Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 34




“Đống tài vật bị ném trên đường phố đã có quan phủ tới kiểm kê, chắc ngày mai là có thể trả lại cho chủ.”

Đại tiểu thư Ôn Huệ xách theo chày gỗ chạy tới. Nửa đêm bôn ba khiến tóc tai nàng ta hỗn loạn nhưng Ôn Huệ chẳng thèm để ý mà còn vô cùng cảm kích.

“Hôm nay coi như chúng ta có chút thu hoạch, nếu không thể bắt tận tay tên trộm kia thì có phải đêm mai chúng ta sẽ tiếp tục không?”

Mắt nàng mang theo chờ mong mà hỏi.

Doanh Chu thực sự bội phục người này, “Ngươi đã rút dây động rừng thì chưa chắc ngày mai đối phương sẽ tới. Đợi trở về chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau quỷ hồn kia tò mò vây quanh người Ôn Huệ và hỏi, “Cô nương này là bạn của ngươi hả?”

Nàng ấy hỏi Tiểu Xuân, “Nhìn không giống yêu quái…… Là người à? Nàng ấy không sợ ngươi sao?”

Tiểu Xuân: “Cũng tạm, chúng ta mới vừa quen không lâu.”

Còn đang bận trả lời bên này thì bên kia Ôn Huệ đã cao giọng hỏi: “Tiểu Xuân, tiếp theo các ngươi sẽ đi đâu? Aizzz, qua một lát nữa trời sẽ sáng, mẹ kế của ta quản rất chặt, ta phải về đã. Chúng ta hẹn một thời gian rồi tụ tập được không?”

Tiểu Xuân bận trả lời bên này nhưng vẫn cố dành thời gian trả lời bên kia: “A? Được…… Chúng ta, chúng ta cũng phải đi về.”

Du hồn thong thả ung dung dán ở bên cạnh hỏi, “Này, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao ta không thấy nguyên thân của ngươi là gì nhỉ? Ngươi hẳn không phải chim thú gì đúng không? Để ta đoán xem nào……”

Ở một bên khác Ôn Huệ và Doanh Chu đã chậm rãi bước đi.

Mà cô nương họ Ôn kia cũng là kẻ lắm mồm, không ngơi nghỉ lúc nào, “Thật quá thú vị, lần sau các ngươi nhất định phải gọi ta nhé…… Đúng rồi, ta có thể bỏ tiền, không phải có một kế gọi là ‘dẫn xà ra khỏi động’ sao? Theo ta thấy tốt nhất vẫn nên hẹn nhau ở phòng chứa củi lúc trước đi? Tiểu Xuân, ngươi thấy sao?”

Tiểu Xuân: “Ta ư? Ta nghĩ thế cũng khá tốt……”

Nàng mới vừa nói xong u hồn bên cạnh đã bừng tỉnh: “Ha! Ta đoán được rồi, ngươi là một cây hoa thành tinh đúng không?”

Trong đống ngôn ngữ hỗn loạn ấy Tiểu Xuân nỗ lực giữ tỉnh táo: “Không đúng, ta là thụ tinh.”

“Ngươi là thụ tinh à?” Du hồn kia vui sướng mà xoay quanh nàng sau đó bám lấy vai nàng mà ngó nghiêng, “Thời đại này rồi còn có thụ tinh có thể ra ngoài đi lại ư? Một thân cây như ngươi sao lại đi cùng một con chó vậy? Nói đi, nói đi, mau nói cho ta đi.”

Cái đầu Tiểu Xuân như bị chia làm hai, một bên nghe Ôn Huệ ríu rít, một bên nghe du hồn hỏi đông hỏi tây. Tai trái và tai phải của nàng tự làm theo ý mình mà tiếp thu cả hai bên khiến nàng suýt thì lập tức lìa đời.

Cứu mạng.

Tiểu Xuân lâng lâng bước đi, sau đó nàng thống khổ che mặt. Doanh Chu thấy thế thì hoảng hồn, vội luống cuống đỡ lấy nàng.

“Làm sao vậy?”

