Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 31: Chương 31






"Ta biết, sẽ không có lần sau." Biết Bạch Vũ quan tâm hắn tâm đến tần lâm cho nên Tần Thời đành nhếch môi vẫy tay, sau đó ánh mắt hơi sáng hỏi: “A Nồng đâu?"

Trên mặt hắn tràn đầy yêu thương, làm cho Bạch Vũ hoa mắt, nhưng hiện tại không phải lúc đùa giỡn, tên mập bèn đèn nén sự chán ghét của mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sáng nay Tần đại nương đột nhiên bị bệnh, cho nên không còn cảm giác thèm ăn trưa, bữa tối cũng không ăn được nên ta lo lắng nhờ Quý cô nương đến dỗ dành họ, lúc này hai người chắc đang ăn tối."

Tên mập luôn vô tư hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Tần Thời mỉm cười, nghĩ đến hai người hắn giết trên sườn núi, đôi mắt hơi nheo lại chợt lộ ra vẻ lạnh lùng: "Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?"

***

Vẻ mặt sát khí của Tần Thời ở bên đó càng trở nên mãnh liệt hơn, nhớ đến sắc mặt bất lực của A Nồng cũng khiến cho lời nói của hắn trở nên trầm hơn.

“Đây là bộ quần áo mẫu thân may cho đứa cháu trai to béo của ta.



Con xem, bộ này trước ngực có thêu một con hổ nhỏ, đứa cháu trai mập mạp của ta nhất định sẽ mạnh mẽ uy nghiêm như một con hổ, hehe.



Đây là là con vịt nhỏ, A Lâm thích nhất con vịt con, cháu trai của ta cũng sẽ thích nó, còn con này…”



Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt cứ nhét quần áo vào tay, bà hưng phấn đến mức dù có nói gì cũng không thể dừng lại.

A Nồng: “…”

Lúc vừa vào nhà Tần đại nương vẫn còn choáng váng, nàng gọi mãi bà không thưa cho nên A Nồng bèn nhẫn nại an ủi vài câu không ngờ nghe xong bà liền đứng thẳng lên, rồi không nói lời nào mà ôm lấy nàng, nhưng bà vẫn vừa khóc vừa cười, không ngừng nói những câu như "A Thời đã cưới vợ rồi" và "A Thời sẽ sống thật tốt", cuối cùng không biết bà đang nghĩ gì, mà dán chặt mắt vào bụng nàng , bà không khỏi hưng phấn nói về đứa cháu trai kháu khỉnh của mình...


Cũng may sau khi khỏe bà đã có thể tự ăn được mà không cần A Nồng đút cho, bà vừa bưng bát nói chuyện vừa ăn hết mì trong bát, tuy nhiên sau khi ăn xong Tần đại nương vẫn không chịu buông A Nồng ra, nhất quyết không chịu để nàng đi, bà phải cho nàng xem bộ quần áo bản thân may cho đứa cháu trai mập mạp của mình.

A Nồng vô cùng khó chịu, có thể thấy lúc bà nói ra lời này rất vui mừng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng nàng lại có chút yếu đuối.

Có lẽ… chính là bởi vì người phụ nữ trước mặt có một tình yêu thuần khiết cho hai người con trai của mình, thậm chí cho dù có ngốc nghếch thì tình yêu đó vẫn không hề vơi đi.

Điều này khiến A Nồng nhớ đến mẫu thân của mình.

Cho dù có mất sớm nhưng từ khi sinh ra bà đã luôn quan tâm và yêu nàng bằng cả mạng sống của mình.




Tuy bà mất sớm, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng A Nồng không bao giờ có thể quên được cảm giác được dịu dàng ôm vào lòng, dỗ dành nàng như một đứa trẻ, đồng thời cũng không thể quên hình ảnh bà dành hết tâm sức để lên kế hoạch cho tương lai của nàng trong những tháng trước khi bà qua đời.

Đó là mẹ nàng, một người mẹ yêu thương con sâu sắc như Tần đại nương trước mặt.



Nếu bà còn sống...!Trong mắt A Nồng hiện lên rất nhiều hoài niệm và tiếc nuối, nếu còn sống chắc chắn nàng sẽ là cô nương hạnh phúc nhất thế gian phải không?

