Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 42




“Hóa ra đây là nguyên thân của Doanh Chu à?”

Trong căn phòng của Tiểu Xuân ở Ôn phủ.

Ôn Huệ cực kỳ chấn động mà ngắm con chó màu trắng đang nằm trên bàn sau đó duỗi tay nhẹ hất lỗ tai mềm mụp của đối phương nhưng bị Doanh Chu quay đầu nhe răng dọa.

“Đừng có sờ loạn, ta không phải chó đâu!”

Tuy mang hình hài thú vật nhưng hắn vẫn nói được tiếng người.

Lúc trước Tiểu Xuân đã thấy nguyên thân của Doanh Chu nhưng lúc nào hắn cũng cao to mấy trượng, rất ít khi nhỏ xinh thế này. Nàng không nhịn được gảy gảy cái đuôi to trước mặt mình.

Rốt cuộc hắn là con lai của sói xám và tế khuyển nên thật sự không giống mấy con chó bình thường. Chân hắn tinh tế giống loài chó, nhưng không phải gầy như gỗ. Hai tai mềm mại rũ xuống nhưng đuôi lại rắn chắc như đuôi sói. Cả người hắn đầy cơ bắp nhưng vẫn thon dài. Thoạt nhìn mỗi thứ một ít, thật lung tung rối loạn nhưng hợp lại thì rất hoàn hảo.

Nàng vươn tay vuốt ve từ đầu tới đuôi hắn, sờ lớp lông mềm mại bóng loáng như sa tanh kia.

Cái này…… quá thoải mái!

Doanh Chu không tự giác được bắt đầu lắc lắc đuôi theo động tác của nàng. Nhưng lắc xong hắn mới phát hiện không ổn và hoảng loạn đến độ thân thể cứng đờ.

“Nghe nói các ngươi đã tìm được biểu đệ vô dụng của ta hả?”

Trọng Lâu còn chưa tới mà tiếng đã oang oang vang vội lại vui sướng. Hắn bước một bước dài vào trong phòng sau đó đứng ở cửa đờ ra nhìn chằm chằm còn chó đang nằm trên bàn.

“……”

Hai bên trầm mặc tầm nửa cái nháy mắt sau đó hắn xoay người đi ra ngoài không nói một lời, còn tiện tay đóng cửa. Hắn đứng bên ngoài ngửa đầu nhìn mây đen giăng kín.

Chắc là hắn cảm thấy bản thân cần thời gian bình tĩnh lại.

*

“Nói như vậy thì đệ đã gặp dì nhỏ nên mới biến thành cái bộ dạng này hả?”

Trọng Lâu ngồi cạnh bàn, ngón tay bực bội gõ gõ mặt bàn, mắt liếc xéo thằng nhóc xui xẻo kia và phiền muộn thở dài một hơi.

“Xem ra dì ấy vẫn canh cánh trong lòng chuyện người nhà, chỉ sợ không dễ để dì ấy theo ta về đâu.”

Doanh Chu cong cái chân dài rồi giấu dưới thân thể, cái đầu mảnh khảnh hơi nản lòng gục xuống rũ mắt, thi thoảng hơi hé mắt nhìn anh họ nhà mình.

“Đệ xác định không nhận nhầm chứ?” Trọng Lâu suy nghĩ một lát mới hỏi.

Doanh Chu: “…… Nếu cây lược ngọc huynh đưa cho đệ không có vấn đề gì thì đệ không nhận nhầm.”

Tiểu Xuân ở bên cạnh thì tranh thủ mọi cơ hội để sờ lông hắn. Ôn Huệ không dám manh động, chỉ dám nhìn bên này với ánh mắt hâm mộ.

Đầu ngón tay Trọng Lâu vẫn gõ mép bàn, “Bộ dạng dì nhỏ thế nào đệ vẫn nhớ rõ chứ? Nếu đệ thấy dì ấy trong đám đông hẳn sẽ nhận ra đúng không?”

“Đệ nhớ rõ nhưng với bộ dạng này thì ngũ cảm của đệ hình như không còn nhạy bén như trước nữa, chẳng hiểu tại sao.” Doanh Chu hít hít cánh mũi nhưng chỉ thấy hơi thở trong nhà đều nhàn nhạt không rõ.

“Dì nhỏ của đệ giỏi nhất là dùng mấy thứ thuật pháp quái gở, chỉ sợ dì ấy không phải chỉ đơn giản đánh đệ trở về nguyên hình.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện con chó con vốn nằm dưới gầm bàn lại vui mừng vẫy đuôi. Nó ngửi được mùi vị quen thuộc nhưng không biết vì sao chủ nhân của mùi này không có diện mạo giống bình thường mà có vài phần giống nó.

