Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 74




“Bạch Ngọc…… Kinh?”

Tiểu Xuân còn chẳng rảnh để lo cho hoàn cảnh kỳ lạ của bản thân đã bị sự xuất hiện của người trước mặt chiếm hết sự chú ý.

Nam tử trước mặt quả thực mang bộ dạng của Bạch Ngọc Kinh, ngay cả khí chất và giọng nói cũng giống nhau như đúc.

Nhưng hắn không phải người phàm sao?

Vì sao hắn vẫn còn sống…… Vì sao……

Tiểu Xuân đánh giá hắn từ trên xuống dưới và kinh ngạc cực kỳ.

…… Sao hắn vẫn trẻ như thế?

Bạch Ngọc Kinh chắp tay sau lưng sau đó hắn không ngồi xổm xuống mà nhẹ khom lưng cúi đầu nhìn nàng từ trên cao với nụ cười ấm áp: “Ngươi đã kích hoạt cơ chế bảo vệ khi ‘hấp hối’ phải không? Đã ra bên ngoài rồi à?”

Hắn nói chuyện như với một người bạn cũ lâu năm chưa gặp, trong giọng nói không hề có chút xa lạ nào của năm tháng.

“Thế nào, bên ngoài có vui không?”

“Vui lắm.”

Tiểu Xuân đáp lại một cách tự nhiên, “Vui cực! Ta đã gặp rất nhiều người, rất nhiều việc. Có thật nhiều chuyện giống như ngươi nói, cũng có nhiều chuyện không giống…… Ngươi biết không? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hóa ra sòng bạc cũng không quá đáng sợ, trên đời này còn có đám kẻ cắp không chịu lao động mà chuyên rình rập cướp tiền của người ta. Còn có con cú mèo biết dừng thời gian, có chợ đen với nhiều thứ mới lạ…… Còn có rất nhiều thứ khác! Nay thật khéo ngươi đã trở lại, ta sẽ kể cho ngươi nghe.”

Nàng nói một lèo thuộc như lòng bàn tay sau đó vỗ vỗ váy áo và đứng lên hưng phấn nói, “Đúng rồi, có một người ta muốn giới thiệu với ngươi…… nhưng hiện tại hắn không ở đây.”

Khuôn mặt Tiểu Xuân mang theo hớn hở nhưng Bạch Ngọc Kinh lại có vẻ chẳng hứng thú tí nào. Hắn ngây người sửa sang lại cổ áo rồi tùy tiện nói: “Thế à?”

Nàng thật sự có quá nhiều điều muốn nói, cũng có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng thiên ngôn vạn ngữ lên tới đầu lưỡi lại chẳng biết phải bắt đầu thế nào. Nàng chỉ có thể lắp bắp nói năng lộn xộn.

Bạch Ngọc Kinh còn chưa gặp bộ dạng con người của nàng, bởi vì lúc chia tay lần trước nàng vẫn còn là cái cây chôn chân trong đất bùn.

Tiểu Xuân vừa muốn hỏi hắn thấy sao về vẻ ngoài của nàng thì ánh sáng từ hòn đá kia lại mạnh hơn. Lúc này đất đai quanh hòn đá cũng bị nứt ra, ánh sáng đột nhiên rộng ra gấp đôi.

Ánh mắt nàng rơi xuống phía sau hắn, lúc này nàng mới chú ý tới cột sáng bí ẩn mang theo sức mạnh thần bí kia.

“Đó là cái gì vậy?” Nàng nhẹ nhướng máy.

Bạch Ngọc Kinh thoáng nhìn phía đó, trên khuôn mặt có thêm vài phần hứng thú, “À, ngươi nói cái này sao?”

Hắn thu lại tầm mắt giống như thứ kia chỉ là một vật nhỏ bé tầm thường sau đó hắn dựng ngón trỏ bên môi, đôi mắt sáng lấp lánh nói, “Là trận pháp Thí Thiên.”

Tiểu Xuân nhìn vào đáy mắt hắn nhưng chỉ thấy con ngươi kia đen như mực. Rõ ràng nó mang theo ý cười nhưng nàng lại chỉ cảm thấy u ám. Lúc đánh giá biểu tình của hắn nàng không hề thấy tàn nhẫn, chỉ thấy bộ dạng một vị công tử tuấn tú sạch sẽ.

“Thí, Thí Thiên…… Là ý gì?”

