉ dám trốn ở góc phòng thật cẩn thận mà nhô đầu ra nhìn xung quanh.

Kẻ Lừa Đảo bị sự so sánh này làm cho tức cười, cực kỳ vui mừng: "Tôi đang nói —— cậu cảm thấy phong cảnh nơi này có tốt không?"

Tạ Tiểu Chu đối diện với đôi mắt màu vàng kia, trong mắt đều là liếc mắt đưa tình, giống như thật sự chỉ đơn giản là đang hỏi bóng đêm đêm nay thế nào.

"Không tệ." Cậu đưa ra câu trả lời.

Kẻ Lừa Đảo ý vị không rõ mà nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ rất thích."

Trong lòng Tạ Tiểu Chu nhảy dựng, nhưng trên mặt không hiện, chỉ là nở nụ cười, răng nanh bên khóe môi như ẩn như hiện: "Vì sao lại nói như vậy?"

Ngón tay Kẻ Lừa Đảo chỉ ra ngoài cửa sổ: "Bởi vì vừa nãy cậu nhìn nó rất lâu."

Lúc này, người phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đi tới, im lặng mà rót một ly rượu.

Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm đều quanh quẩn tiếng chất lỏng va chạm vào vách ly.

Tạ Tiểu Chu rũ mắt nhìn thoáng qua.

Một nửa trong chiếc cốc chân dài đã đựng rượu đỏ, phía trên rượu đỏ còn phản chiếu ra vách tường ở phía trên. Cậu bưng lên, bóng dáng trên đó cũng tan vỡ.

"Ánh đèn rất đẹp." Cậu đáp trả một câu, "Nhưng tất cả đều do con người tạo ra, đều là giả."

Kẻ Lừa Đảo chớp mắt với Tạ Tiểu Chu: "Vậy lần sau tôi sẽ mời cậu lên núi ngắm sao."

Động tác của Tạ Tiểu Chu dừng lại.

Cậu thật sự không đoán được suy nghĩ của Kẻ Lừa Đảo.

Tính cách của Kẻ Lừa Đảo vốn là tự tin, kiêu ngạo, còn vui vẻ đi trên ranh giới của thật và giả.

Nhưng Kẻ Lừa Đảo trước mặt này lại hoàn toàn khác.

Tạ Tiểu Chu nhịn không được suy nghĩ.

Những thứ cậu biết, đều là từ "Biểu hiện" của Kẻ Lừa Đảo phân tích ra, vậy nếu, từ lúc bắt đầu "Biểu hiện" cũng là một lời nói dối thì sao?

Kẻ Lừa Đảo chờ đợi trong chốc lát, thấy người kia không trả lời thì liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cửa sổ sát đất phản chiếu ra một bóng người, hắn duỗi tay, đầu ngón tay chạm lên đó, lẩm bẩm: "Tôi thích đứng ở chỗ cao." Giọng nói hắn trầm thấp, "Thứ này có thể khiến tôi nhìn thấy...... Chuyện thú vị. Cậu cảm thấy thế nào?"

Tạ Tiểu Chu bình tĩnh lại, cậu đặt ly rượu xuống bàn, cái ly cùng mặt bàn va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cậu quyết định sẽ không cùng Kẻ Lừa Đảo chơi giải câu đố nữa, trực tiếp chọc phá: "Tôi không thích, bởi vì tất cả đều là giả, quý ngài Kẻ Lừa Đảo."

Khi một con mèo muốn đi qua một con đường trải đầy những chướng ngại vật, nhảy qua, hay là sẽ chui qua chướng ngại vật?

Mèo nhỏ có thể chọn đẩy ngã những đồ vật ngáng chân nó.

Giọng nói vừa, chung quanh bàn ăn lại chìm vào an tĩnh.

Không có người nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc xa xa ở bên kia.

