Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 28




“Thông cáo…… Tội phạm……”

Sau khi ăn tối Tiểu Xuân đứng trên hàng hiên và thấy một tấm bố cáo của quan phủ nhưng không biết đó là cái gì.

Doanh Chu trả tiền rồi thì đi tới chỗ nàng sau đó đơn giản giải thích: “Ý là gần đây trong thành không yên ổn, xuất hiện một kẻ cắp cực kỳ lợi hại. Phủ Khai Phong đang điều tra, tạm thời không có manh mối nên bá tánh tự phòng bị.”

“À……”

Nàng nghe qua thì cũng thôi, không bỏ trong lòng, “Khẳng định là không có người nào dám trộm của chúng ta đâu.”

Giỡn sao, bọn họ chính là yêu quái đó!

**

Khách điếm này so với khách điếm ở Bạch Thạch Hà trấn thì to rộng gấp ba lần. Và trang hoàng bên trong quả nhiên cũng không giống bình thường, đến chăn đệm cũng mang theo mùi hương thoang thoảng.

Trên bàn có trái cây, một lát đã có tiểu nhị bưng canh nóng tới.

Ngày tháng đúng là quá thoải mái.

Sau khi tắm gội sạch sẽ Tiểu Xuân tưới nước cho cây non của mình rồi vui sướng nhào lên giường ôm chăn bông hạnh phúc lăn lộn.

Có thể đi theo Doanh Chu thật là quá tốt.

Có ăn, có uống, có ở.

Dù nguyên thân bị chém thành than cốc cũng đáng.

A……

Nàng chôn mặt vào chăn mềm mại mà cảm thán.

Có khi nàng cũng chẳng cần trở về với nguyên thân nữa mà cứ thế bám vào cây non trông chậu cũng tốt.

Giờ phút này cây sồi trắng ở xa nơi Bạch Vu Sơn đón một cơn gió thổi tới. Nó giống như kháng nghị mà hất một cành cây lung lay sắp đổ xuống đất.

Buổi tối thành Khai Phong tuy không cấm đi lại nhưng ngoài chợ đêm và ngõ Điềm Thủy thì khách điếm và quán xá ở những nơi khác an tĩnh hơn nhiều.

Doanh Chu trước giờ đều ngủ tốt, nơi này giường mềm, bên ngoài là ý thu se lạnh khiến ổ chăn càng thềm ấm áp vui sướng.

Con chó kia quá nghịch nên bị hắn xách về phòng. Nhưng nó không có can đảm nhảy lên giường cùng Doanh Chu ngủ chung một chỗ thế nên nó chỉ có thể tủi thân ghé vào chân ghế nhỏ mà cuộn người ngủ.

Đến gần nửa đêm.

Người bán hàng rong bên ngoài khách điếm đã thu quán, bọn họ kéo xe kẽo kẹt lướt qua.

Đúng lúc này trên cửa in hình bóng của một người. Cái bóng đen tuyền kia bước qua ngạch cửa và dần tới gần.

Con chó con đang cuộn người giật giật lỗ tai như có phát hiện gì đó và ngẩng đầu lên. Đợi nó thấy rõ đối phương là lập tức thân thiết vẫy đuôi và làm bộ muốn tiến đến. Nhưng người nọ lại ra hiệu im lặng với nó và nhẹ lắc đầu.

Doanh Chu đang nằm mơ thì hoảng hốt mở mắt, bên tai cảm nhận được tiếng vang nhỏ nhưng không hề thấy mùi nguy hiểm.

Hắn mơ màng liếc mắt nhìn mép giường.

“Tiểu Xuân?”

Biết là nàng thế nên hắn lai nhắm mắt.

“…… Hơn nửa đêm rồi ngươi còn làm gì đó?”

Chỉ nghe thấy người đến à một tiếng và nói: “Chỗ ta hết nước nên ta tới đây uống một chút. Không sao đâu…… Ngươi ngủ tiếp đi, ngủ ngon nhé.”

Doanh Chu nghe vậy thì mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm nửa câu rồi lật người và nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ không đáng nhắc tới cứ thế trôi qua cho tới sáng hôm sau hai người mới tá hỏa.

