Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 85




Đến tháng chạp động vật thường bắt đầu ngủ đông.

Tuy sói xám vẫn hoạt động trong thời gian mùa đông nhưng thời gian ngủ cũng tăng lên. Đã thế bên ngoài còn có tuyết cả đêm, không khí vô cùng lạnh, còn trong phòng thì ấm áp như mùa xuân khiến người ta càng thêm không muốn ra ngoài.

Chuông sớm vang lên phía xa nhưng hai người nằm trên giường chẳng có động tĩnh gì.

Họ chỉ dùng một cái chăn bông, dù sao cũng chỉ có hai người, Doanh Chu lại ấm sực vì thế bên trong ổ chăn cực kỳ dễ chịu lại thoải mái.

Kết giới chặn tiếng tranh cãi ầm ĩ của đám thụ yêu, ngoài cửa là cảnh Bạch Vu Sơn lặng yên. Ánh nắng nhạt xuyên qua màn giường chiếu vào trong phòng. Bầu không khí tĩnh lặng này quả thực có thể khiến con người ta ngủ ba ngày ba đêm liên tục.

Tiểu Xuân rúc trong lòng Doanh Chu cọ cọ, trên người là chăn ấm.

Nàng thầm nghĩ: thoải mái quá, không muốn dậy tí nào.

Doanh Chu cũng ngủ say và âm thầm tán thành: Quả thật không muốn dậy.

Hai người đều vùi đầu trong chăn và không muốn nhúc nhích.

Nhưng chính vào lúc này có một đoàn người đang đảo quanh khu rừng rậm ở sườn núi. Bọn họ đều là những thanh niên cao lớn, cường tráng với tuổi đời còn trẻ, lưng đeo tay nải hoặc giỏ trúc và đang ngửa đầu nhìn sắc trời hoặc nhìn quanh phán đoán phương hướng.

“Chúng ta lạc đường thì phải?”

Có người vừa đi vừa hỏi, “Sao ta cứ thấy chỗ này quen quen giống như đã tới rồi nhỉ?”

“Ta nhớ các tiền bối từng nói Bạch Vu Sơn có thủ thuật che mắt, nếu không dựa theo cảm ứng của nanh sói để đi thì rất dễ bị lạc đường.”

“Không phải chứ.” Kẻ đi đầu nắm chặt cái răng sữa cong cong đang đeo trên tai của mình, “Rõ ràng ta đã làm theo chỉ thị của đại tướng quân và lần theo bản đồ, sao lại không tìm được đường nhỉ?”

Đám lang yêu phía sau giống như hoàn toàn không thèm để ý mà vẫn hưng phấn nói chuyện với nhau, “Nghe nói trên núi này có một thụ yêu đã sống 4000 năm rồi hả?”

“Sao thế, đây là lần đầu tiên ngươi theo thủ vệ tới đây chúc tết hả?”

“Đúng vậy.” Người nọ đáp, “Một tháng trước danh sách được lập ra nên ta đã nhờ người báo danh cho mình để có cơ hội ra ngoài mở mang tầm mắt.”

Một lang yêu ở xa nghe thế thì tiến lên, “Uầy, ta cũng thế!”

“Nghe mẹ ta nói thụ yêu này còn có quan hệ thông gia với tộc sói xám chúng ta, là mợ họ của ta đó.”

“Vài thập niên trước nàng ấy từng xuống núi và tới Bắc Hào Sơn làm khách mấy ngày. Đáng tiếc khi ấy ta theo cha ra ngoài du lịch nên không gặp.”

Có người hứng trí đoán, “Thụ yêu có thể trị vạn vật, thuật pháp cũng có tác dụng khởi tử hồi sinh. Điều này đã được truyền khắp yêu giới, nàng ấy lại là đại vương to nhất của Bạch Vu Sơn, là người của tộc sói xám chúng ta.”

“Không hổ là người nhà chúng ta.”

“Đúng rồi, quá đúng!”

Đang vui vẻ nói chuyện thì một bụi cỏ bị người ta đẩy ra, một đội ngũ khác bất ngờ xuất hiện mà bọn họ không hề hay biết.

Người đi đầu đội ngũ mới tới là một cô nương dáng người cao gầy. Hai bên vừa nhìn thấy nhau đã lộ vẻ sửng sốt. Ánh mắt bọn họ nhanh chóng đảo quanh huy hiệu gia tộc của đối phương sau đó sắc mặt lập tức biến đổi, không khí cực kỳ căng thẳng.

