Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 38




Tiểu Xuân nghĩ về lời hắn nói và cảm thấy hơi lẫn lộn. Nàng chớp chớp mắt sau đó kỳ quái hỏi: “Ngươi đang nói cái gì thế? Ta vốn là cây sồi mà.”

“Phải không?”

Đối phương lại giống như chẳng thèm để ý, tâm thần chỉ mải mê lưu luyến hơi thở trên người nàng, đầu còn cúi sát, “Chẳng trách lại khiến người ta an tâm như thế.”

Trọng Lâu đang đứng trong sân múa may thuật pháp chọc tiểu cô nương vui nhưng vừa nhìn qua hắn đã lập tức dừng lại, ánh mắt cảnh giác.

Chỉ thấy “Doanh Chu” đã dán tới bên tai Tiểu Xuân, chóp mũi theo mái tóc dài như thác nước của nàng mà ngửi tới gò má, khoảng cách cứ gọi là sát sạt.

Bởi vì chó có cái mũi nhanh nhạy hơn người nên đây không phải lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn thấy hành động kiểu này của hắn. Cũng vì thế nên nàng vẫn rất bình thản, chẳng hề sinh nghi.

Cũng đúng lúc này đối phương lại lệch đầu qua một bên rồi nhắm ngay má nàng mà khẽ cắn một cái, không hề báo trước.

Hành động kia quá mức đột ngột, thậm chí còn có một tiếng “chụt” vang lên.

Môi thiếu niên mỏng nhưng ấm, mang theo chút ướt át, có cảm giác bóng loáng, mềm mại hơn bất kỳ vùng da nào khác. Hắn hé miệng dùng răng cắn cắn một cái sau đó duỗi lưỡi liếm liếm.

Tiểu Xuân bị hôn thì đờ ra, chả kịp phản ứng gì.

Trong con ngươi của Doanh Chu là hai màu đen và hổ phách đánh nhau điên cuồng. Có lẽ hắn đã tức giận tới cực điểm vì thế nhanh chóng chiếm phần thắng và khôi phục ý thức.

Đồng thời ngay lúc ấy cả người hắn đỏ ửng từ trên xuống dưới, quả thực không biết là bực hay quẫn bách.

Đầu hắn trống rỗng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tiểu Xuân cũng đang ngây ra không hiểu gì. Hắn lắp bắp giải thích: “Không phải…… không phải ta…… Ý ta là vừa rồi không phải ta, ta sẽ không làm cái chuyện đáng sỉ nhục này.”

Phát hiện Tiểu Xuân càng thêm mê mang và nhíu mày đẹp thế là Doanh Chu ngu luôn, trong lòng loạn lên, “Không, không phải ta không chịu trách nhiệm, ta chỉ …”

Trời ơi, hắn hỏng mất!

Tiểu Xuân thấy hắn bất lực xòe năm ngón tay ôm mặt.

Tiểu Xuân: “???”

Thế cái hôn kia phải giải thích thế nào?

Trong cảnh hỗn loạn ấy Doanh Chu bỗng nhiên nhận ra một làn khói đen đang lén lút lướt qua trước mặt mình muốn chạy trốn.

Một ngụm máu nghẹn trong ngực hắn nãy giờ khiến hắn giận sôi lên, tay nắm chặt, gân xanh nổi gồ, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mày đừng hòng chạy!”

Khói đen kia giật mình và chạy càng nhanh hơn.

Doanh Chu tức muốn hộc máu và lập tức chắp tay lôi kiếm ra chém một nhát. Lửa bay tứ tung, bản thân hắn thì nổi giận đùng đùng chạy theo giống như muốn đánh cả thiên hạ này.

Trọng Lâu thu đao lại sau đó bình thản vung vẩy một cái mới nhìn theo thằng em đang nổi điên. Hắn còn không nhịn được nói mát: “Thằng nhóc này da mặt mỏng thế!”

Khói đen kia chỉ là một sợi mảnh, nó luồn lách như rắn rồi lại uốn lượn giữa không trung như nước, cực kỳ thản nhiên.

Nó đi qua chỗ nào là tiếng ồn ào vang lên không ngừng. Nó tận dụng cơ hội bám lên người đám tôi tớ trong nhà.

Doanh Chu chém một kiếm xuống lại chẳng chém được cái gì.

