Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ

Chương 1




Tiểu Xuân đang ngồi trên cây lắc lư hai chân xem hai con yêu quái bên dưới đánh nhau.

Bạch Vu Sơn đã lâu không có sinh vật sống đến thăm vì thế trong lòng nàng cực kỳ phấn chấn. Nàng nâng một chén sương sớm mới hứng được sáng nay và thành kính sửa sang lại vạt áo sau đó bưng chén vừa uống vừa xem trò vui.

Không biết đối phương có địa vị gì nhưng một con dùng vuốt độc, một con dùng chùy sắt nhảy nhót lung tung. Khi thì gió nổi mây phun, khi thì sấm sét ầm ầm, tình hình cực kỳ hỗn loạn.

Có lẽ tụi nó đã hẹn nhau đánh ở đây.

Nghe nói thế giới bên ngoài cạnh tranh rất lớn, đám tinh quái đa phần đều rất có chí tiến thủ và yêu thương tu luyện thế nên sẽ thường xuyên ẩu đả luận võ nhằm tăng thực lực cho bản thân.

Nếu đánh thua thì thậm chí có thể ảnh hưởng tới đạo hạnh, rất nguy hiểm.

“Đây là ta tìm được trước, ngươi có cần mặt mũi nữa không?!”

Con yêu quái dùng vuốt độc có lẽ là con thằn lằn vì thế nó há mồm phun một ngụm độc về phía đối phương.

Con dùng chùy sát kia nghiêng đầu né tranh nhưng nửa bên vai áo giáp của hắn lập tức bị ăn mòn gần hết. Một thân trang phục này nhìn có vẻ xa hoa, hiển nhiên nó rất quý trọng vì thế nó phẫn nộ mà mỉa mai mắng: “Thật là buồn cười, ngươi tìm được nhưng rơi vào tay ta rồi thì dùng bản lĩnh của ngươi mà lấy về, đứng đó ồn ào làm gì?”

À, hóa ra là đang tranh cướp một vật.

Tiểu Xuân uống sương sớm và cảm thán.

Xem ra yêu quái bên ngoài núi cũng không dễ dàng.

Hai con yêu quái cãi nhau một hồi, ai cũng mắng đối phương xối xả sau đó ngao ngao kêu lên và giơ vũ khí bắt đầu sống mái với nhau.

Yêu quái đã tu thành hình người thì đa phần đều có pháp thuật hộ thân, vừa ra tay đã khiến cát bay đá chạy, cây ngã hoa tan, lực phá hoại cực lớn. Cánh rừng này lại ở nơi hẻo lánh và sâu nhất trong núi, không hề có vết chân người thế nên dù bọn họ có đánh đến trời đất tối tăm thì xung quanh vẫn an tĩnh như thường.

Bạch Vu Sơn quá hoang vắng, nơi này toàn cây cổ thụ che trời, lại không có suối nước tẩm bổ, bốn mùa cây cao che mất ánh nắng nên động vật ít khi tới đây.

“Xoạt” một tiếng.

Thằn lằn lại phun nọc bắn thẳng tới hai mắt của kẻ dùng chùy sắt kia.

“Bang.”

Kẻ sau vươn tay nhẹ nhàng ngăn chặn và lông tóc không hề tổn hao gì.

“Hê hê.” Hắn phồng đám cơ bắp lởm chởm vảy lên và thò đầu ra từ phía sau cánh tay mỉa mai, “Cùng một chiêu lại dùng hai lần thì có tác dụng gì?”

Những cái vảy mọc lên từ cơ bắp dần biến mất như chưa từng tồn tại trên cánh tay hắn.

Hóa ra là một con tê tê.

Tiểu Xuân cầm bát trà bằng gỗ trong tay và tò mò vịn cành khô nhìn.

Chất nhầy có tính ăn mòn bắn đầy mặt đất và nháy mắt đã có vài hố đất. Chất nhầy kia lục bục bốc khói nhưng tới gần rễ cây lại đột nhiên im bặt.

Đây là một cây sồi trắng, bộ dạng bình thường, phẩm chất cũng bình thường. Nếu phải nói về chỗ độc đáo của nó thì chính là nó rất to.

Cao ngất tận trời xanh.

Thân cây thô to, chắc phải mười mấy người mới có thể ôm hết. Cành cây uốn lượn vươn ra bốn phương tám hướng, nguy nga rậm rạp. Cái bóng của nó gần như có thể che đủ một gia đình giàu có ở nhân gian.

Dùng mắt thường để nhìn chỉ sợ cái cây này cũng sống hơn ngàn năm, là linh thụ rồi.

Và đó là bản thể của Tiểu Xuân.