“Là, là Tế Khuyển.”

Cô nương kia mang theo ghét bỏ không thèm che giấu: “Sao lại là các ngươi?”

“Chúng ta thì sao?”

Đám lang yêu trẻ tuổi không phục, “Bạch Vu Sơn đâu phải của nhà các ngươi, còn không cho người ngoài tới chắc?”

Cô nương khuyển tộc hừ một tiếng và kiêu căng nhướng mày nhìn nhìn, “A, ngươi nói lời này là đúng rồi đó. Sơn chủ của Bạch Vu Sơn chính là người vợ được người của tộc Tế Khuyển ta cưới hỏi đàng hoàng, vì thế đây đương nhiên là nhà của chúng ta.”

“Cái gì?” Đối phương không phục, “Ngươi đang nói lời chó má gì đó? Đại vương của Bạch Vu Sơn rõ ràng là vợ của người trong Bắc Hào Sơn cơ mà!”

“Ngươi chui ở đâu ra mà đòi nhận thân vậy hả? Các ngươi cũng xứng sao?”

“Sao chúng ta không xứng? Các ngươi nói rõ xem nào!”

“Đến đây, xem ai sợ ai!”

Qua nhiều năm mà hai tộc lang khuyển vẫn cãi nhau. Mối thù này truyền qua các đời, tuy tộc trưởng đã thay đổi nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể tiếp tục đánh nhau.

Hai bên cãi vã inh ỏi, khí thế hung hăng khiến đám cây cối và chim thú sợ bạt vía.

Ngay khi hai bên đã mắng tới đỉnh điểm, tay áo đã xắn chuẩn bị xông vào đánh nhau thì một cơn gió đột nhiên nổi lên cuốn theo lá cây dựng thành một tấm chắn can ngăn hai bên đội ngũ.

Đám tiểu yêu đang hoài nghi không hiểu gì thì thấy tấm chắn kia biến mất, giữa không trung xuất hiện một vị cô nương mặc váy hồng cánh sen và áo choàng đỏ cưỡi một con sói lai chó đang thu tay lại. Nàng nhìn mọi người và thấy thật khó hiểu.

Có yêu quái hét lên, “Là Đại vương của Bạch Vu Sơn.”

Mọi người bên dưới lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm, “Trông trẻ quá!”

Nàng nhảy từ trên lưng con sói xám xuống một tảng đá và nhíu mày nhìn hai đoàn người hỏi: “Mấy đứa là con cái nhà ai thế?”

Lúc nàng nói lời này thì con sói kia xoay quanh nàng vài vòng mới chạm đất, đầu thò ra từ dưới cánh tay của nàng và thân mật cọ cọ cằm nàng rồi mới chậm rãi mở mắt: “Là đám nhỏ của Bắc Hào Sơn và Viêm Sơn đó. Cũng đúng, tính ngày thì cũng sắp tới lễ mừng năm mới rồi.”

Khuyển yêu phản ứng nhanh hơn, lập tức báo, “Chúng ta, chúng ta phụng lệnh Đại thống lĩnh Thanh Mộc Hương tới Bạch Vu Sơn tặng quà năm mới cho hai vị tiền bối.”

Dám lang yêu bên cạnh thấy thế cũng nhanh mồm miệng tự giới thiệu, “Vãn bối được Đại tướng quân nhờ vả tới tặng quà năm mới cho Doanh Chu thiếu gia và phu nhân.”

“À,” Tiểu Xuân xoa xoa bộ lông của con sói xám và hỏi, “Thế hai người bọn họ đâu?”

“Đại thống lĩnh đang ở dưới chân núi làm việc, lát nữa sẽ lên.”

“Năm nay Đại tướng quân không rảnh nên để vãn bối tới thay mặt chào hỏi.”

Nàng như suy tư gì đó mà gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác nói: “Các ngươi đi theo ta.”

Nói xong nàng nhẹ nhàng nhảy lên lưng con sói xám.

Đám lang khuyển thấy thế thì lập tức đi theo nhưng vẫn không quên hạ giọng tiếp tục mắng nhiếc đối phương.

“Ta đã nói gì, Đại vương của Bạch Vu Sơn đúng là vợ của người trong lang tộc chúng ta. Ngươi xem đi, Doanh Chu thiếu gia chính là người của lang tộc. Tứ chi cường tráng, bộ lông xinh đẹp, cái đuôi vừa to vừa xù, trông cực kỳ giống sói xám.”