“À, để ta giải thích cho ngươi.”

Hắn sung sướng túm lấy nàng và giới thiệu cho nàng bố cục hoàn hảo mình đã bày ra, “Ngươi thấy cục đá kia không?”

Bạch Ngọc Kinh đã không thể tới gần cột sáng kia nên chỉ nhặt mấy mảnh đá vụn rơi rụng và nói, “Dùng máu của ta và thần thú Anh Chiêu để vẽ bùa chú lên những hòn đá này nhằm thu thập linh lực của hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy, thậm chí người, yêu, ma thú, phàm là những vật có linh tính đều bị thứ này hút linh lực. Thế nên ta đặt cho nó một cái tên là ‘vạn linh thạch’.”

Tiểu Xuân ngây thơ lặp lại: “Vạn linh thạch……”

Đôi mắt nàng nhìn theo động tác của hắn không rời, trong lòng dâng lên bất an.

“Không sai. Ta tìm kiếm suốt 300 năm mới tìm được nó. Đây là cục đá gần với máu huyết của ta nhất.” Con mắt hắn mang theo ấm áp như dòng nước mùa xuân, lúc mỉm cười thậm chí có ánh sáng lấp lánh, “Núi Thượng Thân, Hưng Hòa, Ngũ Đài Sơn, sông Phần ở Tấn Thành, hồ Vi San, vịnh Thanh Châu, và nơi này, tổng cộng bảy chỗ. Đó là những nơi mà linh khí dồi dào nhất trong Cửu Châu đại địa và vừa lúc tạo thành hình Bắc Đẩu thất tinh. Ta chờ những hòn đá này hội tụ linh lực mấy trăm năm, cuối cùng cũng chờ được thời cơ hoàn hảo lúc trời giáng nhật thực.”



Nàng nghe hắn nói lời này thì chẳng hiểu gì cả.

Cái gì mà linh thạch, cái gì Bắc Đẩu thất tinh……

Bạch Ngọc Kinh đang nói cái gì thế?

“Thời cơ tốt là gì?” Tiểu Xuân chần chờ và mờ mịt ngẫm nghĩ kỹ những lời hắn vừa nói, “Ngươi mới vừa nói trận pháp này là dùng để……”

Đối phương cong miệng cười một cách trong sáng ôn hòa: “Phản kháng lại trời xanh.”

Nơi xa có đám mây tụ lại, sắc trời cũng vì thế mà tối đi không ít. Bạch Ngọc Kinh liếc mắt sau đó dang hai tay giống như đang bày cho nàng xem kiệt tác gì đó. Thần sắc hắn rạng rỡ: “Qua một nén nhang nữa pháp trận sẽ hấp thục sức mạnh kim ô và đủ xuyên qua càn khôn. Nhân lúc trời đất đen nhánh nó sẽ bức tới cửu tiêu, tới khi ấy chúng sinh trong tam giới đều sẽ vì nó mà chấn động. Ngay cả ‘trời’ cũng không thoát.”

Tiểu Xuân nghe hắn nói thì mờ mịt sau đó khó hiểu chất vấn: “Ngươi điên rồi à? Như thế ngươi sẽ rước lấy thiên lôi…… đó không phải sấm sét bình thường đâu, ngươi sẽ chết đó!”

Hắn buông tay sau đó bỗng nhiên rũ mắt nhìn nàng cực kỳ dịu dàng. Thần sắc kia của hắn giống như đang nhìn một đứa nhỏ ngây ngô.

“Ngươi nói đúng.” Hắn cười nhạt: “Ta đúng là muốn đi tìm ‘chết’ đó.”

*

Trên Bắc Hào Sơn, Doanh Chu nhìn thấy ánh sáng màu vàng ở bốn phía. Đám lang yêu trong tộc cũng bị biến cố kỳ dị này hấp dẫn.

Có người đoán là trời giáng điềm lành, cũng có người đoán vị nào đó chuẩn bị phi thăng. Nhưng hắn lại cảm thấy cái này khả năng lớn có liên quan tới sự biến mất của Tiểu Xuân.

Một khắc này giác quán thứ sáu mạnh mẽ lấn át tất cả, Doanh Chu vội túm lấy Khang Kiều mà khẩn cầu: “Dì nhỏ, hiện tại dì có thể đưa cháu tới Bạch Vu Sơn không? Ngay bây giờ!”