Tiểu Xuân gian nan xua xua tay, trên mặt là tang thương, miệng mếu máo nói: “Lúc trước Bạch Ngọc Kinh đã từng nói với ta một nữ nhân bằng 500 con vịt. Hiện tại ta đang bị 1000 con vịt vây quanh, ta vất vả quá……”

Doanh Chu: “……”

Nàng đứng tại chỗ ôm ngực vỗ vỗ, “Con quỷ kia thật sự quá lắm mồm, cái miệng nó hình như có tới ba cái lưỡi.”

Doanh Chu hơi sửng sốt sau đó cười khẽ và nói, “Kẻ ở lâu một mình là thế đó. Hiện tại ngươi đã biết trước kia ngươi lắm mồm thế nào rồi nhỉ?”

“Cái gì?” Tiểu Xuân khó có thể chấp nhận sự thật, “Ta đã từng ồn ào như thế sao?”

Doanh Chu bất đắc dĩ mà cong khóe miệng: “Đâu chỉ ồn ào.”

Quả thực chính là ma âm vờn quanh.

Tiểu Xuân lập tức cảm thấy đồng tình sâu sắc mà nhìn Doanh Chu rồi than: “Ngươi chịu khổ rồi……”

Du hồn kia vẫn dính lấy nàng một tấc không rời và hỏi mãi không buông tha: “Nói đi, sao ngươi không nói gì? Tửu lượng của thụ tinh có tốt không? Ngươi thích ăn chua hay thích ăn cay?”

……

Vì thành Khai Phong không cấm đi lại ban đêm nên ngẫu nhiên bọn họ sẽ gặp một nha dịch đi tuần tra. Gặp ba người nha dịch sẽ hỏi vài câu nhưng hoàn toàn không làm khó.

Chợ đêm được mở tới canh ba, sau đó bọn họ chỉ ngừng hai canh giờ, tới canh năm người bán hàng rong lại lục tục kéo xe đẩy tay tới bày quán.

Đêm trong thành ngắn tới độ chưa từng có ngắt quãng.

Ba người vừa đi vừa nói, quãng thời gian giằng co chừng một nén hương. Mắt thấy sắp tới cửa nách vào khu ở của tạp dịch thế là du hồn kia đột nhiên im bặt không ồn ào nữa.

Tiểu Xuân mới vừa kỹ càng tỉ mỉ miêu tả cảnh ở Bạch Vu Sơn cho nàng ấy nghe thì bất ngờ phát hiện cô nương kia không đi theo mình nữa.

Nàng khó hiểu mà ngừng chân quay đầu.

Hồn phách kia uyển chuyển lơ lửng trong không khí, khóe môi mang theo ý cười sau đó chợt vẫy tay với nàng.

“Tiểu Xuân, ta không đi theo ngươi nữa, hôm nào đó chúng ta lại hàn huyên qua đêm nhé.”

Tiểu Xuân nghe thế thì hơi ngây ra và chớp chớp mắt nhưng vẫn nhiệt tình chỉ vào ngôi nhà cạnh đó: “Ta ở ngay phía trước rồi, vào phòng ngồi một lát chúng ta cùng nói chuyện.”



“Không được.” Du hồn bay tới trước mặt nàng rồi yêu thương véo véo má nàng —— dù nó không thể đụng vào, “Lần sau lại tới tìm ngươi chơi.”

Lúc nàng kia dính người thì dính vô cùng, nhưng lúc đi thì đi cũng nhanh, giống như một cơn gió. Nàng ấy chỉ xoay người trong không trung một cái đã biến mất không biết đi đâu.

Dưới mái hiên là hai cái đèn lồng tỏa ánh sáng mờ nhạt như buồn ngủ. Ôn Huệ thấy thế thì hưng phấn dừng chân, lúc này cơn buồn ngủ mới ập đến làm nàng ấy ngáp liên miên.

“Ha —— thật nhớ cái chăn mềm của nhà mình.”

Doanh Chu và Tiểu Xuân dừng chân ở cửa hông, Ôn Huệ thấy thế thì cũng đứng lại.