“Nói hưu nói vượn! Ngươi nhìn lỗ tai ngài ấy đi, rõ ràng là giống hệt Tế Khuyển. Chân kia vừa cao vừa dài, đâu có giống sói xám. Rõ ràng đó là bộ dạng của khuyển tộc chúng ta.”

“Đó là cậu họ của ta!”

“Đó là chú họ ta đó!”

Hàng năm Tiểu Xuân luôn đưa quả sồi có sức mạnh kỳ diệu của mình cho hai tộc lang khuyển. Điều này đã trở thành lệ thường.

Đến gần tết âm lịch đám sói xám và tế khuyển sẽ mang theo các loại quà tết lên núi thăm hỏi. Có khi Thanh Mộc Hương, Trọng Lâu hoặc Khang Kiều sẽ đi theo. Có khi họ không rảnh sẽ để đám nhỏ đi thay.

Năm ấy quả cây mà Tiểu Xuân sản xuất ra mang những công hiệu khác nhau, mỗi lần ăn vào mới biết quả ấy có năng lực gì. Cái này không khác gì chơi rút thăm. Giờ đây trải qua cải tiến nàng đã có thể phân biệt năng lực của chúng thông qua kích thước và màu sắc.

Sau mùa thu hoạch vụ thu đám thụ linh nhàn nhã không có việc gì sẽ bắt đầu phân loại đám quả sồi thành mấy loại như giúp tăng thể lực, ngũ cảm, tốc độ chân gì gì đó. Lúc đám tiểu yêu ra ngoài du lịch có mấy thứ ấy đi kèm cũng tốt, lại hoàn toàn không hại thân giống thuốc mua ở chợ đêm.

Một lát sau Thanh Mộc Hương mới cưỡi tọa kỵ tới.

Lúc này đám tiểu bối của hai tộc đang mồ hôi đầm đìa mà xếp quả sồi vào sọt. Đám thụ linh trên núi hiếm khi thấy nhiều người như thế nên mừng rỡ cực kỳ, đứa nào cũng lon ton đi hỗ trợ.

“Năm nay phải phiền hai người rồi.” Thanh Mộc Hương dặn đám hậu bối cẩn thận không được tổn thương cây cỏ chung quanh sau đó quay qua áy náy nói với Tiểu Xuân, “Ta có chút việc phải nán lại chợ yêu quái, không ngờ đám nhỏ này lại không hiểu chuyện khiến hai người phải đi một chuyến.”

“Đừng lo, chuyện nhỏ thôi.” Nàng phóng khoáng vung tay nói, “May mà chúng ta tới kịp chứ để tụi nó lần mò mấy ngày mấy đêm thì không ổn lắm.”

Thanh Mộc Hương thoáng nhìn rồi gọi hai tiểu yêu đang che miệng nói chuyện ở phía sau lên: “Hai đứa lại đây. Mau chào hỏi đi, đây là chú thím họ của hai đứa đó.”

Hai con khuyển yêu không dám lằng nhằng mà vội há miệng gọi: “Chú, thím.”

“Ấy, ngoan quá.” Tiểu Xuân vừa ngượng vừa nói, “Không thể ngờ ta còn trẻ vậy mà đã có cháu cao lớn như thế này.”

“Cái này đã là gì.” Thanh Mộc Hương nhướng mày và thần bí vỗ tay nói, “Hôm nay ta chắc chắn phải cho hai người gặp một người.”

Tiểu Xuân nghe thấy vậy thì lập tức tò mò nhìn nàng ấy túm gáy một con khuyển yêu lẫn trong đám người đang bận rộn làm việc và đẩy tới trước mặt mình, tươi cười mang theo thâm ý: “Đến đây, nhìn xem đây là ai?”

Trong tầm mắt nàng là một thiếu niên cao lớn. Hắn khác với đám khuyển tộc chung quanh với màu da hơi đen, thân hình cường tráng hơn đám khuyển yêu còn lại, bộ dạng chắc nịch lại chất phác. Mỗi khi hắn cong môi lên là lại lộ má lúm đồng tiền, bản thân hắn lúc này cũng vò đầu bứt tai cực kỳ ngượng ngùng.

Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu vẫn không có ấn tượng gì. Dù sao nàng cũng không ở lại khuyển tộc quá lâu nên không quen được nhiều người.