Khang Kiều thu lại tầm mắt đang nhìn hiện tượng thiên văn nơi xa và nhíu mày hỏi: “Cháu nghĩ Tiểu Xuân đang ở Bạch Vu Sơn hả?”

Doanh Chu: “Đúng vậy, dù sao thì bản thể của nàng cũng ở đó nên cháu không nghĩ ra nàng có thể ở chỗ nào khác.”

“Cháu phải nghĩ cho kỹ đi.” Tuy nói thế nhưng Khang Kiều vẫn bắt đầu kết ấn, “Thuật truyền tống chỉ có thể đi một chiều chứ không quay về được đâu. Nếu Tiểu Xuân không ở Bạch Vu Sơn thì cháu sẽ phải tự mình nghĩ cách quay về đó.”

Ánh mắt thiếu niên đầy kiên định: “Vâng, không sao.”

Khẩu quyết phức tạp mang theo yêu lực ngưng tụ dưới chân hắn. Pháp trận như cái mâm tròn nhanh chóng hiện ra sau đó nó hơi thu lại và người đứng trên đó lập tức biến thành những vụn sáng nho nhỏ.

Khang Kiều rút tay về.

Thuật truyền tống không thể dùng liên tiếp mà phải đợi cỡ khoảng 12 canh giờ mới lại có thể dùng tiếp. Nàng đang tính nhẩm thì thấy tiếng chúng yêu ồn ào bên tai. Cột sáng không rõ lai lịch kia lại to hơn.

Nàng lặng lẽ nắm chặt tay và đưa mắt nhìn khắp ngọn núi chìm trong biển mây, trong lòng dâng lên lo lắng.

Chỉ sợ hôm nay nàng lại phải cố sức thực hiện trận pháp một lần nữa.

Lúc Doanh Chu vừa chạm chân xuống mặt đất của Bạch Vu Sơn thì nghe thấy Tiểu Xuân đang cao giọng chất vấn: “Vì sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?…… Không đúng, ngươi không phải người?”

Nàng lùi về phía sau một bước và hoài nghi đánh giá đối phương, “Từ khi ta thành niên tới giờ đã 500 năm vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng phải 600-700 năm trước rồi. Nhưng vì sao ngươi vẫn … không hề già tí nào?”

Gió từ pháp trận bốc lên thổi bay vạt áo Bạch Ngọc Kinh. Hắn đứng đưa lưng về phía cột sáng, tay áo phất phơ giống một vị tiên không nhiễm bụi trần.

Có vẻ hắn chẳng có hứng thú gì với vị khách không mời vừa tới. Bạch Ngọc Kinh vẫn mang bộ dạng bĩnh tĩnh như cũ.

“Không đúng.” Hắn mang vẻ cao thâm khó đoán mà nhướng mày phản bác, “Ta là người. Là người phàm hàng thật giá thật.”

Tiểu Xuân: “Vậy vì sao ngươi……”



Nàng mới vừa mở miệng Bạch Ngọc Kinh đã thong dong vung tay áo thế là một con dao xuất hiện trong tay hắn. Bạch Ngọc Kinh lật tay cầm con dao rồi giơ lên trước mặt hai người và dứt khoát cắt cổ tay còn lại của mình.

Miệng vết thương máu chảy đầm đìa khiến Tiểu Xuân hoảng hốt nhưng chưa kịp làm gì nàng đã trơ mắt nhìn da thịt kia liền lại và nhanh chóng khôi phục như cũ.

“Ngươi……”

“Ngươi đã đi qua chợ đen,” hắn không hề để bụng mà rũ ống tay rồi xòe tay ra nói, “Hẳn cũng biết ‘Phù Ngọc Sơn’ đúng không? Hẳn ngươi cũng biết nước nơi ấy mãi không cạn, quả nơi ấy ăn mãi không hết, chim muông nơi ấy có thể sống mãi không chết. Vậy nếu …… một người đi lạc vào đó thì sẽ thế nào?”

Tiểu Xuân và Doanh Chu nghe thấy vậy thì lập tức sợ ngây ra.

Bạch Ngọc Kinh lại vẫn ung dung nói tiếp: “Ta chính là kẻ đó.”

Ánh sáng đột ngột mọc lên từ mặt đất khi hắn vừa dứt lời. Cả ngọn núi chìm trong ánh sáng rực rỡ vàng ươm sau đó dần dần chấn động lắc lư.