Tay phải Kẻ Lừa Đảo chống gương mặt, từ trong yết hầu phát ra âm thanh nghi hoặc: "Ừm?"

Như là cực kỳ khó hiểu nghĩa của những lời này.

Nếu đã vạch trần, Tạ Tiểu Chu không tiếp tục giải câu đố với Kẻ Lừa Đảo nữa, trực tiếp vạch trần: "Thế giới này, còn không phải là nói dối anh đắp nặn cho tôi sao?"

"Ngài Kẻ Lừa Đảo, anh không muốn tôi đi vào nội thành......" Trong ánh mắt cậu mang theo sự giảo hoạt dày đặc, "Có phải bởi vì anh đang sợ hãi, anh sẽ bại bởi tôi hay không?"

Thế giới này rất chân thật, đồng dạng cũng rất hoàn mỹ.

Ở chỗ này, cậu là diễn viên nổi tiếng, trên Weibo có trăm vạn fans, các loại kịch bản tùy cậu chọn lựa vai phụ trước kia nghĩ cũng không thể nghĩ được.

Những thứ này, đều là ảo tưởng sâu trong nội tâm của cậu.

Khi đối mặt với chúng nó, cậu cũng có những dao động giống với người thường. Nhưng chờ đến khi dao động qua đi, quyết tâm rời đi lại không thay đổi.

Tạ Tiểu Chu thờ phụng trao đổi đồng giá, được một thứ, liền phải mất đi một thứ.

Cậu không biết, cái giá tiếp nhận thế giới hoàn mỹ này sẽ là cái gì, cũng không muốn trả giá lớn như vậy.

Cậu phải rời khỏi nơi này.

Mà mấu chốt rời đi liền ở trên người Kẻ Lừa Đảo.

Nói xong những lời này sau, Tạ Tiểu Chu gắt gao mà nhìn chằm chằm Kẻ Lừa Đảo.

Kẻ Lừa Đảo thưởng thức xong ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ thì mới chậm rãi xoay người lại. Ngón tay hắn vuốt ve cằm, có chút khó hiểu mà lặp lại: "Cậu nói, thế giới này là giả?"

Tạ Tiểu Chu khẳng định mà nói: "Một thế giới hoàn mỹ nhưng lại giả dối, tôi rõ ràng biết đây là nói dối. Mà lời nói dối này cũng không mới mẻ độc đáo, Kẻ Lừa Đảo." Cậu đè xuống cảm xúc khác trong lòng, trong giọng nói mang theo một chút oán giận, "Tôi cho rằng, anh sẽ chuẩn bị một lời nói dối càng thú vị, càng không dễ dàng nhìn thấu."

Kẻ Lừa Đảo đứng dậy: "Đúng thật là như thế này, xem ra, tôi phải tiếp nhận bài học để rút ra kinh nghiệm."

Dưới sự che đậy của bàn ăn, ngón tay Tạ Tiểu Chu nắm chặt, chờ đợi hắn tiếp tục nói.

Kẻ Lừa Đảo đến gần, khuỷu tay đặt ở trên bàn, ngón tay thon dài sạch sẽ giao nhau, có chút tò mò hỏi: "Nếu nói thế giới này là giả, như vậy cậu từ đâu nhìn ra được?"

Tạ Tiểu Chu: "Bởi vì thế giới này quá mức hoàn mỹ, ở chỗ này, tát cả ảo tưởng trong lòng tôi đều trở thành sự thật, không có một chút tỳ vết."

Kẻ Lừa Đảo như suy tư điều gì đó: "Có lý, nhưng...... Cậu có từng nghĩ tới hay không, thông thường thì nói dối cũng sẽ để lộ dấu vết, nhưng hiện thực lại không có logic."

Tạ Tiểu Chu sửng sốt một chút, tiếp tục nói: "Cho dù phi lý, nhưng cũng có sơ hở khác."

Tỷ như, trên thế giới vốn không tồn tại Tần Nguyên, còn có giáo phụ.

