Editor: Snowflake HD
Bạch Uyển Thư về thành phố A trước bọn họ một ngày, lúc Diệp Đàn vừa bước ra ngoài đường, liền nhìn thấy Bạch Uyển Thư đứng đón.
“Lạy hai người xin thương tôi với.” Bạch Uyển Thư vừa lái xe vừa cằn nhằn, “Bản thân không biết tự giác mình là nhân vật công chúng sao? Hên là hôm nay sân bay ít người, cũng không có chó săn, chứ không các người đừng mong có thể bước ra đến cửa.”
Lúc xuống xe Bạch Uyển Thư lại dặn dò, “Không được tùy tiện ra ngoài, tốt nhất là nên đổi chỗ ở luôn đi, nhân viên khu vực này quá lộn xộn, như vậy sẽ không tốt với các người, nhưng nói chung vấn đề hiện tại là không được ra ngoài, không được ra ngoài, không được đi lung tung.”
Diệp Đàn giơ ngón cái “Ok”.
Đi đường khá mệt, Diệp Đàn về đến nhà liền vội vàng chạy đi xem phạm huy nhỏ và đàn diệp, sau đó ngồi xuống ghế sofa.
“Lúc đi chơi thì không thấy gì, vừa về đến nhà, đã lập tức thấy mệt.” Diệp Đàn dán mặt lên sofa, nhìn Ngọc Bạch Y đẩy hành lý về phòng, sau đó đi đến bên cạnh cô, chuẩn bị cầm lấy bình nước đi nấu.
Diệp Đàn giơ tay kéo Ngọc Bạch Y, chớp mắt nhìn hắn, “Nam thần, nấu gì đó cho em ăn đi?”
Ngọc Bạch Y ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
Từ khi Ngọc Bạch Y biết nấu cơm, từ đó trở đi Diệp Đàn không bao giờ xuống bếp nữa.
Diệp Đàn suy nghĩ một chút, lắc lắc tay Ngọc Bạch Y, cô nói, “Mì trứng gà.”
“Thêm hành tây, thịt băm, với một chút tiêu ớt.” Diệp Đàn bổ sung thêm, sau đó từ ghế sofa ngồi bật dậy, “Em giúp anh!”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng ôm cô rồi hôn một cái, “Em ngủ đi.” Giọng nói hắn rất dễ nghe, “Một người làm là đủ rồi.”
Nhưng mà Diệp Đàn nhất quyết đòi đi theo giúp đỡ Ngọc Bạch Y làm việc vặt, cả hai cùng xuống phòng bếp.
“Ôi, hình như không có thịt heo.” Diệp Đàn mở tủ lạnh ra, tủ lạnh trống trơn, “Cũng không có hành tây hay trứng gà, trước mặt chỉ có không khí.”
Ngọc Bạch Y đứng sau lưng Diệp Đàn, Diệp Đàn dựa người vào ngực hắn.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Ừ, chắc ở ngoài còn bán.”
Ngọc Bạch Y kéo cô vào lòng mình, sau đó hắn lắc đầu, “Tôi ra ngoài mua.”
“Anh đi như thế nào chứ?” Diệp Đàn nghiêng đầu nhìn hắn, “Nam thần đáng yêu của em, xin anh thực hiện vai trò một nhân vật công chúng cho tốt.”
Hồi nãy Bạch Uyển Thư có căn dặn đi dặn lại, nếu như để cho Ngọc Bạch Y đi ra ngoài gây phiền phức, chắc chắn cô sẽ bị Bạch Uyển Thư lột da.
“Tôi biết.” Hắn vuốt tóc cô, bình tĩnh nói tiếp, “Tôi sẽ đi nhanh về nhanh.”
“Anh đi sao?” Diệp Đàn chụp lấy cánh tay đang xoa đầu cô của Ngọc Bạch Y, “Em đi thì tốt hơn.”
Cuối cùng biến thành hai người cùng đi.
Thời điểm Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y nắm tay nhau đi trong siêu thị cô vẫn chưa kịp phản ứng, a này, cô và Ngọc Bạch Y đi ra ngoài lúc nào vậy?
“Đơn độc nhất chính là cuộc sống.” Ngọc Bạch Y nói với cô, “Nhưng cuộc sống chỉ cần như vậy mà thôi.”