Khác với đám chim bay cá nhảy, cỏ cây tu thành tinh quái vẫn phải ở gần bản thể của mình yêu lực mới có thể mạnh nhất. Mà nàng thì luôn yêu mạng sống của bản thân nên nàng hạ kết giới ba tầng trong, ba tầng ngoài. Chính vì thế mà chút nọc kia chẳng thể tổn thương nàng nửa phần.

Qua mấy hiệp hai con yêu quái trong rừng đã đánh tới chỗ kịch liệt, tới tận đây nàng mới phát hiện thứ tụi nó đang tranh nhau chính là …… một mẩu xương?

Tiểu Xuân nghiêm túc trợn mắt nhìn cho kỹ.

Có vẻ bóng loáng.

“A ——”

Con tê tê bị thằn lằn dùng đuôi cuốn lấy và đập mạnh xuống đất. Thực lực hai bên ngang bằng nhau nên thương tích cũng tương đương, hơn nữa lúc này cả hai đã có vẻ kiệt sức.

“Đồ âm hiểm, ngươi thế mà lại dùng trò gian xảo!” Con tê tê bị thít chặt cổ thì gian nan lên án.

“Không ngờ đúng không?” Thằn lằn tinh gian ngoan cười nói, “Cái đuôi của ông đây có thể đứt rồi lại mọc đấy.”

Nói xong nó lập tức vươn tay muốn lấy mảnh xương thú của tên kia.

Khóe mắt con tê tê thoáng nhìn và vội dùng sức vươn cánh tay ra xa nhất.



Hai con yêu quái lại vặn thành một cục, một con muốn cướp, một con muốn phòng nhưng hai kẻ đều có tay ngắn nhỏ vì thế chẳng kẻ nào chiếm ưu thế.

Cánh rừng này hơi dốc, có không ít hòn đá mọc lởm chởm.

Lúc này thằn lằn đang lắc bả vai con tê tê và chỉ còn nửa tấc nữa là chạm được tới cục xương.

Tiểu Xuân cũng nín thở theo dõi.

Hai kẻ này tranh đoạt nãy giờ và cùng lăn tới bên một tảng đá. Nhưng đột nhiên tụi nó thấy phía sau lưng mất trọng tâm, rầm một tiếng và cả hai lập tức lăn xuống.

Mảnh xương thú kia theo tay con tê tê văng ra, bay trong không trung.

Trong lúc nhất thời ba đôi mắt đều nhìn mảnh xương kia giống như có một cuộn phim quay chậm đang được chiếu, thần thái mỗi người lại lộ ra một vẻ khác nhau.

Cũng chính lúc này khóe mắt Tiểu Xuân phát hiện một bóng trắng xuất hiện.

Bóng dáng kia mang theo chút ánh sáng và di chuyển nhanh tới độ khó mà nắm được.

Hình ảnh mơ hồ ở trong đầu khiến nàng cảm thấy…… đó là một thứ gì đó có lông.

Lông màu trắng.

Cái bóng trắng cực lớn trong tầm mắt nàng lúc này bay trong không trung, gào thét mà nhảy tới. Hàm răng sắc nhọn của nó há to, không nghiêng không lệch ngậm lấy mảnh xương thú, tứ chi chạm đất tạo ra một cơn gió lớn bức người.

Lá khô bay đầy trời.

Bùn đất tán loạn bay giữa không trung, Tiểu Xuân không nhịn được giật mình và hơi há miệng.

Lỗ tai hình tam giác…… Cái đuôi, răng nanh……

Là, là một con chó!

Nhưng nàng không thể thấy rõ người tới trông như thế nào vì đối phương chỉ đứng ở nơi núi rừng phủ kín lá khô một khắc đã đột nhiên biến hình. Trong rừng rậm lúc này là một thiếu niên tuấn lãng cao ngất đang đứng.

Hắn cực kỳ cao lớn, cả người thẳng tắp.

Hắn vừa lơ đãng liếc mắt nàng đã thấy trong con ngươi màu hổ phách kia lộ chút đỏ.

“Òa……”

Tiểu Xuân chỉ thấy lòng mình chấn động, nhưng bất hạnh thay nàng lại thất học vì thế không biết phải hình dung tâm tình bản thân lúc này thế nào, chỉ có thể liên tục cảm thán.

Người nọ mặc một thân quần áo màu chì nhưng vì nàng không quá hiểu quần áo bên ngoài kia nên chỉ cảm thấy hắn mặc như thế trông thực tinh thần, linh hoạt. Trên búi tóc cao cao của hắn có một thứ gì đó sáng long lanh, nhìn vừa quý giá lại xinh đẹp.