“Là A Vượng đó!” Thanh Mộc Hương giải thích, “Ngươi còn nhớ không?”

Tiểu Xuân: “A Vượng!!!”

A Vượng vui vẻ hớn hở!

Doanh Chu thì không nhịn được chử thầm: sao thằng nhãi này cũng ở đây?

Tiểu Xuân cũng kinh ngạc không kém hắn. Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn kỹ đối phương và căn bản không thể ngờ được đây lại là con chó nhỏ màu vàng đất không rõ huyết thông trước kia.

“Ngươi, ngươi là con chó nhỏ trước kia ta nhặt được ấy hả?”

“Đúng là em đây chị Tiểu Xuân.” Hắn ngượng ngùng cười toe toét nói, “Chị Mộc Hương mang em về Viêm Sơn sau đó dạy em cách tu luyện và biến thành hình người. Bây giờ em cũng đã khai mở linh trí rồi.”

“À, thì ra là thế. Cậu đã có hình người rồi mà sao không lấy cho mình cái tên tử tế? A Vượng chỉ là một cái tên ta tùy tiện đặt thôi, cậu thích nó thế à?”

Thanh Mộc Hương kẹp cổ thiếu niên rồi hất cằm, nhướng mày khoe khoang cực kỳ, “Dáng người, bề ngoài được chứ hả?” Sau đó nàng ấy đắc ý nói, “Trong nhà toàn cô nương, ngẫu nhiên bổ sung chút dương khí coi như tạo phúc cho chị em.”

A đúng rồi.

Nghe nói gần trăm năm nay con nối dòng của hai tộc lang khuyển ngày một hẻo, các vị trưởng bối thậm chí đã nảy ra ý định kết thông gia. Tuy mới chỉ để lộ tiếng gió nhưng đám con trẻ bên dưới đã kêu gào như cha mẹ chết. Vì thế bọn họ chỉ đành nghĩ cách khác.

Nhưng Tiểu Xuân nhìn đám tiểu yêu của hai tộc dù bận lấy quả sồi vẫn không quên cạnh khóe nhau thì cảm thấy chặng đường phải đi còn xa lắm.

“Không phải Tế Khuyển cũng được à?” Nàng hỏi.

“Có gì không được?” Thanh Mộc Hương lơ đễnh đáp, “Dù sao đều là chó, ít ra còn tốt hơn đám sói.”

Doanh Chu: “…”

Này, này!!

Một lời này vừa dứt anh chàng thiếu niên kia đã vội túm lấy tay Tiểu Xuân và nghiêm túc nói: “Nhưng trái tim em đã đặt ở chỗ chị Tiểu Xuân rồi, một trăm năm qua cũng không chứa được ai khác. Nếu không phải năm ấy chị mang em đi thì có khi bây giờ…”

“Này,” Doanh Chủ không nhịn được giật tay tên kia ra, “Nói chuyện cho tử tế, đừng có động tay chân.”

Lúc làm chó tên này đã không yên phận, nay làm người lại vẫn tùy tiện như vậy là sao?

A Vượng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng lúc ấy chị Tiểu Xuân đã thấy hết cả người em rồi!”

Doanh Chu: “Câm mồm”

Thanh Mộc Hương ung dung nhếch miệng khoang tay đứng một bên xem kịch.

Ngẫu nhiên cũng nên để thằng nhãi này có chút cảm giác nguy cơ.

Đám tiểu yêu đường xa tới và ở lại Bạch Vu Sơn mấy ngày.

Bọn họ chưa từng gặp thụ tinh nào nên dịp này đúng là được mở mang tầm mắt. Chỉ qua một thời gian trò chuyện hai bên đã thiết lập tình hữu nghị sâu sắc. Đã thế bọn họ còn phát hiện đám thụ tinh này không những có thể nói chuyện trời nam đất bắc mà còn có thể vẫy cờ hò reo cổ vũ khi hai bên lang khuyển đánh nhau, rốt cuộc không biết tụi nó theo bên nào.

Dịp tết âm lịch mỗi năm là khoảng thời gian vui vẻ nhất của đám thụ tinh trên Bạch Vu Sơn. Khách tới đây nhiều không dứt, nào là lang, khuyển, thỏ, hươu đều có đủ cả. Trong số đó có một con xà tinh với vẻ mặt không tốt cho lắm, hai con linh miêu đầu óc hơi ngu, một con nhím tuổi đã già và một con sóc màu xám lùn xủn.

