Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 45




“Làm sao vậy? Tiếng động gì thế?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ nhân bên trong phủ họ Ôn sôi nổi chạy ra ngoài cửa và ngửa đầu nhìn không trung, vẻ mặt mê mang, “Vừa rồi các ngươi có thấy cái gì không?”

“Có cột sáng thật lớn bùng lên!”

“Đó là cái gì thế?”

“Chẳng lẽ là thần tiên hiển hiện sao!?”

Vì được Ôn Huệ dặn dò nên đám hạ nhân chỉ tới quét tước đưa cơm cho hai phòng phía đông và tây chứ không có ai qua lại nơi đó những lúc khác.

Giờ phút này cửa sổ phòng của Tiểu Xuân bị phá, một vết rạn thật to như mạng nhện lan ra bốn vách tường, song cửa sổ thì gãy rụng ở chân tường, một nửa ván cửa vẫn dính lỏng lẻo trên khung.

Nàng vọt từ trong phòng ra và nhìn lên cao.

Ánh trăng trắng bệch quỷ dị phát ra ánh sáng lạnh thấu tim. Dưới ánh trăng đó một con chó lai sói cao hai trượng với bộ lông màu xám trắng đang lơ lửng. Thân thể hắn hoàn toàn không nhỏ bé vô hại như lúc trước nữa mà ngược lại cao ngạo sừng sững, thậm chí còn cao lớn hơn lúc nàng mới gặp hắn ở Bạch Vu Sơn.

“Doanh Chu?”

Nàng thử cất tiếng gọi.

Người và thú khác biệt, từ ngũ quan mà nói thì khó có thể phân biệt được đám thú vật đang vui hay buồn. Con thú khổng lồ lơ lửng trong không trung lúc này đang nhẹ há mồm, cái lưỡi đỏ nhỏ dãi xuống dưới, đôi mắt đỏ rực, ánh lửa chợt lóe lên. Nháy mắt tiếp theo cả người nó đột nhiên lồng lên, miệng rít gào lao về phía nàng.

“Rắc ——”

Răng nanh bén nhọn cắn vào vỏ sồi trắng phát ra tiếng động chói tai. Trước mặt nàng là cái miệng to như chậu máu thuộc về yêu thú. Hàm răng sắc nhọn và cái lưỡi đỏ tươi kia quá mức rõ ràng nên trong khoảnh khắc Tiểu Xuân thậm chí còn sinh ra ảo giác mình sắp bị cắn.

Nhưng dù Doanh Chu hóa thú có lợi hại thế nào cũng không phá được lớp phòng ngự chống được cả thiên lôi của nàng.

Nhưng hắn lại như mất trí mà điên cuồng cắn khắp nơi, hoàn toàn không quan tâm đến điều gì.

“Loảng xoảng, loảng xoảng” tiếng va chạm liên tiếp vang lên hòa với tiếng gầm gừ từ cổ họng của hắn.

“Doanh Chu! Ngươi tỉnh táo lại đi!”

Tuy Tiểu Xuân không lo lắng lớp bảo vệ của mình sẽ bị phá nhưng nàng khá lo lắng cho răng của hắn.

Có điều Doanh Chu vẫn đằng đằng sát khí, cả người điên dại.

Đúng lúc này một sức mạnh bắn thẳng vào giữa bụng nhỏ của hắn và đánh bay Doanh Chu ra xa mấy trượng.

Người và chó còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã thấy một nữ nhân thanh nhã lạnh lùng không màng nhân tình vọt tới chỗ bọn họ từ lúc nào.

“Không thể ngờ ngươi còn có thể đuổi tới tận đây. Nhìn bộ dạng này thì bài học lần trước ta dạy ngươi chưa đủ nặng tay rồi.”

Tiểu Xuân liếc mắt nhìn nàng kia chỉ thấy nàng ấy đi dưới vòm cửa tối om loang lổ bóng cây, bộ dạng dần lộ ra sau mỗi bước chân tiến về phía trước.

Búi tóc phụ nhân ngắn gọn chỉnh tề, áo váy dịu dàng uyển chuyển dù giản dị vẫn bất phàm. Nàng ấy đoan trang quý khí đứng ở đó, mỗi động tác đều lộ ra uy nghiêm khó giấu.

Vị này, vị này chẳng lẽ lại là……

Tiểu Xuân còn đang thất thần thì một giọng nói vui sướng đột nhiên vang lên.