Nàng thấy thiếu niên gỡ miếng xương thú trong miệng xuống cầm trong tay và nhìn như đang nhìn một miếng đồ ăn, biểu tình thong dong mà đạm mạc.

“Này, ngươi là ai?!”

Hai con yêu quái đang quần nhau bất phân thắng bại trên sườn dốc đồng thời quăng ánh mắt căm phẫn về phía này mà chỉ trích: “Sao ngươi có thể tùy tiện lấy đồ của người khác thế?!”

Con tê tê oán giận phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta tìm thấy trước, ngươi có hiểu lễ phép không?!”

Người nọ lại chậm rãi liếc mắt một cái giống như cho rằng đối phương nói đúng và hơi gật đầu duỗi tay đưa mảnh xương ra.

Tiếp theo Tiểu Xuân nghe thấy hắn mở miệng:

“Đúng là các ngươi tìm được. Vậy tới cướp lại đi, cướp được thì các ngươi giữ.”

Cây sồi trắng cao to khổng lồ, cành lá vươn ra như một cái lưới lớn, chỗ nào lá chạm tới thì cái cây có thể cảm nhận được mọi thứ nơi ấy. Vì thế nàng nghe rõ hai câu này.

Đó là một giọng nói lanh lảnh nhưng lãnh đạm, âm sắc cực kỳ sạch sẽ. Giọng nói bay trong gió, mỗi chữ đều leng keng như có tiếng vọng.

Sau một lúc lâu nàng mới chớp mắt và đưa ra một lời bình: “Thật dễ nghe!”

Là giọng nói dễ nghe thứ hai ngoài Bạch Ngọc Kinh.

Hai con yêu tinh kia nghe vậy thì lặng yên thật lâu, cuối cùng bọn nó mới phát hiện ra mình bị người ta cướp. Hai con đều tức hộc máu, tức xì khói và luống cuống bò dậy.

“Thằng nhóc thối kia, ngươi muốn nhân lúc chúng ta đánh nhau đến lưỡng bại câu thương để làm ngư ông đắc lợi hả?”

“Nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà tâm sao lại đen tối như vậy hả!” Con thằn lằn tức giận bất bình.

Con tê tê: “Đúng thế, đúng thế!”

Được lắm, vừa nãy hai đứa này còn mắng đối phương không ra gì thế mà giờ đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ rồi cơ đấy.



“Ta đuổi theo các ngươi ba ngày rồi đó.” Tên mới tới cũng nói, lời còn rất thành thật, “Chính là để chờ làm ngư ông đắc lợi.”

Thiếu niên mặt không đổi sắc mà thừa nhận, miệng lại thúc giục: “Các ngươi có đánh không? Không đánh thì ta đi đây.”

Hai con yêu quái nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ trên thế gian lại có kẻ mặt dày vô sỉ hơn bản thân. Nhưng chợt nghe nói hắn muốn đi thế là bọn chúng đương nhiên muốn đánh!

Hiện tại hai tên yêu quái cũng bất chấp cái gì mà thể diện hay không thể diện và lập tức vén tay áo tạm thời bắt tay vây quanh kẻ kia.

Nói tới yêu lực thì đương nhiên cái tên thiếu niên vừa mới xuất hiện này cao hơn. Nhưng lúc này hai con yêu tinh kia lại kết minh với nhau thì Tiểu Xuân cũng khó nhìn ra ai thắng ai thua. Hai con yêu quái kia đã đánh nhau một chặp nhưng còn xa mới tới nông nỗi nửa chết nửa sống.

Kẻ này có pháp lực cao thâm gì sao?

Nàng chống cằm suy tư.

Nếu chỉ xét từ thể trạng thì hai con yêu quái kia còn cường tráng chắc nịch hơn nhiều…… Tướng mạo tụi nó lại hung hãn, cả người đều viết mấy chữ “Không dễ chọc”. Ít nhất khi đi ra ngoài tụi nó sẽ có thể hù được hơn nửa đám tiểu yêu —— ví dụ như nàng.

Mà hai kẻ kia cũng không phụ sự phân tích của nàng, cả hai vặn gân bẻ cốt, nhanh chóng trao đổi ánh mắt giống như chuẩn bị bọc đánh rồi nhào lên.

Công phu của đám yêu tinh có bản thể nhỏ thường uyển chuyển nhẹ nhàng, con tê tê và con thằn lằn tinh nhảy dựng lên, xòe năm ngón tay cùng móng vuốt nhắm vào đỉnh đầu và cổ kẻ địch. (Truyện này của trang runhophach.com) Lúc chỉ còn cách thiếu niên kia chừng ba bước Tiểu Xuân lại trông thấy lòng bàn tay hắn bùng lên một ngọn lửa. Từ mảnh xương thú kia có một tia linh lực rót thêm vào lửa thế là ngọn lửa lập tức bùng lên thành một bức tường cao, dễ dàng ngăn cản hai con yêu tinh kia.