Vừa tỉnh ngủ Doanh Chu đã kinh ngạc phát hiện……

“A? Chúng ta bị trộm?” Tiểu Xuân giật mình nhìn hắn, “Là ý gì?”

“Ý trên mặt chữ ấy.”



Doanh Chu vớt cái tay nải để ở cuối giường cho nàng xem. Cả cái tay nải tóp lại, chỉ còn túi nước và hai cái bánh ăn dở không có giá trị. Túi tiền của hắn đã không cánh mà bay, không những thế, mấy món trang sức đáng giá trên người hắn cũng bị cướp sạch không còn gì. Đối phương đúng là kẻ biết nhìn hàng.

Tiểu Xuân lật xem cái tay nải trống rỗng và cẩn thận hỏi: “Chúng ta bị mất thứ gì rất quan trong à?”

Doanh Chu trịnh trọng nói với nàng: “Tiền.”

À, tiền.

Tiền?

Nàng cân nhắc một lát rồi bắt đầu rơi vào khủng hoảng.

Tiền!!!

Dù hoàn toàn không có khái niệm gì về thế giới bên ngoài nhưng trong hai tháng rời núi Tiểu Xuân nhiều ít vẫn có hiểu biết nhất định về thành trấn của con người. Ở đây mọi việc ăn ở đều cần dùng tiền. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Ngày thường luôn có Doanh Chu đi theo đài thọ nên nàng hoàn toàn không cần quan tâm đến tiền, nhưng lúc này nàng bừng tỉnh phát hiện ra sự tình rất nghiêm trọng.

Làm sao bây giờ?

Bọn họ không có tiền!

“Cái tên trộm kia rốt cuộc đã tới và trộm tiền bằng cách nào nhỉ?” Doanh Chu chống má, quả thực không thể hiểu nổi.

Ngoài tiểu nhị thì hắn căn bản không ngửi được mùi của ai khác trong phòng.

“Đúng rồi.” Nói tới đây hắn hỏi Tiểu Xuân, “Tối hôm qua ngươi qua đây tìm nước uống có phát hiện ra khác thường nào trong phòng của ta không?”

Nàng theo bản năng đáp: “Không hề.”

Sau đó nàng lại thấy kỳ quái hỏi, “Hả? Hôm qua ta sang phòng ngươi uống nước hả?”

Doanh Chu hoài nghi mà nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát: “…… Không phải ngươi bị mộng du chứ?”

Không xu dính túi lại còn ở khách điếm xa xỉ nhất thế nên cuối cùng hắn không thể không dùng phát quan của mình để miễn cưỡng trả tiền phòng.

Hôm nay trời âm u giống như sắp mưa.

Doanh Chu và Tiểu Xuân đứng trên con đường cái ngựa xe như nước chảy của phủ Khai Phong và cảm nhận vui sướng ồn ào của cả thành. Có điều trong lòng họ lại chẳng có chút gợn sóng nào, thậm chí còn thấy mọi người thực ầm ĩ……

Trong một đêm nghèo rớt mồng tơi vì thế khi trở lại con phố sầm uất này sau một ngày tâm tình bọn họ lại giống như đã cách mấy đời.

“Ờ…… Khụ.”

Tiểu Xuân ra vẻ không thèm để ý mà hắng giọng: “Hầy, không có tiền cũng không sao. Chúng ta là yêu cơ mà? Không nhất thiết phải ăn đồ ăn của con người, ta thực dễ nuôi.” Nàng vỗ vỗ ngực, “Mỗi ngày chỉ cần uống nước là được. Phần tiền còn lại ngươi cứ dùng để lấp đầy bụng ngươi.”

Doanh Chu cũng không quá lo lắng cho bản thân mình, “Ta có thể vào trong núi tìm chút món ăn hoang dã chắp vá qua ngày. Ta ăn một bữa có thể no ba bốn ngày.”

“Vậy không phải càng tốt ư!”

Tiểu Xuân vỗ vai trấn an hắn, “Dù sao yêu quái đa phần đều chắc nịch, ăn ngủ ngoài trời hoặc nơi sơn dã là chuyện thường ngày. Từ đây tới Viêm Sơn cũng không xa đúng không?”

Hắn ừ một tiếng và nói: “Đại khái mất hơn một tháng.”