Vừa quay đầu hắn đã thấy tên thợ làm vườn đang che miệng cười trộm thế là hắn gầm gừ lộ răng nanh, thẹn quá hóa giận mà chém ngang một cái. Kẻ kia thấy không ổn là lập tức chuồn khỏi thân thể già cả và bắt đầu cuống cuồng chạy trốn.

Doanh Chu trợn mắt nghiến răng: “Con rùa đen khốn kiếp ——”

Vừa định xách kiếm đuổi theo thì làn khói đen kia đã quen cửa quen nẻo nhảy lên người một tạp dịch gác đêm đang ngồi ngủ gà ngủ gật cách đó không xa. Nhân lúc Doanh Chu đang ngó nghiêng thế là kẻ kia rón rén lẻn ra ngoài.

“Đứng lại!”

Hai người chạy đuổi nhau từ hậu viện tới khu nhà cho tôi tớ, một đường này gà bay chó sủa, mưa gió bão bùng.

Con anh vũ bị tàn lửa đốt đuôi thì vội giương nanh múa vuốt mà dập lửa sau đó nó cáu quá mắng ầm lên: “Đồ lưu manh, không biết xấu hổ, đồ lưu manh khốn kiếp, phi ——”

Doanh Chu đang chạy tới cửa và muốn vọt ra ngoài thì thân thể lại đột nhiên ngừng lại. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hiện tại hắn cực kỳ để ý và mẫn cảm với một số từ nhất định. Vừa nghe con anh vũ kia mắng hắn đã quay đầu, con ngươi hổ phách lườm một cái thế là đuôi con chim kia lại bùng lên.

Con anh vũ kia kinh hoàng dang cánh để dập lửa. Và lần này nó đã biết điều hơn, miệng thành thật nói ngọt: “Đại gia đi thong thả nhé, chúc ngài tiền đồ vô lượng, cẩm tú vinh quang!”

Doanh Chu nổi giận đùng đùng đuổi theo ra ngoài Ôn phủ thì chỉ thấy con đường dài lộng lẫy dưới ánh dèn dầu. Những quầy bán hàng rong đan xen, san sát, người bán hàng rong thét to chào mời, người đi đường thì nhiều như cá diếc qua sông.

Nhìn quanh một lúc vẫn chỉ thấy người với người, Doanh Chu không thể biết tên trộm kia đã núp lên người ai. Hắn lang thang trên phố một lúc, phía sau là Tiểu Xuân và Trọng Lâu cũng đã đuổi theo tới.



“Sao rồi?” Anh họ hắn lười biếng mở miệng hỏi sau đó nói như kiểu đã đoán được, “Lại vuột mất hả?”

Doanh Chu trầm mặt không nói gì, bộ dạng kia chẳng cần nói cũng hiểu.

“Có ngửi được mùi của đối phương không?” Trọng Lâu hỏi.

“Không được.” Doanh Chu lắc đầu, “Người này có vẻ giống một hồn phách, có thể tùy ý nhập vào kẻ khác, không thể lần theo hơi thở được.”

Ôn Huệ vừa nghe đã hiểu: “A…… là tên trộm đuôi to lúc trước à?”

“Không sai.” Doanh Chu gật đầu thừa nhận, “Đúng là hắn.”

Thứ chó má này ắt đã điều tra địa hình vào ban ngày sau đó nhân đêm tối để hành động. Nếu có thể dụ người ta tự mình dâng tài vật lên thì đương nhiên sẽ chẳng ai có thể làm gì hắn.

Hiện tại phải làm sao đây?

Mũi chó rất thính nhưng lúc này cũng chẳng thể làm gì. Mà trong trời đêm thế này làn khói đen kia cũng biến mất vô tung, chẳng thể nhận ra.

Kỳ thực năng lực chiến đấu của con yêu quái này không phải quá cao thâm nhưng mánh khóe thì đúng là phiền chết đi được.

Doanh Chu không cam lòng buông tha hắn dễ dàng như thế……

Tiểu Xuân còn đang mải giúp hắn truy tìm tung tích đối phương từ cảnh chợ đêm phồn hoa thì bỗng nghe thấy có ai đó gọi mình từ trên cao.

“Tiểu Xuân, Tiểu Xuân ——”

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy một vạt áo xanh bay bay như ngân hà. Váy dài nhẹ phất qua, cô nương kia từ từ hạ xuống ngừng trước mặt nàng.

Tiểu Xuân: “A, là ngươi?”

Là cô hồn dã quỷ lúc trước.