Kẻ Lừa Đảo cứ như bị lời nói này thuyết phục: "Nếu như vậy, vậy làm thế giới này biến mất đi!"

Hắn giơ tay, búng tay một cái.

Đốt ngón tay phát ra âm thanh thanh thúy.

Đối với loại chuyện khiến thế giới sụp đổ này, Tạ Tiểu Chu đã trước lạ sau quen. Cậu ngồi ở vị trí này, chờ đợi lời nói dối này khiến cho thế giới biến mất, xuất hiện "Nội thành" chân chính.

Một phút trôi qua.

Ba phút trôi qua......

Lông mi Tạ Tiểu Chu run rẩy một chút, hình ảnh trước mắt không thay đổi.

Kẻ Lừa Đảo thu tay lại, vỗ tay, thưởng thức mà nói: "Tôi rất vừa lòng, không ngờ cậu lại thật sự nghiên cứu kịch bản của tôi."

Tạ Tiểu Chu ngẩn ra, không thể hiểu nổi ý nghĩa lời hắn nói: "......?"

Khóe môi Kẻ Lừa Đảo nhếch lên, một sợi tóc đỏ từ giữa trán hắn rơi xuống: "《Thành Phố Nói Dối》mà tôi muốn quay chụp chính là muốn miêu tả mấy loại chuyện xưa như vậy —— nếu một thành phố là từ nói dối cấu thành, vậy sẽ như thế nào đây? Vốn dĩ bên đầu tư yêu cầu cậu làm diễn viên chính nhưng tôi lại cự tuyệt, không nghĩ tới cậu có thể tự mình tới thuyết phục tôi......"

Nói mãi như vậy Tạ Tiểu Chu vẫn mơ hồ nghe không hiểu: "Chờ, chờ đã."

Kẻ Lừa Đảo lại không để ý đến cậu, càng nói càng hăng, âm thanh to hơn không ít: "Lời nói của cậu cho tôi linh cảm rất lớn, tôi nghĩ, đêm nay tôi có thể viết xong kịch bản của tôi!"

Hắn đột nhiên đứng lên, ngay cả rượu vang đỏ đổ lên trên người cũng không để ý.

Ly rượu ở trên bàn quay tròn mà lăn một vòng, cuối cùng rơi ở trên mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh vỡ vụn đầy đất, góc cạnh sắc bén chiết xạ ra ánh sáng xán lạn.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút chói mắt, đôi mắt không khoẻ mà di chuyển một chút.

Kẻ Lừa Đảo nâng hai tay lên, hưng phấn mà nói: "Tôi có lẽ phải chơi lớn hơn một chút, một thành phố thì có gì thú vị chứ? Một lời nói dối cấu thành thế giới mới đủ thú vị."

Hắn gấp không chờ nổi mà muốn rời khỏi nơi này, đi hoàn thành tác phẩm của hắn.

Khúc nhạc dương cầm đã tới phần cao trào.

Bước chân Kẻ Lừa Đảo vừa lúc mà khớp với âm luật, mỗi một bước đều dẫm lên nhịp nhạc, khi đến phút cuối hắn còn cường điệu mà xoay một vòng, một tay đặt ở trước ngực, hành lễ với Tạ Tiểu Chu.

"Tôi rất chờ mong cùng cậu hợp tác."

***

Tạ Tiểu Chu đứng dậy muốn đuổi theo thì cũng đã không còn kịp rồi.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy khép lại.

Thân ảnh Kẻ Lừa Đảo biến mất ở phía sau cánh cửa thang máy.

Tạ Tiểu Chu ấn nút xuống dưới một chút, nhìn con số từng bước từng bước mà thay đổi. Cậu một tay chống vách tường, nhìn quảng cáo dán trên cửa thang máy phát ngốc.