Doanh Chu vội vàng đỡ lấy Tiểu Xuân.

Giờ phút này nàng mới vượt qua được cảm giác thê lương mà để ý tới hắn. Tiểu Xuân hoảng hốt gọi Doanh Chu, cũng chẳng thèm để ý xem vì sao hắn lại có thể xuất hiện ở chỗ này.

Doanh Chu thì vội vàng kéo nàng ra sau lưng mình sau đó hướng ánh mắt cảnh giác đề phòng về phía Bạch Ngọc Kinh.

Ý là …… hắn sẽ không chết ư?

Giống bất lão tuyền bán ở chợ đen và mật đào mà con khỉ tinh rao bán trên đường ấy hả?

“Ngươi và sinh linh ở Phù Ngọc Sơn cũng giống nhau sao?” Doanh Chu cẩn thận phỏng đoán bí ẩn trong lời hắn nói, “Ngươi là người sống trên Phù Ngọc Sơn à?”

“Cũng không phải.”

Còn cách nhật thực một khoảng thời gian nên Bạch Ngọc Kinh có đủ nhẫn nại giải thích cho bọn họ nguồn cơn, “Ta không sống trên ngọn núi ấy.”

Hắn khoanh tay bước qua bên cạnh hai bước và chăm chúc liếc nhìn dãy núi liên miên không thấy cuối, “Phù Ngọc Sơn không phải ngọn núi sinh ra đã có được sức mạnh thần kỳ như bây giờ. Ban đầu nó chỉ là một ngọn núi bình thường, không khác gì những nơi khác. Mà lúc ấy ta cũng chỉ là một người thường.”

Hắn xòe năm ngón tay và cẩn thận nhìn mu bàn tay cùng lòng bàn tay của chính mình, “Bình thường đến độ ta còn chẳng được tính là quan to.”

Rung động mà trận pháp mang tới có vẻ chậm lại một chút.

Bạch Ngọc Kinh nói tiếp: “Ta không nhớ rõ là vào lúc nào…… khi ấy ta vâng hoàng mệnh cùng đoàn sứ thần tới Kiềm Sơn để tìm thần nữ Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết. Lúc đoàn người bước vào vùng núi Câu Dư thì đột nhiên bị hung thú tấn công. Năm xưa trong núi sâu có rất nhiều yêu quái và chúng chuyên ăn người. Cả đoàn quân hộ vệ bị tiêu diệt sạch, còn ta chạy trốn và bị lạc.”

Nói tới đây hắn bỗng cảm thán và hơi ngẩng cổ lên thở nhẹ một hơi khó phát hiện.

“Trong lúc ấy tự nhiên ta chạy tới Phù Ngọc Sơn —— lúc ấy ta chẳng biết tên của nó —— bởi vì quá mỏi mệt nên ta ngã trên mặt đất và hôn mê. Lúc đó cả người ta toàn thương tích, gân cốt bị thương tổn nên ta vốn tưởng mình sẽ không sống được bao lâu. Nhưng trong lúc mê man ta mơ hồ cảm giác được trời mưa, là cam tuyền vũ.”

Doanh Chu hơi nhíu mày: “Cam tuyền vũ ư?”

Bạch Ngọc Kinh không để ý tới hắn mà vẫn tự lẩm bẩm: “Mưa không lâu nhưng khi ta tỉnh lại thì vết thương khắp người đã khỏi hẳn, máu thịt còn được bổ sung khiến cả người sung mãn hơn lúc trước. Ta ngây thơ cho rằng có thần tiên giáng thế thương hại ban cho ta cuộc sống mới thế là lập tức quỳ lạy trời cao.

Dù sao thì có thể vẹn nguyên trở về đã là cực kỳ may mắn. Hơn trăm người trong đoàn sứ thần chỉ có mình ta sống sót vì thế ta càng tin tưởng đó là ơn huệ do trên cao ban tặng.”

Thanh niên bỗng nhiên cười, khóe miệng lộ vẻ trào phúng sau đó là vài phần chua chát.

Bạch Ngọc Kinh rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay mình mới bị cắt nay đã liền và nói: “Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ta nhanh chóng phát hiện mình không bị thương. Dù có bị thương ta cũng sẽ khỏi rất nhanh. Tóc tai, móng tay của ta không mọc ra nữa, bề ngoài không tiều tụy, không già đi, thậm chí…… ta sẽ không chết.”



------oOo------