“Lần trước ngươi nhờ ta tìm tên yêu quái trộm tài vật trong thành đó, nhớ không?” Du hồn kia nhẹ nhàng uốn éo vòng eo, “Ta biết hang ổ của hắn ở đâu, mau đi theo ta.”

“Được.” Nàng mới vừa định đi theo mới nhớ ra còn đám Doanh Chu, “Ta có người bạn đã tìm được manh mối, chúng ta đi bên này.”

“Được!” Trọng Lâu vốn đang lười biếng không có việc gì làm thấy thế thì khen ngợi, “Hê, vậy cảm ơn nhé!”

Doanh Chu ở bên cạnh thì nhíu nhíu mày phê bình kín đáo: “Lại là cái tên ‘bạn bè’ kia hả……”

Bọn họ ném lại khu chợ đêm náo nhiệt và tới phố Chu Tước. Lúc này không khí dần trở nên quạnh quẽ, nơi xa văng vẳng tiếng con hát nỉ non. Không trung nơi đây tối tăm u ám giống như một thế giới khác.

Khó có thể tưởng tượng được ở nơi phồn hoa gấm vóc như phủ Khai Phong lại có một nơi tiêu điều thế này.

Cuối cùng du hồn kia ngừng trước một con phố có mấy lá cờ bay phấp phơi. Nơi ấy có một tòa lầu gác ba tầng đứng sừng sững. Nó không hề nhỏ nhưng đã cũ nát, có lẽ sắp được phá dỡ để xây lại. Qua cánh cửa sổ vỡ nát có thể nhìn thấy bàn ghế nghiêng ngả bên trong, cầu thang đã sập và mạng nhện giăng tứ tung.

Có vẻ đây từng là một tửu lầu, hoặc khách điếm nhưng không biết vì kinh doanh không tốt hay sao mà lúc này người đi nhà trống.

“Tới rồi sao?” Không thấy du hồn kia nên Doanh Chu chỉ có thể dò hỏi Tiểu Xuân.

Nàng thấy đối phương gật đầu thì đáp, “Chính là tòa lầu này.”

“Hầy……” Trọng Lâu không nhịn được tặc lưỡi một cái, “Nơi này thật sự có người ở hả?”

Nơi này cách xa khu dân cư, xung quanh không có đèn nên cả tòa nhà đen thui, lộ ra bộ dạng âm trầm quỷ dị. Tuy nói yêu quái tu luyện từ thú nhưng sau khi biến thành người chưa chắc đã thích cảnh sống ẩm ướt hoặc loạn xà ngầu thế này.

Khó có lúc được làm người nên chẳng ai coi mình là súc sinh —— đa phần đám yêu quái đều nghĩ thế.

Tuy có vỏ sồi bảo vệ nhưng Ôn Huệ vẫn cầm chặt chày gỗ trong tay rồi nuốt nước miếng nói, “Chúng ta, chúng ta phải đi vào à……”

“Đương nhiên.”

Doanh Chu vẫn còn tức vì mối thù khi nãy, lửa giận trong lòng hắn đang hừng hực đây này. Vì thế hắn lập tức duỗi tay đẩy cửa vào, “Ngươi sợ thì ở bên ngoài đi.”

“Ta, ta đâu có sợ……”

Nàng lập tức thẳng lưng và lấy dũng khí đi theo mọi người.

Chứ gì nữa, một mình ở lại con phố đen nhánh không người này còn đáng sợ hơn ấy!



Cửa chính có khóa nhưng qua thời gian khóa kia đã hỏng. Lúc này bốn người một quỷ đứng trong đại sảnh trống trải nhìn quanh.

Bàn ghế đổ nghiêng ngả, gãy nát, chẳng còn thứ gì đáng tiền. Chắc hẳn dân cư quanh đây cũng từng đến khua khoắng nơi này.

“Kẽo kẹt”.

Theo cánh cửa sau lưng khép lại ánh sáng nhạt nhẽo dưới chân cũng dần biết mất nhanh chóng.

Ôn Huệ túm lấy ống tay áo Tiểu Xuân mà run run lo sợ, “Không thể để cửa mở à? Thế này, cũng, cũng quá tối……”

“Không được.” Trọng Lâu kiên quyết nói, “Con yêu quái này vốn giỏi chạy trốn, nếu không đóng chặt cửa mà để nó chạy thoát thì hỏng.”