Nếu gặp dịp hai con linh miêu tới chúc tết cùng lúc với con sóc thì tụi nó sẽ nhìn con sóc kia và nuốt nước miếng từ lúc vào cửa cho tới khi ăn cơm.

Ở khu chợ yêu quái cách đó không xa cũng có yêu quái mang theo hàng tết đến thăm và cảm ơn Đại vương và anh rể đã bảo vệ bọn họ cả một năm.

Đám tiểu yêu nhạy cảm nhận ra cây sồi tinh này thích náo nhiệt nên luôn mang theo những loại pháo hoa đẹp đẽ, tinh xảo. Vào ban đêm ánh pháo hoa nổ bùm bùm trên trời cao sẽ dọa mấy con Lộc Thục trong chuồng ngẩng đầu cùng nhìn lên trên.

Sau khi đám lang khuyển của Viêm Sơn và Bắc Hào Sơn rời đi Tiểu Xuân mới nhận ra đã tới giao thừa, trong nhà đương nhiên cũng phải sửa soạn để đón tết. (Truyện này của trang RHP) Nàng mở mấy thùng quà Thanh Mộc Hương mang tới và lấy ra lụa đỏ, câu đối đỏ, bức tranh sau đó vui vẻ vừa hát vừa dán lên khắp nơi.

Doanh Chu ở trong phòng do dự nhìn thứ trong tay mình mãi rồi lại nhìn nàng đang loanh quanh bên ngoài. Hắn mím môi chần chừ mãi cuối cùng cũng ra ngoài.

“Khụ.” Hắn giấu đầu hở đuôi ho một tiếng sau đó đứng lại mang theo chờ đợi.

Tiểu Xuân đang vắt một chuỗi pháo lên cành cây nghe thế thì hỏi: “Sao thế?”

Doanh Chu xòe tay ra và đưa cho nàng, “Tặng nàng, quà năm mới.”

Nàng quay đầu nhìn chăm chú thì thấy một con chó bông màu xám. Tay nghề không thể nói là đẹp nhưng có thể cảm nhận được tấm lòng và sự nỗ lực của người làm.

“Dùng cái này làm trang sức đeo bên hông thì mất mặt quá nhưng để ở đầu giường cũng tạm.” Nửa câu sau là hắn giúp mình tìm bậc thang bước xuống.

Tiểu Xuân giật mình đi tới và không hề keo kiệt khen: “Đẹp quá, không xấu tí nào, sao phải để trong nhà, ta muốn mang trên người!”

Nàng nói xong lập tức vui vẻ buộc vào dây lưng, “Đây là chàng làm à?”

Doanh Chu vừa giúp nàng buộc dây vừa cố nén không nhếch miệng cười, “Ừ.”

“Dùng lông rụng của chính mình hả?”

Hắn đáp, “Năm kia tới mùa thay lông ta đột nhiên muốn làm cái này. Ta đã nghĩ lông ấy mà làm thành búp bê sẽ không tệ. Chính vì thế năm nay ta mới thử một chút.”

“Nói như vậy thì sang năm ta cũng sẽ có một món khác hả?” Tiểu Xuân lập tức vỗ tay, “Ta muốn một con chim non, bộ dạng tròn vo ấy.”

“Tốt, không thành vấn đề.”

Khó có lúc nàng không chê thế là Doanh Chu nhẹ nhàng thở ra và đồng thời cảm thấy rất vui.

“Ế,” tới lượt Tiểu Xuân sầu thảm suy nghĩ, “Ta phải tặng chàng cái gì đây? Ta chẳng chuẩn bị gì cả.”

“Rất đơn giản.”

Hắn vừa mới dứt lời đã vươn tay hái một cành hoa mềm mại và cầm trong tay, “Nụ hoa sồi đầu tiên nở trong năm nay là của ta nhé?”

Doanh Chu lưu loát tháo phát quan xuống và vấn tóc đen bằng nhánh hoa. Dù không thấy bộ dạng bản thân thế nào hắn vẫn để lộ vẻ mặt hài lòng.

Tiểu Xuân nhìn thấy thế thì cười và không nhịn được nói “Không được, sang năm không có lệ thế được, ta phải ngẫm xem nên tặng chàng cái gì!”

Sau giờ cơm chiều có con bồ câu đưa thư đậu trên bàn đá. Nó phong trần mệt mỏi nhưng vẫn nghiêng đầu nghiêng cổ chờ được cho ăn.