Hắn muốn dùng bản thân mình mang lại hạnh phúc cho cô dù phải chịu trăm nghìn đau đớn, chỉ muốn cùng cô đi chung một con đường, đây đều là chuyện rất bình thường.
Không sợ tương lai, không sợ quá khứ, không sợ dèm pha, không sợ chuyện nhảm.
Bởi vì vậy cuối cùng Diệp Đàn cũng bị Ngọc Bạch Y lừa gạt dẫn đi.
Mà kỳ lạ là, mọi người ai cũng nhao nhao quay đầu nhìn, nhưng không ai chạy tới cản đường bọn họ…
Đằng sau có một cô gái hai mươi mấy tuổi thì thầm nói với bạn của cô ta: “Không được làm phiền nam thần với lão bà của ảnh đi siêu thị, nam thần sẽ buồn đấy.”
“Nhưng mà…” Cô gái dừng một chút, ríu rít nói, “Nam thần có tính bảo vệ vợ cao lắm nha, a! Tay cầm tay! A! Còn thì thầm nữa kìa! A! Trong mắt của nam thần chỉ có vợ ảnh, ta đau lòng quá đi!”
Phía đối diện nói: “Dù sao nam thần cũng không có khái niệm yêu đơn phương đâu.”
Cô gái: “… nói cũng đúng.”
Diệp Đàn đi phía trước: “…”
Sau đó lúc mua thức ăn:
“Ai nha má ơi! Không lẽ cậu là! Không phải chính là, là thần tiên gì gì đó sao!” Bác gái chừng năm mươi tuổi đang tính tiền đồ ăn cho bọn họ, sau đó bà ấy lại lén lút bỏ đồ vào giỏ, “Con gái của tôi rất thích cậu! Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút! Ôi gặp được thần tiên sống rồi!”
Diệp Đàn: “…”
Bác gái ơi đây là siêu thị đó n_n, bác làm như vậy có vấn đề gì không?
Ngọc Bạch Y bình tính nói cám ơn, sau đó cầm đồ lên, “Phiền bác tính tiền cho.”
Cả đường đi Ngọc Bạch Y luôn nắm tay Diệp Đàn, thỉnh thoảng lại cúi đầu hỏi cô, “Muốn ăn sườn không”
“Không muốn ăn.”
“Sườn lợn…” Ngọc Bạch Y dùng giọng nói thanh sạch của hắn, giống như niệm kinh phật nghiêm túc nói nhỏ, “Rửa sạch sau đó ướp với gừng, chiên sơ đến khi sườn hơi cháy vàng, rim lấy nước gia vị, sau đó có thể làm được món sườn xào chua ngọt mà em thích.”
Mắt Diệp Đàn lập tức lấp lánh không khác gì bộ dạng của người ham ăn, cô nhìn hắn nói, “Ăn ăn ăn! Mua mua mua!”
Lúc Ngọc Bạch Y gọi người chặt sườn lợn, Diệp Đàn ở bên cạnh cảm thấy rất hạnh phúc nói, “A, phu quân nấu đồ ăn kìa giỏi quá đi!”
Ngọc Bạch Y nhận sườn lợn xong, rất bình tĩnh trả lời Diệp Đàn, “Không phải.”
Diệp Đàn: “… Vậy anh vừa mới nói cái gì?”
“Quy trình chế biến.”
Diệp Đàn: (#-.-).
Ngọc Bạch Y: “Những món em thích ăn, tôi đều nhớ rõ cách chế biến.”
Hắn xoa đầu Diệp Đàn, giọng nói không có gì thay đổi, thản nhiên đánh giá cô, “Tham ăn.”
“Em là người ham ăn đấy thì sao.” Diệp Đàn lắc tay Ngọc Bạch Y, “Xem ra anh thuộc lòng cách chế biến rồi, vậy anh chỉ đi em làm.”
“Tôi làm em nhìn.” Trong mắt Ngọc Bạch Y có chút ý cười, “Ăn cơm ngủ, nhìn tôi.”
Diệp Đàn đang xem xét về loại người này.
A, thật không có ước mơ gì hết nha!
Nhưng mà ---
“Sủng vợ là một thói quen tốt.” Diệp Đàn vội vàng nhìn xung quanh thấy không có ai, liền di chuyển gần sát Ngọc Bạch Y tranh thủ hôn hắn một cái, sau đó nghiêm túc nói, “Cách mạng vẫn còn đó mong tướng công đại nhân cứ thế mà phát huy!”