Ba người, ba đôi mắt trầm mặc nhìn nhau.

Doanh Chu khó hiểu hỏi, “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Không phải ngươi muốn về nhà sao?”

“Đúng vậy.” Ôn Huệ chỉ tay lên cửa, “Đây là nhà ta, sao các ngươi lại theo tới đây?”

Tiểu Xuân: “Đây cũng là nhà của chúng ta.”

Doanh Chu: “……”

Không khí quỷ dị ngừng một lúc sau đó là tiếng gõ mõ và tiếng hét đầy sức lực của người cầm canh.

Loảng xoảng ——

“Cái gì?!”

Ôn Huệ khiếp sợ đến độ không khép được miệng và lập tức vứt đống chăn ấm đệm êm lên chín tầng mây. Nàng chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, cả người lập tức tỉnh táo.

Ôn đồng tri là một người đọc sách xuất thân thế gia thư hương, từ nhỏ đã ngâm nga cái gì mà “Tử bất ngữ quái lực loạn thần” (Khổng Tử dạy không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh). Chắc nằm mơ ông ấy cũng không thể tưởng tượng được sân sau nhà mình lại chứa chấp hai con yêu quái.

Mà hòn ngọc quý duy nhất trong tay đồng tri đại nhân là Ôn Huệ lại càng không ngờ…… Có tới hai con yêu quái ở trong nhà mình làm thuê!

Thế đạo này làm sao thế?

Là Yêu giới hỗn loạn nên bọn họ không ở nổi nữa à?

Trong đầu nàng không nhịn được mọc ra một đống âm mưu dương mưu, các loại đấu đá và những suy đoán hủy thiên diệt địa. Nàng đột nhiên cảm thấy thiên hạ sắp xong rồi.

Tiểu Xuân cảm thấy có lẽ nàng ấy đã hiểu lầm gì đó: “Kỳ thực chúng ta là vì tiền……”

Doanh Chu nhanh chóng cắt lời nàng: “Trước…… đoạn thời gian trước đột nhiên chúng ta có hứng thú, muốn trải nghiệm cuộc sống của con người bình phàm để về trong núi có thể viết truyện ký.”

“À.” Ôn Huệ lập tức sáng tỏ, “Ta đã hiểu, giống như chúng ta có《 Bản Thảo Cương Mục 》《 Sơn Hải Kinh 》đúng không?”

Doanh Chu vẫn giữ nguyên vẻ bình thản mà đáp: “Đúng thế.”

Hóa ra yêu quái cũng thật là ham học hỏi.

Ôn Huệ thầm nghĩ người phàm như bọn họ sau này không thể lơi lỏng không để ý được.

Tảng sáng ngày cuối thu bầu trời vẫn tối đen, mặt trời ngủ dậy muộn nên không gian chẳng có chút ánh sáng nào. Ấy vậy mà đám hạ nhân trong khu phòng tạp dịch đã thức dậy và bắt đầu bận rộn.

Vị quản sự khó chịu lúc trước bị chủ nhân mắng một trận thì cả đêm đều bực không ngủ được. Lúc này ông ta đi tới sân sau bới móc và phát hiện Doanh Chu cùng Tiểu Xuân vừa trở về. Ông ta đang lo không có người để mắng thế nên vừa nhìn thấy hai người mắt ông ta đã sáng lên, lập tức vọt tới hỏi tội.

“Các ngươi còn mặt mũi mà về cơ đấy?!”

Ông ta chống nạnh và hít sâu một hơi dồn sức lực chửi ầm lên, “Cả ngày hôm qua ta đi tìm nhưng không thấy bóng ai, các ngươi đi chỗ nào chơi đến điên hả? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Mới vừa cầm tiền công đã khoe khoang đến độ tìm không thấy người. Ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ cắt cơm của các ngươi ba ngày! Trong ba ngày này không cho các ngươi tới bếp ăn cơm.”