Vốn dĩ cậu cho rằng chỉ cần gặp được Kẻ Lừa Đảo, liền có thể chọc thủng cái này nói dối cấu thành thế giới.

Nhưng không nghĩ tới, mọi thứ phát triển hoàn toàn không nằm trong dự tính của cậu.

Kẻ Lừa Đảo và thế giới này, rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Ánh mắt Tạ Tiểu Chu xẹt qua chiếc nhẫn bạc trên tay, dùng một cái tay khác nhẹ nhàng cọ xát viên ruby đỏ phía trên một chút.

Cái gì cũng không xảy ra.

Cậu lại nhìn chính mình trong mặt kính, duỗi tay nhéo vành tai trái mang theo khuyên tai Sao màu một chút.

Vẫn là vô dụng.

Đạo cụ trên người đều thật sự giống như chỉ là trang trí phẩm.

Chẳng lẽ ...... Thế giới này thật là chân thật sao?

Chân thật và hư ảo đan chéo ở cùng nhau, phân không rõ giới hạn.

Cho dù là vẫn luôn kiên trì tín niệm Tạ Tiểu Chu đều nhịn không được do dự.

Cậu muốn đi phân tích, đi tự hỏi, nhưng đầu lại ê ẩm đau, làm cậu không thể tập trung lực chú ý.

Đinh ——

Cửa thang máy lại lần nữa mở ra.

Tạ Tiểu Chu đè đè huyệt thái dương, đi vào trong thang máy.

Thang máy một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng đi tới bãi đỗ xe ngầm.

Tạ Tiểu Chu vừa đi ra ngoài thì đã thấy xe bảo mẫu màu đen ngừng ở cách đó không xa.

Tiểu Trương vẫn luôn ở trên xe chờ nhìn thấy Tạ Tiểu Chu đi ra thì lập tức vội vàng đi lại đón, gấp không chờ nổi hỏi: "Thế nào? Nói chuyện với đạo diễn ổn chứ?"

Tạ Tiểu Chu có chút không muốn nói chuyện, vẫy vẫy tay.

Năng lực Tiểu Trương xem mặt đoán ý rất mạnh nên không hỏi tiếp, ân cần mà mở cửa ra, đỡ Tạ Tiểu Chu ngồi vào trong.

Tạ Tiểu Chu dựa vào ghế dựa.

Rõ ràng chỉ là gặp mặt không đến nửa giờ, cậu lại có cảm giác rất mỏi mệt.

Mỏi mệt này không phải phát ra từ thân thể, mà là sâu trong nội tâm.

Tạ Tiểu Chu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở mắt nhìn về phía Tiểu Trương.

Tiểu Trương đang cầm notebook xoát độ hot trên Weibo, nhìn nhìn, liền cảm giác được từ bên cạnh phóng tới ánh mắt. Hắn gãi gãi đầu, hỏi: "Anh Chu, sao vậy?"

Tạ Tiểu Chu hữu khí vô lực mà nâng tay, hỏi: "Nếu tôi nói, trước mặt tất cả đều là giả, cậu sẽ làm thế nào?"

Tiểu Trương: "Hả? Có ý gì?"

Tạ Tiểu Chu thay đổi cách nói: "Tiểu Trương, ở trong lòng cậu muốn nhất là cái gì?"

Tiểu Trương không cần nghĩ ngợi mà nói: "Thưởng cuối năm."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Mộng tưởng này rất không có tiền đồ nha.

"Còn có gì nữa?"

Cái này Tiểu Trương suy tư một chút: "Tôi muốn kiếm một bút tiền lớn, trước tiên trả hết tiền đang vay, lại tìm bạn gái xinh đẹp một chút để kết hôn."