Nó không nhịn được duỗi chân trước muốn nhảy lên bàn nhìn cho rõ nhưng vì cái đuôi lắc kinh quá nên đập cả vào chân Trọng Lâu khiến hắn không nhịn được dùng mũi chân đá nó qua một bên.

“Thế phải làm sao đây?” Doanh Chu không nhịn được lo lắng ngẩng đầu, “Hiện tại đệ không dùng được pháp thuật, yêu lực bị giam cầm, linh khí chẳng còn.”

“Có thể làm gì nữa, đương nhiên là phải tìm người.” Trọng Lâu bực bội nhẹ hừ một tiếng, “Sao lại là đệ tìm thấy người trước chứ…… Giờ rút dây động rừng thế này chỉ sợ dì ấy sẽ càng trốn kỹ hơn.”

Hắn lại lầm bầm lầu bầu, “Cũng may có thể xác định người đúng là đang ở phủ Khai Phong.”

“Nếu không thì thế này đi,” Ôn Huệ búng tay một cái và đề nghị, “Các ngươi vẽ một bức tranh của nàng ấy rồi ta sẽ tới nha môn nhờ cha ta tìm người giúp. Tới lúc ấy phố lớn ngõ nhỏ dán đầy tranh ắt sẽ có manh mối.”

“Ý kiến hay.” Trọng Lâu vỗ đùi và bừng tỉnh, “Đúng vậy…… Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?!”

Trọng Lâu nói là làm. Hắn lấy giấy bút rồi trải ra bàn sau đó hai người một chó bắt đầu chụm đầu vào nhau và nhìn hắn vẽ tranh.

Đừng nhìn hắn vác Yển Nguyệt Đao một cách nhẹ nhàng mà hiểu lầm tài năng của hắn. Cái tên này cầm bút mà cứ run run còn Doanh Chu thì được Tiểu Xuân ôm trong lòng khua tay múa chân miêu tả.

“Mặt không phải như thế, phải tròn hơn một chút.”

Móng của hắn lại chỉ chỉ, “Cái mũi quá dài.”

“Đôi mắt, đôi mắt lệch rồi kìa.”

Trọng Lâu đổ mồ hôi như mưa, ngũ quan nhíu lại, nghẹn đến độ khó chịu muốn chết. Hắn cáu tiết nhúng bút vào khay mực và vẽ vẽ.

Doanh Chu nhân cơ hội bổ thêm một câu: “Huynh vẽ cả ra ngoài rồi……”

“A không vẽ nữa!”



Còn chưa tới nửa canh giờ mà hắn đã bất chấp tất cả, “Gia cũng đâu có biết vẽ tranh, này là cái giống gì đây, đúng là dớ dẩn!”

Ôn Huệ nhìn cái tên họa sĩ nửa mùa đang nổi đóa lên thì cực kỳ khó hiểu: “Các ngươi không phải yêu quái sao? Chẳng lẽ không thể biến ra bộ dạng đối phương à?”

Trọng Lâu xòe tay nhún vai, “Tiểu cô nương, yêu quái cũng đâu phải vạn năng, pháp thuật trong thiên hạ có ngàn vạn thứ, làm gì có ai học được hết. Lang tộc chúng ta không biết thuật biến hóa đâu.”

Nàng không nhịn được hỏi: “Vậy các ngươi học cái gì?”

“Đánh nhau!” Hắn tự hào đáp.

Ôn Huệ: “……”

Chả được cái tích sự gì.

Hiện tại sắc trời đã tối, muốn tìm họa sư cũng đành để ngày mai.

Thấy hắn chuẩn bị rời đi thế là Doanh Chu đột nhiên cảm thấy hơi sốt ruột và cuống quít đứng phắt dậy: “Thuật pháp này chỉ có dì nhỏ mới giải được sao? Nếu không tìm thấy nàng thì đệ vẫn cứ giữ bộ dạng này sao?”

Trọng Lâu nghe vậy thì cũng cảm thấy sốt ruột mà túm tóc cào cào, “Khó mà nói. Nếu luận về yêu thuật thì hiếm có ai có thể ngang hàng với dì nhỏ. Dù là trưởng bối cũng chưa chắc đã phá giải được. Aizzz, nếu thực sự không có kế nào thì cùng lắm là về nhà nhờ bà nội hỗ trợ, không sao đâu.”

Ý kiến ba phải của tên kia vừa nghe đã thấy không đáng tin cậy chút nào. Doanh Chu thất vọng rũ tai xuống.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn thật sự không muốn lên Bắc Hào Sơn……

*

Từ khi nữ chủ nhân của Ôn phủ trở về nhà cửa đâu ra đó, tạp dịch các phòng không dám đánh bài nữa. Chưa tới giờ Hợi mọi người đã ai về nhà nấy ngủ, không trung chỉ có tiếng côn trùng mùa thu lười biếng kêu réo.