Ông ta duỗi ngón trỏ ra mà chọc chọc trán Tiểu Xuân, “Đặc biệt là ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi phải đi cọ bô nhà xí cho ta, còn phải cọ……”

Lời nói tới đây ông ta bỗng nghẹn họng bởi vì Ôn Huệ đã ngửa mặt kiêu căng đi ra từ phía sau lưng Tiểu Xuân rồi kéo nàng qua một bên sau đó đặt trán mình vào đúng đầu ngón tay kẻ kia.

Đầu lưỡi gã quản sự xoắn lại: “Cọ, cọ, cọ……”

Sau đó biểu tình của ông ta lập tức thay đổi thần tốc, giận dữ thay bằng lấy lòng, “Đại, đại, đại tiểu thư.”

Nhận ra bản thân vẫn đang chỉ tay vào trán đối phương thế là ông ta vội rụt tay về và tươi cười lấy lòng, “Sao ngài lại ở đây? Mới sáng tinh mơ, ánh trăng còn chưa lặn……”

Ngày thường Ôn Huệ hiếm khi mang bộ dạng thế này mà nhìn ông ta nhưng lúc này nàng ngạo nghễ khoanh tay đứng đó nói, “Hai người này là bạn ta, về sau ông đối xử với họ khách sáo một chút.”

“À, còn nữa.” Nàng búng tay một cái, “Thu dọn mấy gian phòng sạch sẽ, gọi phòng bếp chuẩn bị rượu, đồ ăn và điểm tâm để ta chiêu đãi bọn họ.”

Chỉ hai câu ngắn ngủi mà bao nhiêu tin tức quan trọng đều đổ ập xuống khiến quản sự kia chưa thể hiểu cái gì với cái gì, “Đại tiểu thư, nhưng bọn họ là……”

“Là cái gì mà là.” Nàng ghét bỏ mà nhíu mày, “Còn không mau đi đi? Cứ chần chừ cái gì?”

Quản sự chỉ đành nén giận và không cam lòng đồng ý sau đó nhịn nhục khom người cáo lui.



Ôn Huệ thẳng lưng, trộm liếc mắt nhìn ông ta. Chờ người đã đi xa nàng mới thu lại bộ dạng cao ngạo rồi quay đầu cười ha ha mà kéo tay Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân cực kỳ ngạc nhiên mà cảm thán, “Ngươi diễn giỏi thế, tư thế vừa rồi ta cũng tin sái cổ.”

Ôn Huệ hừ nhẹ nói: “Đừng để ý tới ông ta, đó là kẻ trước giờ đều nhìn mặt mà nói chuyện.”

Nói xong nàng vui vẻ thúc giục, “Tới phòng ta nhé? Hai ta ngủ chung một giường luôn. Hôm nay mẹ kế của ta mang tổ phụ tới Phổ Tế Tự ở ngoại thành tĩnh dưỡng một thời gian nên sẽ không có ai quản chúng ta đâu.”

“Được, được đó.” Tiểu Xuân vui vẻ gật đầu nhưng cuối cùng lại nhớ ra cái gì và nói, “Đúng rồi…… Ta phải về phòng một chuyến đã.”

Chó con và chậu hoa của nàng vẫn ở đó.

“Thu dọn hành lý ư? Không vội, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Tiểu Xuân vội vàng kéo Doanh Chu đi.

Đây là lần đầu tiên nàng ở chung phòng với một cô nương khác nên trong lòng tự nhiên sinh ra rất nhiều chờ mong.

Đây là ‘nói chuyện thâu đêm’ mà Bạch Ngọc Kinh nói tới sao?

Nghĩ đã thấy vui vẻ.

Căn phòng của họ ở góc của khu nhà nên lúc này cả đám đi sâu vào trong. Cửa phòng vừa mở ra, còn chưa kịp bước chân vào Tiểu Xuân đã kêu một tiếng sợ hãi.

“Oa a a a ——!!!”

Doanh Chu bị tiếng hét của nàng dọa sợ run lên. Buồn ngủ trong đầu hắn bay sạch, bản thân hắn thì mờ mịt cảnh giác hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Hắn bước nhanh tới, chưa kịp vào nhà đã ngây ra khi nhìn thấy cảnh trước mặt.