Tạ Tiểu Chu xoa huyệt thái dương: "Nếu hiện tại, cậu có thể có được tiền tiết kiệm lên đến ngàn vạn, có ba căn biệt thự ở trung tâm thành phố, còn có một nữ minh tinh nổi tiếng làm bạn gái. Cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

Tiểu Trương đều bị miêu tả thế giới của Tạ Tiểu Chu hấp dẫn, nước miếng còn sắp chảy xuống: "Còn có thể như thế nào? Nằm mơ rất tốt, trong mộng cái gì đều có."

Tạ Tiểu Chu nhíu mày: "Tuy rằng những thứ này đều là thật, nhưng cậu biết là giả, vậy sẽ làm sao?"

Tiểu Trương: "Vấn đề này có chút triết học. Anh Chu, nếu cậu đã nói như vậy thì tiền tiết kiệm ngàn vạn kia, ba tầng biệt thự, nữ minh tinh đều là giả?"

Tạ Tiểu Chu do dự một chút: "Cũng không thể xem như giả. Đổi cách nói, nếu cậu quyết định ở lại thế giới kia, vậy chính là thật sự; nhưng nếu cậu rời đi vậy là giả."

Tiểu Trương vỗ đùi, buột miệng thốt ra: "Còn có loại chuyện tốt này?"

Tạ Tiểu Chu hé môi đang muốn nói cái gì thì lại ngừng lại.

Tiểu Trương ảo tưởng giấc mộng đẹp trong chốc lát, cảm thấy có chút không đúng, hỏi: "Anh Chu, có phải đạo diễn đã nói với cậu nói gì rồi không? Cậu đừng để ý đến hắn, tên đạo diễn kia chính là người điên, hiện tại làm nghệ thuật, hoặc nhiều hoặc ít đều phải có chút điên, cậu hiểu rõ mà."

Tạ Tiểu Chu "Ừm" một tiếng.

Tiểu Trương ngẫm nghĩ, lại nói: "Cái gì thiệt hay giả, anh Chu, cậu phải phân rõ một chút nha! Cậu làm áo rồng nhiều năm như vậy thật vất vả mới nổi, phải nắm lấy cơ hội thật tốt."

Tạ Tiểu Chu xuất hiện hứng thú kỳ quái, hỏi: "Tôi sao lại nổi vậy?"

Tiểu Trương: "A? Cái này cậu cũng quên?" Hắn nhớ lại một chút, "Vốn dĩ anh Chu cậu không phải ở trong đoàn phim phiêu bạt làm quần chúng sao? Khi đó đoàn phim có một vai nam 3 bởi vì nguyên nhân suất diễn nên đột nhiên bãi diễn, đạo diễn trong lòng không thoải mái, liền trực tiếp kéo cậu đi diễn vai nam 3."

"Sau đó —— phát trên TV, cậu liền một trận là nổi."

Tiểu Trương vẻ mặt kích động: "Tôi vẫn luôn cảm thấy anh Chu cậu rất có thiên phú, cũng chỉ kém một cơ hội như vậy, cho dù không phải lần này cũng sẽ có tiếp theo, cậu sớm hay muộn gì cũng sẽ nổi tiếng!"

Cốt truyện này đúng thật là Tạ Tiểu Chu đã từng trải qua.

Nhưng khác chính là, cậu diễn xong nam 3 đã bị kéo vào 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》.

"Vậy......vai nam 3 kia đâu?" Cậu hỏi.

Tiểu Trương ánh mắt có chút lập loè: "Không thấy."

Tạ Tiểu Chu: "Làm sao lại không thấy?"

Tiểu Trương vốn dĩ không muốn nói, những thấy Tạ Tiểu Chu truy vấn như vậy, đành phải trả lời toàn bộ: "Thì, anh ta thấy anh Chu cậu nổi, trong lòng không thoải mái, lúc đang chạy show thì đụng vào cậu."

Tạ Tiểu Chu cảm thấy đầu càng thêm đau, ấn huyệt Thái Dương: "Sau đó thì sao?"