Doanh Chu hiện tại có bộ dạng này nên không thể ở căn phòng lúc trước nữa. Trọng Lâu lại căm thù chó đến tận xương tủy thế là Tiểu Xuân đành ôm hai con chó về phòng mình tạm thời sắp xếp.

Trong phòng tự nhiên có thêm mấy con vật sống nên ồn ào náo nhiệt hơn nhiều.

Con chó con kia mừng đến phát điên, nó nhảy nhót dính lấy Doanh Chu. Dù sao cũng là đồng bạn, lại lớn hơn nó mấy lần nên nó rất ngưỡng mộ. Nó vừa gâu gâu nói chuyện vừa nhảy nhót lung tung, ồn đến độ không ai chịu được.

“Cút ngay.”

Doanh Chu quay mặt đi tránh bộ dạng giương nanh múa vuốt của đối phương. Nhưng cả người bị con chó kia liếm đầy nước dãi thế là hắn không nhịn được quay đầu cắn một cái, nhưng cũng chỉ dọa dọa, chứ không dám làm thật.

Không ngờ hắn vừa đáp lại con chó kia lại tưởng hắn đang chơi đùa với mình và càng thêm vẫy đuôi vui sướng sau đó đuổi theo không bỏ.

Doanh Chu bị nó đuổi từ trong phòng ra ngoài.

Con chó con bé tí cả người ngắn tũn, còn không cao bằng một cái chân của hắn thế nên trêu chọc nó không khác gì đang chơi với đồ chơi.

“Tiểu Xuân ——”

Con chó này đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi. Doanh Chu thật sự không còn sức lực đối phó với nó nên há mồm gọi cứu viện, “Ngươi mau ôm nó đi đi!”

“Tới ngay.”

Nàng mới vừa bưng khay đồ ăn từ ngoài vào nên thuận tiện dùng chân đóng cửa luôn, “Ta xuống bếp tìm chút đồ ăn cho hai người, từ từ thưởng thức nhé.”

Đồ ăn cho chó và cho người nhanh chóng được phân chia xong. Của Doanh Chu là một bát cơm, một đĩa vịt muối thêm một đĩa ngó sen trộn. Quả là chay mặn kết hợp. Còn của con chó con thì đơn giản thô bạo hơn, chỉ có một âu đồ ăn thập cẩm.

Tiểu Xuân đặt chén đĩa trên mặt đất xong thì nói, “Ta nghĩ ngươi hôn mê nửa ngày hẳn chưa ăn gì nên sợ ngươi đói và dặn lão tẩu tử để riêng cho ngươi.”

“……”

Doanh Chu cúi đầu nhìn đồ ăn đặt trước mặt mình rồi liếc sang con chó con đang thở hổn hển ăn như lợn ở bên cạnh sau đó muốn nói lại thôi mà liếc nàng.

“…… Ngươi đang nhục nhã ta sao?”

Tiểu Xuân: “……”

Lúc này nàng mới phản ứng kịp và vội dọn toàn bộ chén bát lên bàn rồi cung kính đặt tử tế. Nàng còn cẩn thận đặt một đỗi đũa bên cạnh sau đó mới ngượng ngùng cười cười: “Mời ngài dùng, mời ngài.”

Lúc này Doanh Chu mới liếc xéo nàng một cái rồi nhảy lên ghế. Làm một con chó nên đương nhiên hắn không thể ngồi tử tế đàng hoàng ăn cơm. Sau khi thay đổi vài tư thế hắn dứt khoát nhảy lên bàn cúi đầu ăn cơm.

Tiểu Xuân thấy thế thì thầm mắng um lên, thế này có khác gì đặt trên mặt đất……

Nhưng dù đã biến thành nguyên hình thì tư thế ăn cơm của Doanh Chu cũng khác mấy con chó bình thường rất nhiều. Không biết có phải do đặc tính của tế khuyển hay không nhưng hắn ăn rất chậm, thịt xương phải ngậm lấy nhai xong mới nuốt. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Một bữa cơm này con chó con đã quét sạch bát cơm thập cẩm của mình còn hắn mới chỉ ăn được một nửa, bộ dạng không nhanh không chậm, tự tại nhàn nhã.

Con chó con cố sức leo lên ghế muốn tìm hắn chơi, miệng ư ử tủi thân.

Lúc Doanh Chu ăn cơm Tiểu Xuân chống má ngồi bên cạnh, mặt mày mang ý cười mà nhìn hắn.

Doanh Chu chậm rãi nhai nát thịt vịt và ngước mắt liếc nàng.

Nhưng kẻ nào đó vừa thấy hắn nhìn qua đã cong mắt cười hê hê.

Doanh Chu đương nhiên biết tỏng nàng đang nghĩ cái gì thế là vươn lưỡi liếm miệng, mặt không biểu tình phụ họa: “Ha hả. Ngươi rất vui hả?”