Trong phòng là cảnh hỗn độn tang thương, bàn ghế đổ nghiêng ngả, chén vỡ đầy đất, cái gối mây bị cắn rách bụng nằm chết thẳng cẳng ở cửa, vỏ trấu bên trong vung vãi ra ngoài. Có vài miếng vải rách rải rác khắp nơi, cảnh tượng không khác gì chiến trường.

Mà tệ nhất chính là chậu cây giống của Tiểu Xuân cũng nghiêng trên mặt đất. May nàng đã bọc vỏ sồi bên ngoài nên chỉ có ít bùn đất rơi ra ngoài, không quá đáng lo.

Doanh Chu kinh ngạc một lát mới liếc mắt thấy một cục phồng lên dưới cái chăn và lập tức hiểu ra. Hắn nhẹ nhướng mày, bộ dạng như đang chuẩn bị xem kịch hay.

Con chó con nghe thấy động tĩnh thì cố hết sức bò ra khỏi đống vải rối tung. Có lẽ nó còn chưa biết đại nạn sắp rơi xuống đầu nên nó vẫn hết sức vui vẻ vẫy đuôi đón Tiểu Xuân.

Nàng thì há hốc miệng, trong một khắc cả người đờ ra như tượng đá.

Doanh Chu liếm môi và lặng lẽ nhắc nhở nàng: “Ngươi xem, đều do nó gây ra.”

“A a!” Rốt cuộc Tiểu Xuân cũng bùng nổ và vọt vào cứu vớt chậu hoa của mình.

Sao có thể, sao tất cả những việc này lại có thể do một con chó gây ra chứ?

Con chó con vẫn đang nhảy nhót cọ bên người nàng thế là Tiểu Xuân quay đầu mắng nó, “Mày còn dám cọ! Mày nhìn đi, không phải tao để thức ăn và nước uống cho mày rồi à? Sao lại cắn loạn lên thế này?! Mấy thứ này có ăn được đâu.”

Bạch Ngọc Kinh nói đúng, nuôi chó quả nhiên phải nghiêm túc dạy dỗ tụi nó mới nghe lời. Chiều chó là không được, trên đời này không có con chó nào không thích cắn loạn lên!

Thằng nhãi con thấy giọng nàng không thích hợp, còn thấy nàng không ngừng đưa những thứ bị nó cắn rách tới trước mặt thế là nó đột nhiên thấy chột dạ, lỗ tai bè ra hai bên.

“Mày nhìn đi, trống bỏi này có phải mày gặm hỏng không? Gối mây có phải do mày cắn rách không? Hả?”

Tiểu Xuân vừa duỗi tay qua nó đã lấy lòng mà thè lưỡi muốn liếm.

“Không được ngắt lời!”

Doanh Chu đứng bên cạnh mang theo tâm tình vui sướng mà nhỏ giọng hùa theo: “Đúng thế.”

“Quay mặt lại đây nhìn tao. Hôm nay nhất định phải nói chuyện với mày cho ra nhẽ mới được.”

Nàng xắn tay áo lên và chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

“Bây giờ mày còn nhỏ, nếu ở tuổi này mà không làm một con chó ra hồn thì tương lai ắt sẽ thành kẻ vô pháp vô thiên. Ba tuổi là biết già thế nào, lỡ mày điên lên chạy ra phố trêu chọc người ta thì mạng chó cũng không còn đâu. Người bên ngoài đáng sợ lắm. Mày có thấy cửa hàng thịt chó mọc lên như nấm không?”

……

Con chó con trốn tránh quỳ rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng lại liếc nàng một cái muốn xem nàng đã bớt tức hay chưa.

Doanh Chu vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, mặt mày mang theo đắc ý. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác thù lớn đã báo, cực kỳ thoải mái.

“Không phải mày rất dính người à?” Hắn hơi kiêu ngạo mở miệng nói thầm, “Xem mày còn làm nũng thế nào.”

 

------oOo------