“Cô —— Cô mẫu ——”

Một tiếng cuối vừa dứt thì thân thể cường tráng của đối phương đã chình ình ngay trong sân.

Trọng Lâu xách theo đao của mình, trên mặt là vui vẻ, đôi mắt sói lộ hưng phấn khi nhìn thấy nữ tử kia. Hắn vung đao bổ về phía nàng ấy, vạt áo cũng theo động tác này mà tung bay.

Nhưng lúc lưỡi dao gần chạm tới mặt người nọ, chỉ còn cách nửa bước thì nàng ấy lại chỉ nhẹ nhàng vung tay gạt một cái không đau không ngứa.

Ngay sau đó một dòng khí cực mạnh thổi qua, cả người Trọng Lâu như mũi tên bay vút đi đập gẫy một thân cây, một cái trụ đèn rồi cuối cùng đập vào thân cây to ở một góc khiến nó nghiêng sang một bên.

Nàng kia thấy hế thì trong mắt lộ chút ghét bỏ, có lẽ nàng ấy cáu vì thấy hắn phá hỏng đồ nhà mình.

Tiểu Xuân: “……”

Chênh lệch về thực lực này đúng là một trời một vực!

Trọng Lâu giơ tay lau khóe môi, trên mặt là tán thưởng, “Không hổ là cô mẫu, ngài ở nhân gian giúp chồng dạy con nhiều năm như thế mà yêu lực vẫn thực sự quá lợi hại. Cháu thua tâm phục khẩu phục.”

Tiểu Xuân không nhịn được mà nhíu mày.

Hoá ra việc nàng ấy tấn công Doanh Chu lúc trước không phải hành động nhất thời. Chẳng lẽ cái đám lang yêu này mỗi khi gặp lại sau thời gian lâu ngày xa cách đều sẽ phải chém giết một hồi tối tăm mặt mũi thế này à?

Rõ ràng là Trọng Lâu còn chưa đánh đủ nên hắn túm đao định lao lên nhưng ai ngờ nửa đường lại có một con chó lai sói lao tới chẳng phân biệt địch ta mà cắn loạn lên.

Cả người hắn nhẹ nhàng lách qua để né đòn tấn công, miệng thì hừ một tiếng: “Hế, thằng nhóc thối này……”

Doanh Chu linh hoạt đạp trên mặt đất và xoay người đuổi theo không bỏ.

Khang Kiều cất giọng ôn tồn thương lượng: “Chuyện khác để sau đi, trước tiên tạo kết giới đã!”

“Được ——”

Trọng Lâu lập tức lên tiếng và giơ tay tạo kết giới hình vuông. Đám tôi tớ bên ngoài còn chưa biết đầu cua tai nheo thế nào thì kết giới tụ từ yêu khí đã rơi từ trên trời xuống ngăn cách tất cả.

Lúc này nếu có một kẻ không nhịn được tò mò muốn trộm tiến vào tìm tòi đến cùng thì có lẽ cũng chỉ thấy không gian vắng lặng do thủ thuật che mắt tạo ra.

Đoán trước sắp có một trận ác chiến nên Tiểu Xuân nhanh chóng quyết định bọc vỏ sồi bảo vệ Ôn Huệ vô tình bị cuốn vào đây sau đó nghiêm túc dặn dò: “Bọn họ đã bày kết giới nên ngươi không ra ngoài được —— mau tìm một nơi an toàn trốn tạm đã! Yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Vừa rồi Doanh Chu không phân địch ta tấn công thế là Ôn Huệ sợ quá ngã ngồi trên mặt đất. Nàng ấy hơi hé miệng thật lâu nhưng chẳng biết nói gì, giống như bị dọa ngây ra. Ánh mắt Ôn Huệ run rẩy nhìn phụ nhân đang đứng sừng sững ở một phương.

Dì nhỏ của Doanh Chu…… thế mà lại là mẹ kế của nàng ư?



**

“Cô mẫu! Thằng nhóc này làm sao thế?”

Trọng Lâu bị Doanh Chu đuổi theo nãy giờ. Ngẫu nhiên Doanh Chu sẽ há mồm cắn hắn hoặc phun một hai ngọn lửa. Dù sao hắn cũng là sự kết hợp hoàn mỹ của sói xám và tế khuyển nên lúc nổi điên quả thực không dễ giải quyết.