Tiểu Trương: "Sau đó tiểu tử kia đã bị phạt, hiện tại còn đang bóc lịch ở trong tù. Anh Chu cậu cũng hôn mê một tháng, nhưng mau mà người tốt không có việc gì. Anh Chu, làm sao vậy, cậu lại đau đầu?"

Tạ Tiểu Chu gian nan mà nói: "Tôi hôn mê một tháng?"

Tiểu Trương: "Đúng vậy, may mà trên người không có sẹo, chỉ là đầu bị đụng phải, bác sĩ nói sẽ có triệu chứng hỗn loạn ký ức, tôi thấy cậu hiện tại hình như cũng không khỏe?"

Tạ Tiểu Chu nhắm mắt lại.

Tiểu Trương thấy dáng vẻ này của cậu thì không dám nói tiếp nữa.

An tĩnh một lát, hắn mới cẩn thận mà mở miệng: "Anh Chu, có phải áp lực của cậu gần đây quá lớn? Thân thể quan trọng, nếu không thì đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."

Tạ Tiểu Chu hai tay ôm vai, không nói gì.

Chờ tới địa điểm mục tiêu, cậu mới mở miệng: "Tôi đến bệnh viện nào?"

Tiểu Trương nói: "Bệnh viện tư nhân, nhưng rất xa hoa, người bình thường còn không thể nào vào được. Để tôi tìm thử nha......" Hắn tìm kiếm một chút, từ trong góc xó xỉnh nào đó móc ra một tấm danh thiếp, "Là nơi này."

Tạ Tiểu Chu vừa cầm lấy đã thấy, tấm danh thiếp kia thiết kế còn rất có cảm giác nghệ thuật, tông màu lấy sắc điệu đen nhánh, chính diện danh thiếp dùng vàng tự thể viết tên, địa chỉ và số điện thoại, mặt sau còn là một con quạ đen giương cánh muốn bay.

Bác sĩ......

Cậu vuốt ve tấm danh thiếp, như suy tư gì.

***

Lúc mới bắt đầu, Tạ Tiểu Chu kiên định mà cho rằng thế giới này là giả.

Bởi vì thế giới này quá chân thật, tất cả chi tiết đều được thêm vào đến rất thỏa đáng vừa vặn.

Nhưng ngẫm lại càng nhiều, cậu càng phân không rõ ranh giới của thật hư.

Thế giới này hoàn mỹ phù hợp với nhu cầu của cậu, thành danh, nổi tiếng, có fans có kịch bản.

Nhưng không thể không nói, nếu không có 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》, vậy tiếp theo quỹ đạo nhân sinh 90% chính là như vậy.

Tạ Tiểu Chu nghỉ ngơi một đêm, quyết định đi vào bệnh viện nhìn xem trước.

Có lẽ, bác sĩ có thể cho cậu một đáp án.

Dựa theo danh thiếp đi đến địa chỉ, xuất hiện ở trước mặt chính là một bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô.

Phong cảnh tú lệ, phương tiện hoàn thiện. So với bệnh viện, càng như là một viện điều dưỡng.

Vừa đi vào, liền có hộ sĩ tuổi trẻ xinh đẹp ra tiếp đãi, ôn thanh tế ngữ mà nói: "Xin hỏi chúng tôi có thể trợ giúp gì cho ngài?"

Tạ Tiểu Chu đẩy chiếc kính râm trước mắt lên, nói: "Tôi muốn gặp bác sĩ của accs người."

Hộ sĩ có chút khó xử: "Bác sĩ công việc bận rộn, lịch làm việc kín cả ngày nên cần phải hẹn trước."

Tạ Tiểu Chu: "Tôi chỉ muốn gặp một chốc hỏi một vài vấn đề, có thể vớt vát cho tôi không?"

Hộ sĩ khó xử mà nói: "Cho dù tôi muốn cho ngài tiến vào cũng hết cách, hai ngày này bác sĩ đi nơi khác làm phẫu thuật, một chốc cũng chưa thể về." Cô suy nghĩ biện pháp, "Như vậy, ngài trước tiên cho tôi số điện thoại, chờ khi bác sĩ đã trở lại, tôi liền thông báo cho ngài."