Một nắm thóc được vãi ra.

Tiểu Xuân tháo ống trúc buộc trên chân nó và mở tờ giấy trong đó ra xem.

“Là ai gửi đó? Viết cái gì thế?” Doanh Chu vừa dọn tuyết đọng trong sân vừa hỏi.

“À, là Ôn gia ở Thường Châu.” Nàng lắc lắc lá thư, “Chỉ là mấy lời chúc tết thôi, không có việc gì lớn.”

Ôn phủ hiện tại đã được điều tới vùng Giang Tô do vị gia chủ hiện tại được điều tới đó. Năm đó lúc Ôn Huệ thành thân Doanh Chu đã chở nàng ấy trong trang phục tân nương đỏ thẫm lên Bạch Vu Sơn này cho nàng xem.

Lúc ấy Tiểu Xuân còn chưa tu thành hình người nên chỉ có thể cách một tầng vỏ cây mà nhìn tân nương. Nàng ấy còn nghiêm trang chống nạnh dặn dò sau này nàng phải chọn thợ may giỏi nhất Tô Hàng, thiết kế phải tinh xảo. Hai tộc lang khuyển giàu như thế nên tương lai áo cưới của Tiểu Xuân phải tốt hơn, đẹp hơn của nàng ấy.

“Đây chính là bộ áo cưới mà cả đời nữ nhân chỉ mặc có một lần nên nhất định không được tùy tiện biết chưa?”

“Biết rồi, biết rồi!”

Dưới sự hỗ trợ của Khang Kiều nàng phải đợi 15 năm sau mới kết được quả sồi phân thân. Vì khi ấy quả kia chưa được chín cho lắm nên nàng chỉ có 5 tháng ở bên ngoài dạo chơi.

Nơi đầu tiên Tiểu Xuân tới sau khi rời núi chính là Khai Phong.

Lúc đó Ôn Huệ đã sinh đứa con cả. Đó là thằng nhóc 4 tuổi béo núc ních, bề ngoài non nớt nhưng bộ dạng như ông cụ non. Lúc được nàng ôm hắn cứ xấu hổ sợ mất mặt nên giãy giụa đòi xuống.

Nàng ấy cười ha ha: “Thằng nhóc thối này không biết giống ai, còn không mau gọi dì Tiểu Xuân.” Sau đó nàng ấy còn trêu ghẹo chính mình, “Aizzz, nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi mà gọi là dì thì cũng quá già. Đợi thêm vài năm nữa nó gọi ngươi là chị cũng không quá.”

Tiểu Xuân nhéo nhéo mặt đứa nhỏ và lập tức phản bác, “Không được, ta phải làm di, ta muốn làm gì.”

Nàng và Doanh Chu để lại một miếng ngọc được khắc từ linh thạch của yêu giới làm lễ gặp mặt. Thằng nhóc kia bất đắc dĩ đành phải đeo trên cổ.

Lần sau tới thăm đã là 20 năm tiếp theo.

Là chủ mẫu một nhà nên Ôn Huệ đã già đi nhiều. Thằng nhóc con béo ú xấu hổ lúc trước đã trở thành một vị công tử phong lưu, nho nhã, có tri thức có lễ nghĩa. Miếng ngọc hắn vốn đeo trên cổ nay được buộc ở đai lưng.

“Hai vị tiên nhân đường xa vất vả, mẹ ta đã chuẩn bị trà bánh và đang ở trong phòng chờ hai vị.”

Chồng của Ôn Huệ được nhà vợ hỗ trợ nên con đường làm quan rất thuận lợi, hiện tại đã vào nội các, tiếng nói trong triều cũng lớn.

Ôn Huệ để đám thị nữ pha trà sau đó nói chuyện yêu giới, phàm giới, nụ cười trên môi vẫn tươi rói như ngày nào.

Nhưng lúc Tiểu Xuân rời đi trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn bã. Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói với Doanh Chu: “Ta cảm thấy tiểu Huệ bây giờ trưởng thành hơn trước kia nhiều. Cũng không thích cười như trước nữa.”

“Đúng vậy.” Chẳng biết hắn nghĩ tới cái gì mà giọng điệu cũng mang theo cảm thán, “Dù sao trong những năm này chắc chắn nàng ấy đã trải qua không ít mưa gió.”

Ví dụ như cha chết bệnh, con gái chết non, nhà chồng nói ra nói vào. Có ai được xuôi gió xuôi nước cả đời đâu.