“Hắn bị tẩu hỏa nhập ma sao?” Trọng Lâu né một cái đớp của thằng em họ và gào lên với Khang Kiều.

“Không quá giống.”

Nàng kết ấn ở đầu ngón tay sau đó thả ra sáu sợi xích màu trắng buộc chặt tứ chi của Doanh Chu.

Con chó lai sói đương nhiên khó chịu há miệng gầm gào phản kháng.

Tiểu Xuân trợn mắt nhìn cảnh kia mà đau lòng, “Có thể nhẹ tay một chút không, nhẹ tay một chút……”

Nhưng nàng vừa dứt lời Doanh Chu đã giãy khỏi xích sắt và tiếp tục đuổi theo Trọng Lâu. Tên kia chán ngán lăn lộn trên không để né tránh nhưng vẫn không quên quay đầu oán giận Tiểu Xuân: “Rốt cuộc ngươi đang giúp ai thế?! Mà sao nó cứ đuổi theo mỗi mình ta vậy?!”

Quả nhiên trong lòng thằng nhóc này vẫn ghi hận mình!

Đống xích bị đứt thành vô vàn mảnh nhỏ và rơi từ không trung xuống. Khang Kiều duỗi tay đón lấy sau đó nhíu mày lẩm bẩm, “Trông có vẻ giống như thân thể hắn không chịu nổi yêu lực quá mức cường đại nên bị phản phệ……”

Nàng tiếp tục nói ra nghi hoặc của mình, “Thuật pháp này ta đã dùng nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống ngoài ý muốn.”

“Sao cả cô mẫu cũng không rõ vậy? Đây không phải yêu thuật ngài nghĩ ra à?”

Trọng Lâu vung đao chặn lại hàm răng sắc nhọn của Doanh Chu. Hắn cũng không dám dùng sức làm bị thương em họ, nhưng vì cái sân quá nhỏ nên không có không gian duỗi tay chân đánh một trận đã đời, đúng là nghẹn chết hắn.

Khang Kiều hơi trầm ngâm nhưng cũng không đáp mà hỏi tiếp: “Kẻ này có lai lịch gì?”

“Ngài không biết à?” Trọng Lâu vẫn giằng co với Doanh Chu, nhân lúc có cơ hội thở dốc hắn lập tức nói: “Hắn là con trai của lục cô mẫu đó, là thằng nhóc sinh ra ở Viêm Sơn ấy.”

“À.”

Tiểu Xuân nghe thấy đối phương kéo dài một tiếng sau đó gật đầu, “Thằng con lai đó hả?”

Trọng Lâu: “Đúng đúng đúng, chính là hắn.”

Tiểu Xuân: “……”

Rốt cuộc Khang Kiều cũng ý thức được chuyện này khó giải quyết. Nàng ấy trầm mặt nói, “Nếu là hắn thì không kỳ quái nữa.”

Nàng lẩm bẩm, “Yêu sinh ra từ sự kết hợp của dị tộc thì yêu lực vốn cao hơn yêu thai khác. Lúc bình thường yêu lực kia giấu sâu trong cơ thể nhưng khi ta biến hắn thành một con chó con thì đương nhiên bản thân hắn không chịu nổi yêu lực mạnh mẽ của chính mình. Đêm nay lại là trăng tròn… Chẳng trách hắn lại mất khống chế.”

Nếu là trước kia thì pháp thuật này sẽ mất hiệu lực sau 10 ngày chứ đâu như bây giờ.

“Cái gì?” Trọng Lâu đang vội vàng đánh chó nhưng tai vẫn rất thính. Hắn không thể tin được mà hỏi, “Ý ngài là yêu lực của thằng nhóc này còn cao hơn cả con ư?”

Khang Kiều chẳng rảnh để trả lời hắn mà cố thử phá bỏ pháp thuật của mình. Trên người con thú khổng lồ bỗng xuất hiện một sợi xích, sau đó nó đột nhiên vỡ vụn.

Nhưng dù pháp thuật đã phá thì Doanh Chu vẫn không có dấu hiệu biến hóa thành hình người. Rõ ràng là hắn đã mất đi lý trí quá lâu, ý thức đã tự do phiêu đãng ra bên ngoài nên khó mà quay về như cũ.