“Nhưng chúng ta không có đèn lồng……”

Vừa dứt lời Doanh Chu đã xòe tay, lòng bàn tay hắn lập tức có một ngọn lửa bùng lên chiếu sáng phạm vi một trượng quanh đó.

“A!” Ôn huệ tức khắc thở ra một hơi và liên tục cảm thán, “Thật đúng là tiện.”

Pháp thuật này rõ ràng bắt nguồn từ khuyển tộc thế nên Trọng Lâu lập tức khịt mũi coi thường, mắt cũng liếc xéo một cái: “Lang tộc chúng ta có thị lực siêu việt, căn bản chẳng cần cái gì mà đèn với đuốc. Cái đám chó con nhu nhược yếu ớt không thể tự gánh vác mới phải vắt hết óc nghĩ ra mấy thứ lòe loẹt này. Hừ.”

Tiểu Xuân: “……”

Xem ra quan hệ của Bắc Hào Sơn và Viêm Sơn đúng là không phải tệ bình thường đâu. Khó trách năm đó ba mẹ Doanh Chu thành thân lại khiến hai tộc nháo nhào như thế.

Du hồn kia vẫn chậm rãi vòng quanh người nàng rồi vô cùng hâm mộ hỏi: “Tiểu Xuân, ngươi lại có bạn mới à? Thật tốt.”

Nàng ấy xoay một cái, giọng lập tức biến đổi: “Thật náo nhiệt.”

“Đúng vậy.” Tiểu Xuân nghĩ nghĩ một lát và giải thích, “Đó là anh họ của Doanh Chu.”

“Ế…… anh họ ư?” Du hồn kia như suy tư gì đó.

Sảnh lớn ở lầu một không có dấu chân, mấy cái bàn đã sụp một nửa và tích một tầng tro thật dày, trông có vẻ như không có người ở.

Chỗ này chắc là một khách điếm, lầu hai và ba có không ít phòng nhưng lúc này nhìn từ dưới lên thì cửa nào cũng đóng chặt.

Doanh Chu tìm được cầu thang gỗ đi lên và châm lửa dẫn đường. Những người khác vừa cảnh giác vừa đánh giá tình huống chung quanh sau đó cẩn thận đi theo hắn.

Ván gỗ dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt thảm thiết trong màn đêm yên tĩnh khiến người ta phát khiếp.

“Mọi người cẩn thận một chút.”

Doanh Chu đẩy đống mạng nhện trên đầu ra và nhắc nhở, “Con yêu quái kia có thể bám vào người, có khi bây giờ nó đang bám vào một trong số chúng ta cũng chưa biết chừng.”

Ôn Huệ nghe hắn nói thế thì lập tức nuốt nước miếng cái ực.

Doanh Chu: “Nhưng cũng không phải không có cách nào. Chỉ cần thần trí còn tỉnh táo thì dù tứ chi không thể nhúc nhích nhưng ngũ cảm vẫn còn. Nếu ý chí đủ kiên định là có thể đánh đuổi đối phương ra khỏi cơ thể.”

Hai vị cô nương nghe thế thì nghiêm túc gật đầu.

Trọng Lâu đi bên cạnh thì vẫn bước tiếp, tay khoanh lại nhưng mắt hơi nghiêng qua và mở miệng nhấn mạnh trọng điểm: “Theo lời đệ nói thì lúc bị hắn bám vào người và hôn cô nương nhà người ta đệ vẫn có cảm giác đúng không?”

“……”

Vừa rồi mặt mày Doanh Chu còn nghiêm trang nhưng lúc này lông mi hắn không nhịn được run run cuống cuồng. Hắn hết đường chối cãi mà ngập ngừng nói, “Đệ, đệ không có, đệ……”

Anh họ hắn hơi nhướng mày, giọng lại cao hơn một độ, khuỷu tay thì huých hắn, “Ta còn đang thắc mắc sao tự dưng đệ lại nổi cáu ghê thế. Nói chung là đệ cũng được lợi, đúng không?”

Doanh Chu: “……”

Không đợi hắn mở miệng giải thích Trọng Lâu đã lắc lư đi xa. Đám sói yêu này có thị lực siêu phàm vào ban đêm, chẳng cần đèn cũng vẫn đi phăm phăm.

Doanh Chu chẳng còn lời nào để nói.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh họ mình, đáy mắt dâng lên buồn bã và tủi thân. Sau đó hắn thấp giọng lẩm bẩm: “…… Chính vì thế đệ mới tức.”

 

------oOo------