“Oa, hô hô hô……”

Đây có lẽ không phải lửa bình thường, ngay cả kẻ da dày thịt béo như con tê tê bị ngọn lửa đốt cái đuôi cũng không nhịn được nhảy dựng lên và lăn lộn trên mặt đất.

Thằn lằn tinh là sợ nóng nhất vì thế nó ghé vào một cái cành khô của Tiểu Xuân mà dập lửa, đầu ngón tay chỉ vào kẻ địch, “Ngươi, ngươi phóng hỏa đốt núi, thiếu đạo đức!”

Thiếu niên lại chẳng để bụng, “Như vậy sẽ nhanh hơn, có thể tốc chiến tốc thắng, không lãng phí thời gian của ta.”

Trong núi sâu nhiều cỏ khô và củi khô, tàn lửa bay ra rất dễ bắt lửa khiến tình huống khó mà khống chế.

Nhưng không sao.

Tiểu Xuân dù bận vẫn ung dung ôm mặt, năm ngón tay thong thả chọc chọc gò má mình. Bạch Vu Sơn có vỏ của nàng bảo vệ nên lửa tầm thường sẽ không thể đốt cháy nó.

Chỉ nghe con tê tê kia tiếp tục mắng: “Xương của thượng cổ yêu thú không dễ khống chế đâu. Ngươi đã dùng lửa thì chắc phải biết dập lửa chứ hả?”

Thằn lằn tinh cũng hát đệm, “Tương truyền trước kia có kẻ mượn yêu lực trong di hài của Cùng Kỳ để gieo trồng tiên thảo, kết quả cỏ cây sinh trưởng ba ngày ba đêm, thẳng tới Cửu Trọng Thiên, cuối cùng dẫn tới lôi kiếp đánh chết kẻ kia mới coi như xong việc.”

Tiểu Xuân không ôm mặt được nữa: “Cái gì?!”

Thiếu niên cũng hơi ngây ra nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta không phải các ngươi, nếu đã dám dùng thì tự nhiên là ta thu lại được.”

Nàng nghe thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra.

Hai con yêu tinh do dự tại chỗ, cũng không biết hắn nói thật hay không. Nhưng rốt cuộc xương kia nằm trong tay hắn, hơn nữa nhìn qua có vẻ hắn cũng sử dụng thuận buồm xuôi gió. Lỡ đây là cao nhân thì bọn họ cũng làm được gì.

Vì thế dù không cam lòng cuối cùng cả hai vẫn sợ chết. Tụi nó đánh giá thương tích trên người mình và cân nhắc mãi cuối cùng đành bỏ xuống một câu tàn nhẫn.

“Thằng nhóc thối, ngươi nhớ kỹ đó!”

“Chúng ta đã nhớ kỹ ngươi rồi đó!”

Sau đó hai kẻ kia khập khiễng đỡ nhau rời đi.

Tiểu Xuân đứng từ trên cao nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên. Hắn vẫn bất động, mãi tới khi xác định đối tượng đã đi xa mới cẩn thận cất mảnh xương kia đi và hung hăng túm lấy ngọn lửa kiêu ngạo phía trước.

Lửa kia quả thực có bé lại, nhưng không hoàn toàn bị dập tắt. Hắn liên tiếp thử vài lần mà tình huống vẫn không tốt lắm.

Thiếu niên mím môi, tiện đà nhìn quanh mình và vác một đống đất đá tới vùi lấp lửa cháy, bận rộn một hơi mới dập xong đống lửa kia.

Hắn nửa ngồi xổm dưới tàng cây, thấy lửa tắt hắn mới nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và nhẹ thở một hơi.

Rốt cuộc Tiểu Xuân cũng không nhịn được nói: “Bộ dạng như trút được gánh nặng này là sao? Kỳ thật ngươi căn bản không nắm chắc cách dập lửa đúng không……”

Vừa dứt lời lỗ tai người nọ bỗng dưng giật giật sau đó quay đầu lại cảnh giác nhìn. Con mắt của sói sắc bén và chuẩn xác hướng về phía cành cây và nhìn chằm chằm nàng từ đầu tới chân.

Tiểu Xuân vội vàng trốn ra sau cái cây và cẩn thận nuốt nước miếng.

Không thể nào?

Hắn có thể thấy mình sao?

 

------oOo------