Khang Kiều bình tĩnh nhìn con chó lai sói đang nhe răng trợn mắt và nói, “Bị yêu lực của bản thân phản phệ tuy không tới mức phải chịu thiên lôi nhưng nếu không thể phục hồi như cũ thì cuối cùng cũng sẽ nhập ma.”

Từ sau khi hóa thành hình thú thể trạng và tốc độ của Doanh Chu đều tăng lên vài lần so với lúc là con người. Trọng Lâu đối phó với hắn cũng phải cố hết sức, “Thế giờ phải làm sao? Làm thế nào mới biến nó về như bình thường được?”

“Phương pháp thì không khó.” Khang Kiều hếch cằm nói, “Yêu quái mất lý trí thì chỉ cần chưa ăn thịt người, chưa làm chuyện tàn ác là vẫn có thể cứu. Lúc này người thân bên cạnh sẽ gọi tên hắn, như thế sẽ đánh thức thần trí của hắn.”

Tiểu Xuân và Trọng Lâu nghe vậy thì đều vui vẻ.

“A! Cái này đơn giản!” Trọng Lâu vung đao một cái rồi dang hai tay cực kỳ tự tin hướng về phía con chó lai sói đang chạy như bay trước mặt và hô to, “Đến đây ôm nhị ca nè, con chó con.”

Hắn hít sâu một hơi và gọi: “Doanh —— Chu ——!”

Hai chữ này theo gió đêm bay đi, cuốn lên lá khô rồi chậm rãi lan ra.

Bốn phía lặng im trong giây lát.

Nhưng yêu thuật trong dự đoán lại không hề xuất hiện, con thú khổng lồ thậm chí còn chạy trốn nhanh hơn!

Trọng Lâu cảm thấy cực kỳ mất mặt và kinh ngạc: “Sao, sao có thể……”

Mắt thấy Doanh Chu sắp sửa đâm sầm vào mình thế là Trọng Lâu vội né qua một bên, cả người vẫn lơ lửng trong không trung một cách khó hiểu: “Sao nó lại không có phản ứng gì nhỉ?!”

Tiểu Xuân đứng dưới lên án: “Ngươi không thể gọi tên hắn cho tử tế à?!”

Trọng Lâu nghe thế thì cũng không dám đùa nữa mà thành thật gân cổ lên gọi: “Doanh Chu!”

“Ta là nhị biểu ca của đệ nè Doanh Chu!”

“Doanh Chu!”

“Doanh Chu!!”

“Doanh, Chu!!!”

Hắn vừa chạy vừa quay đầu gọi, thực giống đứa nhỏ loài người bị chó đuổi tè cả ra quần. Nhưng Doanh Chu không hề có phản ứng gì, vẫn đuổi theo hắn như điên.

“Cô mẫu!” Trọng Lâu đành phải hét lên cầu cứu, “Hay ngài cũng gọi hắn xem sao, thằng nhóc này tám phần là vẫn ghi hận con rồi!”

Khang Kiều dõi mắt theo hai người và nhìn thấy cảnh đó thì như suy tư gì đó, “Có lẽ…… là vì hai người các ngươi chỉ có quan hệ bà con nên không tính là người thân ruột thịt chăng?”

“Nó còn kén cá chọn canh thế cơ à?” Trọng Lâu nghẹn họng nhìn chằm chằm thằng em họ.

Vấn đề là cha mẹ Doanh Chu đều đã qua đời, cũng chẳng có anh em gì. Lúc này đi đâu tìm người thân ruột thịt của hắn đây?

Hai mắt Doanh Chu đỏ ngầu. Hắn giãy giụa tại chỗ rồi ngửa đầu rống to và đột nhiên thân thể hắn phình to ra gấp đôi.

“Nó, nó lại cao lớn hơn kìa!” Trọng Lâu kinh ngạc khi thấy cảnh tượng kia, tai thì nghe thấy tiếng sói tru cao vút.



Giống như bị tiếng sói tru này dẫn ra nên có vô số quả cầu lửa tụ thành một ngọn lửa khổng lồ trên đỉnh đầu. Trong không khí tối đen tanh nồng là những đốm lửa rơi xuống ào ào như sao băng, bộ dạng giống như chuẩn bị bùng nổ.

“Doanh Chu!”

Khu vực được kết giới vây quanh không quá lớn vì thế khói đặc và lửa nhanh chóng vây lấy mọi người ở bên dưới.