“Aizzzz, vậy chúng ta khởi hành sớm một chút đi, sớm lên đường…… Việc này không nên chậm trễ, hiện tại đi luôn.”

Nàng bước nhẹ nhàng, nháy mắt đã đi về phía trước, tư thế thoải mái hướng tới cửa thành.

Doanh Chu thì mang theo do dự, không quá yên tâm nhìn chăm chú bóng dáng của Tiểu Xuân.

Phủ Khai Phong này quá náo nhiệt, không có một chỗ nào quạnh quẽ. Người bán rong gánh các loại đồ chơi đủ màu đi từ đầu phố tới cuối phố. Trên thùng là đủ các loại chong chóng nhiều hình thù đang bay bay.

Ban đầu Tiểu Xuân còn hăng hái dẫn đường nhưng rất nhanh nàng đã tụt lại phía sau. Ánh mắt nàng lưu luyến với đủ các loại hàng hóa ở hai bên từ ruốc thịt, ngao xào tới món tuyết lê. Nhìn người bán hàng rong xốc nắp lồng hấp lên nàng đã ngửi được mùi bánh bao thơm nức, nhân thịt cua kìa.

Tiểu Xuân đi một bước dừng một bước, miệng không nhịn được chẹp chẹp, đôi mắt lấp lánh tràn đầy luyến tiếc.

Bộ dạng nàng còn nhỏ, đôi mắt lại to to tròn tròn, lúc mong ngóng nhìn người ta như bây giờ thật sự khó có ai có thể không mềm lòng.

Ông chủ quán đồ chơi bằng đường không nhẫn tâm thế là nhỏ giọng hỏi: “Cô nương muốn nếm thử không? Thích thì ta tính nửa giá cho, thế nào?”

Tiểu Xuân chần chờ một lúc lâu, mắt nhìn chằm chằm ông ấy sau đó lùi về phía sau và lắc đầu. Biết bọn họ không có cái gọi là tiền bạc nên dù có thèm nàng cũng không thể làm gì, chỉ có thể liều mạng niệm Phật ở trong lòng.

Mà chưa đợi bọn họ ra khỏi cửa thành thì bốn phía lại bắt đầu bay tới mùi của các loại đồ ăn.



Doanh Chu dẫn Tiểu Xuân ngồi xuống bậc thang phía sau một tiệm ăn và chia nhau hai miếng bánh còn sót lại. Hắn định ăn cái này rồi uống nước chắp vá cho qua.

Quá thê thảm, rõ ràng hôm qua bọn họ còn ăn thịt cá thế mà giờ lại thế này. Một câu “Xưa đâu bằng nay” chính là để chỉ tình cảnh của hai người lúc này.

“Là bánh với tương thịt tối hôm qua chúng ta ăn sao?” Trên mặt nàng viết đầy mấy chữ vui vẻ, “Cũng may mua nhiều, nhà này làm bánh vỏ mỏng nhân nhiều, hạt vừng cũng nhiều nữa.”

“Oa, qua một đêm mà vẫn ngon như vậy……”

Doanh Chu hếch cằm và ngồi bên cạnh lặng yên nhìn nàng giả vờ vui vẻ. Lát sau rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Tiểu Xuân. Kỳ thực ngươi vẫn muốn ở lại thành thêm mấy ngày đúng không?”

Người đang ăn bánh lập tức cứng đờ, thật lâu sau nàng quay đầu lại, cả khuôn mặt dường như đều viết bốn chữ “nước mắt lưng tròng” khiến Doanh Chu sợ tới mức ngẩn ra.

“Ô ô ô……” Tiểu Xuân vô cùng chua xót, “Ta muốn, ta rất muốn ở lại đây……”

Đi Viêm Sơn rồi không biết còn cơ hội trở lại đây không. Nàng muốn bẻ mỗi một ngày được ở bên ngoài ra thành tám cánh để dần gặm nhấm mới thấy đủ. Mỗi tòa thành trấn nàng đều muốn xem hết mọi ngóc ngách vài lần mới không còn luyến tiếc mà rời đi.

Khai Phong.

Chỗ này đẹp như thế, nàng vốn muốn ở đây 10 ngày nửa tháng mới đi cơ mà.