Bản thân hắn không thể duy trì hình người còn nàng lúc nào cũng muốn dụ hắn biến về nguyên hình, bây giờ thì tốt rồi, đúng là cầu được ước thấy……

Chẳng lẽ nàng thông đồng với dì nhỏ của hắn sao?

“Làm gì có, sao ta lại vui được chứ?”

Giọng nàng không che được vui vẻ nhưng vẫn cố nghiêm túc giả vờ đau thương nói, “Ta lo lắng cho ngươi lắm, cũng rất sốt ruột!”

“……”

Ngươi đừng có cười nữa thì có khi ta cũng tin!

Doanh Chu bi phẫn dùng sức cắn xương vịt và cảm nhận ngón tay lạnh lẽo của nàng đang xoa cổ mình, rồi vuốt lưng giống như đang an ủi.

Ở một bên khác con chó con bộ dạng xui xẻo kia vẫn chưa từ bỏ mà bám lấy cạnh bàn rầm rì đòi trèo lên tới gần hắn.

Hắn vô cùng bực bội nghĩ: Đây là cái khỉ gì thế…… Hai kẻ này còn rất vui là sao?

Ở trong hình dáng này Doanh Chu phát hiện bản thân không hề bài xích Tiểu Xuân động vào người mà ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.

Hắn khẽ cắn môi ôm hận mà ăn xong thịt trong miệng sau đó ăn nốt phần cơm còn lại.

Rốt cuộc hắn vẫn mang huyết thống chính tông của khuyển tộc và lang tộc nên bộ lông trên người là thứ chó nhà bình thường không thể so được. Nó mềm mại như tơ, hơn nữa hình thể của hắn lớn nên sờ vào cực kỳ thích, quả thực không thể dừng nổi.

Trong động tác xoa nắn điên cuồng của Tiểu Xuân hắn giãy giụa thò đầu ra khỏi mớ lông dài của mình mà thở.

Ánh mắt vừa rũ xuống hắn đã thoáng nhìn thấy con chó con kia nôn nóng đảo quanh bên chân, thi thoảng kêu gâu gâu vài tiếng và bám lấy chân nàng, trên mặt viết đầy hai chữ hâm mộ.

Hừ.

Hắn hơi đắc ý nghĩ: Lông của ta là thứ mà con chó hoang như ngươi có thể so được hả? Ai thèm xoa lông của ngươi.

Doanh Chu còn đang tự tin tràn đầy thì ngay sau đó đã thấy Tiểu Xuân thả mình lên giường sau đó xoay người xoa lông cho con chó con, đúng là mưa móc rải đều.

“……”

Rốt cuộc nàng có biết nhìn hàng không hả?

Chưa kịp khinh thường hai câu Doanh Chu đã theo bản năng run run đống lông tóc rối tung của mình.

Ai ngờ Tiểu Xuân lại đột nhiên túm lấy hai chân trước của hắn rồi đè cả người hắn lên chăn, nằm dang chân dang tay.

Doanh Chu: “???”

Nàng híp mắt cười như trộm.

“Hê hê, thật ra ta đã sớm muốn làm thế này ——”

“Làm…… cái gì?”

Cảm giác nguy cơ nảy lên, Doanh Chu vội vàng vung đuôi lên che phần nhạy cảm.

Suýt nữa đã quên —— làm chó là không có quần áo che đậy!

“À, đúng là con lai giữa chó và sói, xương ngực thật lớn.” Nàng vừa nghiền ngẫm vừa đánh giá, “Thật kỳ lạ, hình như giống bị ván cửa kẹp ấy.”

“Ngươi thực gầy, xương sườn dán lên da…… Lông cũng thành lọn.”

“Tiểu Xuân!……”

Bản thân hắn biến thành nguyên hình thì cũng thôi đi nhưng vì sao ngay cả sức lực cũng giống một con chó bình thường nhỉ? Hắn căn bản không có sức kháng cự!

Doanh Chu ra sức rút chân về. Cũng may đuôi hắn đủ to, nó dán chặt lấy bụng, thà chết không chịu khuất nhục.

Vì bị bức nóng nảy thế là hắn buột miệng gâu một tiếng.

A a a ——

Cứu mạng.

Hắn thà đi tới chỗ anh họ ở còn hơn!

Đúng lúc Doanh Chu không nhịn được muốn cắn người thì Tiểu Xuân bỗng nhiên buông lỏng tay ra. Hai cánh tay nàng dang tới ôm lấy hắn, đầu nhẹ nhàng gác trên cổ hắn. Hơi thở tươi mát của cỏ cây chui vào mũi, tràn ngập khướu giác của hắn.

Doanh Chu được nàng ôm thì không kịp trở tay, cả người ngây ra, lỗ tai dựng đứng.

 

------oOo------