Cách màn khói lửa Tiểu Xuân vội gọi tên hắn nhưng con thú khổng lồ vẫn mắt điếc tai ngơ và không chịu buông tha Trọng Lâu.

Hiện tại hai mắt hắn càng đỏ hơn, nhìn qua rất giống đám yêu thú nhập ma. Móng vuốt và răng hắn sắc nhọn, đến bộ lông màu trắng lúc này cũng như phủ một tầng màu son.

Giống như ma vật xuất hiện ở Bạch Vu sơn ngày ấy.

Doanh Chu nhe răng nanh nhắm cổ Trọng Lâu muốn cắn. Răng hắn sắc nhọn, lóe ánh sáng lạnh lẽo. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có một cây gai khổng lồ bằng gỗ mọc lên chắn giữa hai người. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Gai kia cũng không mạnh mẽ mọc lên, số lượng cũng chỉ có một cây vì thế hoàn toàn không mang theo uy hiếp. Nó giống như một sự cảnh cáo đầy dịu dàng dành cho một con chó hoặc mèo nào đó.

Con thú khổng lồ lảo đảo lùi lại và hoảng hốt nghe thấy một người khác đang gọi tên mình.

“Doanh Chu!”

Đôi mắt như bốc lửa mang theo mê mang nhìn xuống bên dưới.

Từ chỗ cao nhìn xuống chỉ thấy người bên dưới mơ hồ nhỏ bé nhưng hắn vẫn thấy nàng ngửa đầu, bộ dạng sắc bén rõ ràng. Trong cảnh mờ mịt ấy ánh mắt nàng nghiêm túc lại kiên định nhìn chằm chằm về phía hắn.

Con thú khổng lồ được ngọn lửa bọc quanh người. Hắn cứ nhìn nàng như thế một lúc sau đó đột nhiên ngừng tấn công Trọng Lâu và xoay cổ dùng sức lao đầu vào kết giới. Trên mặt mày hắn là cảm xúc giãy giụa.

Khang kiều lạnh lùng nói: “Hắn muốn ra ngoài!”

Kết giới này không phải thứ không gì ngăn được, nó sẽ không chịu nổi đòn tấn công mạnh mẽ của Doanh Chu. Hơn nữa bản thân Trọng Lâu không giỏi yêu thuật nên kết giới nhanh chóng xuất hiện vết rạn.

Khang Kiều thấy vậy thì vươn tay kết ấn thành một chữ “Sơn”. Chỉ thấy ba tiếng “Thịch thịch thịch” thật lớn vang lên, vô số tầng kết giới bọc ra ngoài tầng trong cùng này, che chắn bọn họ kín mít không khe hở.

Nghe nói xương đầu của sói là thứ cứng rắn nhất trong đám yêu thú thế nên dù không còn thần trí Doanh Chu vẫn theo bản năng dùng đầu đập vào kết giới để phá vỡ nó.

Nhưng dù có cứng thế nào thì xương cốt vẫn là xương cốt chứ không phải sắt đá.

Tiểu Xuân cố gắng ngẩng cổ lên nhìn nhưng chỉ thấy phần trán của hắn dần có máu đỏ chảy ra còn bản thân Doanh Chu thì vẫn không biết đau đớn mà tiếp tục đập đầu vào kết giới. Máu đỏ loang ra bộ lông trắng của hắn nhìn mà ghê người.

Nàng không nhịn được nhíu mày, cả người ngây ra đó nhưng rễ cây dưới chân lại nhanh chóng lan ra. Một nhánh cây to lớn đưa nàng lên cao.

Ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu nữ duỗi ra, ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng xẹt qua trán con thú khổng lồ và tinh tế chữa khỏi vết rách trên đó. Trong lúc ấy mấy dây leo mềm mại cuốn lấy tứ chi của hắn với ý định trấn an con dã thú đang phát điên.

Nhưng không đợi cành lá tới gần Doanh Chu đã nhận ra khác thường và lập tức gầm lên. Hắn phân thần né tránh ánh sáng đang tới gần, miệng há to rít gào với nàng.

Tiểu Xuân đang làm phép thuật bất chợt bị tiếng gầm của hắn đánh văng ra thì ngơ ngẩn thu tay lại.

“Doanh Chu……”

Con dã thú không có dấu hiệu bình tĩnh lại mà càng lúc càng nóng nảy. Đôi mắt như được tôi qua nước lạnh của hắn nhìn chằm chằm nàng giống như chẳng còn sót lại chút lý trí nào. Lúc này hắn đã gần như hoàn toàn phát điên.