Doanh Chu thở dài sau đó đành duỗi tay lau nước mắt cho nàng: “Nếu đã không muốn đi thì sao còn phải giả vờ vui vẻ lên đường như thế?”

Con chó con cũng vẫy đuôi như điên sau đó vòng quanh mà cọ cọ như đang an ủi Tiểu Xuân.

“Nhưng không phải chúng ta không có ‘tiền’ sao……” Nàng hít hít mũi và để mặc Doanh Chu lau nước mắt bên má cho mình, “Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu tìm cái ‘tiền’ này đây?”

Tiểu Xuân nhổ mấy cái lá trên đầu xuống và hỏi, “Ta biến ra tiền có được không?”

“Vô dụng.” Doanh Chu phất qua tay nàng thế là lập tức có mấy thỏi vàng hiện ra.

“Có lẽ từ lâu trước kia có con yêu quái nào đó giỏi biến hóa đã lấy đá hoặc gỗ tới nhân gian hãm hại lừa gạt nên hiện tại bọn họ đều rất tinh ranh. Ngươi thấy người bán hàng rong bên kia không?” Doanh Chu nâng tay chỉ về phía trước, “Hễ nhận được vàng bạc hắn sẽ há mồm cắn một cái.”

Trong lúc ấy Tiểu Xuân thấy một người biểu tình dữ tợn bỏ miếng bạc vụn vào miệng cắn một cái sau đó lộ ra vui vẻ.

Doanh Chu: “Cho dù là tiền đồng bọn họ cũng sẽ thổi thổi một cái, lại cọ vào nhau nghe tiếng vang. Ảo thuật tầm thường sẽ không chịu được thử nghiệm ấy và tất sẽ lòi.”

“Hóa ra là thế.”

Nàng đúng là được mở mang kiến thức mà nghiêm túc gật đầu.

Vậy phải làm sao đây……

Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ thì ánh mắt Doanh Chu lơ đãng nhìn đồ tể ở phố đối diện. Người này đã đánh giá hắn được một lúc thế là lập tức nhếch miệng lộ hàm răng vàng và hỏi: “Công tử, có bán chó không?”

Doanh Chu nhướng mày và lúc này mới nhận ra kia đúng là quầy bán thịt chó. Hắn thu lại tầm mắt và nhìn con chó lông tạp vẫn đang mê mải liếm tay Tiểu Xuân.

Con chó kia chỉ thấy lưng lạnh buốt. Nó đọc được mùi âm mưu từ ánh mắt hắn thế là vội rúc vào lòng Tiểu Xuân chỉ để lộ cái đuôi vẫn còn run bần bật.

Nàng vội lấy cánh tay bảo vệ nó, đầu lưỡi hơi xoắn lại, “Cái này…… Vốn là cùng một căn sinh ra……”

Doanh Chu cũng không phải thật sự muốn bán nó, lúc này thấy con chó kia sợ quá thể thế là đắc ý trong lòng hắn được thỏa mãn. Làm một nửa đồng loại của con chó con nên hắn cũng không muốn làm gì, chỉ cười và dời tầm mắt.

Hắn nhìn đám người tới lui trên phố sau đó thở sâu giống như vừa quyết định.

“Không có tiền thì chúng ta kiếm tiền.”

Mặc kệ nghĩ như thế nào thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Tiền tài chỉ là phụ, quan trọng là đang êm đẹp hắn lại bị mất cắp, ngay trong thành trấn của con người. Nếu không bắt được kẻ đứng sau chuyện này thì đúng là mất mặt Bắc Hào Sơn và Viêm Sơn.

Bản thân hắn gánh thanh danh của cả hai gia tộc vì thế tiền có thể mất chứ không thể mất mặt được.

“Kiếm tiền?” Tiểu Xuân không biết hóa ra tiền là để kiếm thế nên nàng lập tức thấy mới mẻ, “Kiếm thế nào?”

Nửa ngày sau.

Ở dãy phòng tạp dịch của một nhà cao cửa rộng tại thành Khai Phong một người mang bộ dạng quản sự chỉ vào một gian phòng chật chội lại rách nát và nói: “Hai người các ngươi là huynh muội đúng không? Vậy ở đây đi.”

 

------oOo------