"Con dâu, cháu trai của ta khi nào mới chui ra khỏi bụng ngươi? Ta rất muốn ôm nó..."

Đột nhiên có người sờ bụng mình hai lần, A Nồng chợt tỉnh táo lại, trong lòng xấu hổ, đồng thời cũng có chút chua xót, nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt ngây thơ như trẻ con trước mặt, một lúc sau nàng đột nhiên cụp mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Người hãy đợi một chút, rất nhanh thằng bé sẽ ra đời thôi.”

Đây là lần đầu tiên nàng trả lời rõ ràng như vậy, nhưng Tần đại nương lại vui đến mức nheo mắt cười: "Vậy ta sẽ đợi!"

"Vậy người ngủ ngon đi, nếu không cháu trai ...!mập mạp của người sẽ không thích người đâu."


"Vậy ta sẽ đi ngủ, sẽ ngủ sớm thôi!" Tần đại nương kinh hãi, nhanh chóng cởi giày và tất rồi lên giường, nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ.



Bà không ngừng nói với nàng: " Con dâu, ta ngủ rồi, mau nói cho cháu ta biết rằng ta rất ngoan ngoãn, nó nhất định sẽ thích ta.”

A Nồng có hơi buồn cười, tiến tới đắp chăn cho bà, nhưng không nhịn được đưa tay nhẹ vuốt sợi tóc trên mặt bà, sau đó nhẹ nhàng “ừm” một tiếng: “Con nhất định sẽ nói với thằng bé, người thể yên tâm đi ngủ.”

Tần đại nương vui vẻ gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên lén mở một mắt, cười cười với nàng nói: "Con dâu, con thật tốt bụng."

A Nồng giật mình, ánh mắt dịu đi một chút, đang định nói gì đó thì Bạch Vũ ở bên ngoài gõ cửa.

“Quý cô nương, A Thời đang tìm nàng."

Tần Thời đã tỉnh lại? A Nồng dừng lại một chút, thấy Tần đại nương đã nghiêm túc "ngủ say", không khỏi buồn mím môi cười, nàng không nói gì nữa rồi xoay người đi ra ngoài.

***

Bầu trời hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, phản chiếu ánh sáng bàng bạc khắp mặt đất, nhìn chúng thực sự rất đẹp.




Đáng tiếc gió đêm quá lạnh, khiến người ta có cảm giác không muốn thưởng thức.

A Nồng kéo áo khoác, bước nhanh đến phòng Tần Thời.

Bộ quần áo nàng đang mặc hiện giờ là do Tần Thời tìm cho, tất nhiên chất liệu không tốt bằng bộ nàng mặc ở kinh thành, nhưng đối với người bình thường thì chắc chắn rất tốt.






Trước đây nàng cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, Dư Yên Nhiên dường như ăn mặc không đẹp bằng nàng, nhưng Tần Thời lại nói là mượn của dân làng dưới núi, ai có thể cho hắn mượn những đồ tốt như vậy chứ? ?

Trong lòng có chút bối rối, nhưng vì đã hạ quyết tâm nên A Nồng cũng không để ý nhiều, gõ cửa, thấy Tần Thời có phản ứng lại thì liền đẩy cửa bước vào.

Trong phòng ngọn đèn dầu đã được thắp lên, ánh nến mờ ảo le lói, ấm áp, xua tan đi cái lạnh do băng tuyết bên ngoài.



A Nồng đóng cửa lại, quay người mới nhận ra phòng của Tần Thời trống rỗng như vậy.

Trước đây do bận chữa trị vết thương cho hắn nên nàng không có thời gian xem xét, bây giờ nhìn lại chỉ thấy một chiếc giường lớn, một cái bàn, hai cái ghế, một cái tủ gỗ, không có đồ vật nào có giá trị.



Về phần những vật dụng nhỏ thì không nhiều, ngoài một số vật dụng thiết yếu cho cuộc sống hàng ngày, vật dụng duy nhất còn sót lại là một vài món vũ khí dễ thấy treo trên tường.

Nhưng có lẽ bởi vì không có nhiều đồ đạc nên trong phòng trông vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, ngoại trừ đồ đạc treo trên đó thì không có một chút bừa bộn nào cả。