Bác sĩ không có ở đây, Tạ Tiểu Chu cũng không còn cách nào nên chỉ có thể đồng ý. Cậu để lại số điện thoại, rời khỏi bệnh viện.

Ra tới bên ngoài, không khí mới mẻ thổi tan hơi thở nước sát trùng trên người.

Ngoài bệnh viện ngoại, trong hai sườn vườn hoa gieo trồng mảng lớn hoa hồng, có thể là do đây là vùng ngoại ô, không ít quạ đen ở chỗ này nghỉ chân.

Tạ Tiểu Chu đi rất thong thả.

Cậu vốn là còn đang lắc lư giữa thực và giả, hiện tại lại có thể xác định.

Đây chắc chắn là thế giới giả dối.

Kẻ Lừa Đảo có thể hư cấu ra một thế giới, lại không cách nào hư cấu ra BOSS trong các tiết mục khác. Cho nên, mặc kệ là Tần Nguyên, giáo phụ hay là bác sĩ, đều không thể xuất hiện ở trước mặt cậu.

Mà Kẻ Lừa Đảo lại có thể, bởi vì hắn là BOSS trong tiết mục này, là người điều khiển nói dối.

Chỉ cần xác nhận điểm này, liền có thể cắn chết đây là một thế giới giả dối.

Tiếp theo không cần nắm chặt vấn đề này nữa......

Tạ Tiểu Chu đang nghĩ ngợi tới xuất thần, cũng không nhìn con đường trước mặt, đột nhiên không kịp đề phòng mà đụng vào người cũng đang bước tới.

Cậu lảo đảo một chút, vội không ngừng mà mở miệng nói: "Xin lỗi......"

Cũng không biết đối phương là làm từ cái gì, lúc đụng phải cơ thể giống hệt một khối sắt.

Tạ Tiểu Chu che kín cái trán phát đau, tầm mắt đều bị đốm sáng trong mắt phủ đầy, trong miệng lại không ngừng nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không thấy bạn đi tới."

Còn may người bị đụng phải cũng không để ý, giọng nói ôn nhu ưu nhã: "Không sao, chẳng qua lần sau đi đường đừng lỗ mãng như vậy."

Nghe giọng nói như thế, Tạ Tiểu Chu lại cứng đờ cả người.

Sau khi người nọ nói xong liền từ bên cạnh vòng qua.

Tạ Tiểu Chu phản ứng lại, vội vàng duỗi tay túm chặt góc áo của hắn, nhìn qua đi: "Anh......"

Người nọ có lẽ là có huyết thống ngoại quốc, dáng người so với người bình thường cao hơn nhiều, ngũ quan cũng có vẻ cổ điển phương tây, một chiếc áo blouse trắng bình thường khoác ở trên người hắn lại giống như là đang đi catwalk thời trang.

Hắn nhìn góc áo bị kéo lấy, cũng không tức giận, hỏi: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao?"

Tạ Tiểu Chu không xác định mà mở miệng: "Bác, bác sĩ?"

Một trận gió thổi qua.

Hoa hồng trồng trong vườn hoa lung lay tản ra hơi thở mê người. Quạ đen nhẹ nhàng đập cánh, dừng ở trên nóc nhà cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn hai người kia.

Bác sĩ dừng bước chân, cặp mắt như hồng thạch phản chiếu bộ dáng thiếu niên, hắn cực kỳ thân sĩ mà gật đầu: "Ừm, tôi nhớ rõ cậu, cậu là người bệnh của tôi."

Tạ Tiểu Chu ngón tay buông lỏng: "Chỉ là...... Người bệnh?"

Bác sĩ ôn hòa hỏi: "Nếu không?"