“Không được, hắn không còn ý thức nữa rồi!” Khang Kiều hơi hé miệng hói.

Cần phải khống chế được kẻ này, nếu không cũng phải vây hắn ở đây. Nếu không một khi thế cục mất khống chế thì chỉ sợ…… chẳng giữ nổi mệnh cho hắn.

Nếu để xổng Doanh Chu ra ngoài ở trong tình huống thế này thì ắt sẽ ảnh hưởng tới con người, đến khi ấy dù nàng không ra tay, ‘trời’ cũng sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn.

Chắc là bị mấy dây leo kia chọc giận nên con chó lai sói lập tức quay đầu lại giương nanh múa vuốt với Tiểu Xuân, miệng cắn điên cuồng.

Cách một tầng vỏ sồi nàng nhìn hắn. Đôi mắt màu hổ phách của hắn vốn trong suốt rạng rỡ nay chẳng còn tung tích. Mắt hắn hiện tại đỏ ngầu, hoàn toàn không còn chút tỉnh táo nào.

“Doanh Chu!” Tiểu Xuân đập lên tầng vỏ sồi trong suốt và liều mạng gọi tên hắn, “Doanh Chu, ngươi nhìn ta đi, ta là Tiểu Xuân mà!”

Tiếng va chạm loảng xoảng lại vang lên bên tai khiến người ta run rẩy.

Làm sao bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Nàng khẽ cắn môi và ra sức cao giọng gọi: “Nếu ngươi còn không tỉnh lại thì sẽ bị người ta giết đó!”

Trong một chớp mắt Tiểu Xuân nhớ tới ngày đó hắn vội vàng chạy tới tìm mình, bộ dạng muốn nói lại thôi sau đó hốt hoảng chạy mất. Có lẽ lúc ấy Doanh Chu đã muốn nói gì đó với nàng nhưng đáng tiếc là nàng lại không hỏi cẩn thận, sau đó cũng chẳng để trong lòng.

Hiện tại ngẫm lại mới thấy thay đổi của hắn không phải trong một sớm một chiều. Đã thật lâu hắn không nói chuyện gì với nàng.

Con chó lai sói trước mặt trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt lộ ra hung ác, miệng há ra muốn cắn lớp vỏ bảo vệ của nàng.

Khang Kiều đứng bên cạnh cao giọng ra lệnh: “Tiểu cô nương, người đứng sang một bên đi —— Trọng Lâu, chuẩn bị dùng nanh sói!”

Trọng Lâu lập tức đáp lời, hai người đồng thời sờ vào ngực áo lấy ra nanh sói. Nanh sói của Bắc Hào Sơn có thể phong bế kinh mạch của người cùng tộc, hoàn toàn chặt đứt cội nguồn linh khí. Mỗi lang yêu chỉ có một cái răng nanh, là cái răng sữa đầu tiên rụng xuống.

Vật ấy vốn được dùng để trừng phạt kẻ đại gian đại ác trong tộc vì một khi dùng tới nó thì yêu lực sẽ bị tổn thương cực lớn, hậu hoạn khôn lường. Thông thường lang yêu của Bắc Hào Sơn rất ít khi lấy ra dùng.

Doanh Chu bị vỏ sồi trắng đánh bay ra thì đau đớn rơi xuống cách đó một khoảng nhưng sau đó hắn chẳng thèm để ý mà ngóc đầu đứng dậy lắc lắc bộ lông dài trên người.

“Doanh Chu……”

Tiểu Xuân liếc mắt đảo qua hai con lang yêu đang lập quyết niệm chú rồi lại nhìn con thú khổng lồ đang chạy như bay về phía mình. Trong đáy mắt nàng có chút dao động sau đó thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc, sắc bén thay thế do dự lúc trước.

Lúc Doanh Chu tới sát gần Tiểu Xuân không hề báo trước đã thu lại toàn bộ vỏ sồi che chắn thân thể mình. Thụ tinh yếu ớt đột nhiên lộ ra, hơi thở mang theo mùi máu tanh theo miệng con thú khổng lồ ập tới.

“Rắc” một tiếng.

Răng nanh sắc bén không chút do dự cắn vào da thịt ở cổ và lưng nàng.

 

------oOo------