“Phải.” Tiểu Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Chàng còn nhớ rõ lời Bạch Ngọc Kinh nói không? Cuộc đời của con người ngắn ngủi nhưng xán lạn. Hiện tại ta đã hiểu được đôi chút rồi.”

Hoàng hôn trong ngày rét đậm chỉ lướt qua như áng mây rồi bóng đêm chợt buông xuống. Bên ngoài kết giới vẫn là cảnh gió tuyết, còn sân nhỏ lại là khói lửa nhân gian, mỗi ngóc ngách đều sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Đám thụ linh bên cạnh đang lấy tuyết chọi nhau và hò hét ầm ĩ. Tiểu Xuân và Doanh Chu ngồi kề vai trên bậc cửa và vui mừng đốt pháo sau đó lặng im thỏa mãn nhìn ánh trăng trong đêm tuyết rơi.

Trên tay nàng vẫn là bức thư đã bị xoa thành nếp nhăn, đôi mắt nhìn vào hư không mà gọi: “Doanh Chu.”

Doanh Chu: “Ừ.”

“Chàng nói xem liệu Bạch Ngọc Kinh đã chết thật chưa?”

Những năm gần đây dù là phàm giới hay yêu tộc đều thái bình không có vấn đề gì. Giống như pháp trận tai họa từng suýt lay động trời đất và trêu đùa ý trời kia chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhưng cũng từ năm ấy hiện tượng ma hóa hoặc trời phạt không còn thường xuyên xảy ra ở yêu giới nữa. Hiếm khi người ta thấy hiện tượng ấy. Trừ đám yêu quái không việc ác nào không làm như đám sói đỏ trước kia còn lại không có trường hợp ngộ sát nào giống Trầm An.

Thế nên thường xuyên có tiểu yêu đùa vui nói có phải ông trời đã tìm thấy lương tâm rồi hay không.

“Thật ra,” hắn trầm mặc thật lâu mới mở miệng, “Trước khi thiên lôi giáng xuống và trước khi nàng dồn toàn bộ yêu lực cho ta thì ta loáng thoáng thấy hai bóng đen.”

Tiểu Xuân quay đầu: “Bóng đen gì?”

Doanh Chu cũng không biết nên chỉ có thể nhún vai: “Không nhìn rõ.”

“Nhưng cho tới nay ta vẫn luôn có một suy đoán.” Hắn ngước mắt nhìn lên cao và đi về nơi xa thẳm nào đó, “Bạch Ngọc Kinh đã bị người ta mang đi cũng nên.”

Nàng trợn mắt sau đó lấy lại bình tĩnh, đôi mắt cũng cong cong và cùng Doanh Chu nhìn lên bầu trời đêm. Biển ngân hà sáng như ngọc, trên những ngôi sao lóng lánh ấy thực sự có các vị thần tiên sao?

Chẳng ai biết được.

“Chỉ mong hắn có thể được hài lòng.”

“Ừ.”

Hắn lặng lẽ cầm lấy tay nàng và đặt trên đùi mình.

Một năm kia thiên lôi bổ vào ba hồn bảy vía của hắn. Theo lời Khang Kiều thì thần hồn của hắn đã bị tổn hại, sợ là không đầu thai được nữa. Một khi hắn chết sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Doanh Chu cũng chẳng buồn mà chỉ cảm thấy khá tốt.

Hắn không muốn Tiểu Xuân phải đi tìm chuyển thế của mình, cũng không muốn bản thân trở thành một con người hoặc một yêu quái không còn nhớ gì về nàng.

Hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng cả đời này, không oán không hối.

Bọn họ sẽ từ từ trải qua kiếp phù du, qua vạn trượng hồng trần. Dù sao lòng riêng của hắn cũng thật bé nhỏ.

Hôm sau Khang Kiều cưỡi Lộc Thục tới thì thấy một con sói lai chó đang nằm úp sấp mà ngủ. Nàng đi tới trước mặt nó như muốn nói gì nhưng đối phương lại ngước một bên mí mắt và mờ mịt ra hiệu cho nàng nói bé thôi.

Tiếp theo con sói phất cái đuôi to để lộ vị cô nương nhỏ bé đang tựa trên người nó ngủ say.

Nàng vươn tay túm lấy bộ lông rậm của nó. Có lẽ nàng đang mơ thấy cái gì đó đẹp đẽ nên không nhịn được nhếch miệng cười.