Ngọc Bạch Y giơ tay nhẹ nhàng búng trán cô một cái, sắc mặt trầm tĩnh như nước, trong mắt lại có nét nui vẻ, dịu dàng và sủng nịnh.
Ánh mắt quần chúng vẫn còn liếc phía này: … Ôi chội ôi! Chúng ta có thể nói gì đây? [thủ động tái kiến]
Thời điểm tính tiền, Diệp Đàn ngoan ngoãn đi theo Ngọc Bạch Y, tốc độ di chuyển phía trước nhanh như rùa.
Khi chuẩn bị tới lượt bọn họ, Diệp Đàn trơ mắt nhìn Ngọc Bạch Y rút trong quần ra mấy cái hộp nhỏ để vào xe đẩy.
Nhìn rõ mấy chữ trên hộp, Diệp Đàn: ….
Không thể nào tưởng tượng được.
Cô nhìn thẳng Ngọc Bạch Y miệng không nói được lời nào.
Ngọc Bạch Y ngược lại rất bình tĩnh hơi cúi đầu, giơ tay vén mấy sợi tóc rủ xuống ra sau tai cô, giọng nói hắn vẫn thanh nhạt, vẻ mặt vẫn bình thản như mặt nước phẳng lặng, “Tôi mới nhớ ra nhà em không có.”
Diệp Đàn: … Ở nhà cô gái độc thân tất nhiên không có thứ này! Nhưng mà! Nhưng mà! Cô không thể tin được có một ngày, sẽ chứng kiến thấy nam thần mua thứ này… (HD: tự hiểu là thứ gì nha)
Một lão cổ nhân mấy nghìn năm tuổi lại mua thể loại này…
Sinh mệnh quả nhiên biến đổi vô thường.
Vì vậy Diệp Đàn cũng dày mặt bình tĩnh hỏi, “Mùi gì vậy?”
Cô cảm thấy mấy thứ này mà có mùi đúng là chuyện kỳ lạ.
“Mùi sao?” Ngọc Bạch Y tùy tiện lật một hộp, “Không mùi.”
Sau đó Ngọc Bạch Y nghiêng đầu nhìn Diệp Đàn, không nhanh không chậm hỏi, “Không biết là dùng cỡ lớn hay nhỏ?”
Diệp Đàn bị hắn hỏi đến câm nín: …
Diệp Đàn bị khí chất tiên phong đạo cốt của Ngọc Bạch Y đánh bại hoàn toàn: …
Diệp Đàn bị chiều sâu của chủ đề làm cho xấu hổ: …
Nhân viên thu ngân: “Tiên sinh, xin tính tiền.”
Ra khỏi cửa siêu thị, Ngọc Bạch Y đột nhiên dừng lại.
Diệp Đàn vẫn đang cực kì xấu hổ vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân tuấn tú xuất trần giơ tay, khẽ mím môi, thân mật nhéo mặt cô.
Giọng nói hắn lạnh như đá, nhưng lại tràn đầy ý cười nói với cô, “Tiểu tham ăn, xấu hổ sao?”
Diệp Đàn nhìn vẻ mặt vĩnh viễn bình thản thuần khiết của hắn, trong ánh mắt hắn có phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô, cô ngượng ngùng không nói thành lời.
Một tay Ngọc Bạch Y xách cái túi, một tay ôm eo cô, hắn cúi đầu dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi Diệp Đàn, trong mắt dịu dàng và tình cảm.
“Tiểu cô nương, vẫn còn là một tiểu cô nương.”
Diệp Đàn:!!!!!
“Khụ khụ!” Diệp Đàn hơi đẩy hắn ra, “Em không có xấu hổ.”
“Ừ.”
“Thật sự không có xấu hổ.”
“Đã biết.”
Đến khi đi ngủ, Diệp Đàn vẫn còn cường điệu, “Em không có xấu hổ mà, mặt em rất dày, mấy cái chuyện nhỏ nhặt ấy, em xấu hổ làm gì”
Ngọc Bạch Y không hiểu lý do tại sao Diệp Đàn lại cố chấp như vậy, nhưng vẫn đành phải ôm cô, dỗ dành cô, “Em không có xấu hổ, ngoan, ngủ đi.”
“Em thích làm chuyện kia với anh.” Diệp Đàn nằm trong ngực Ngọc Bạch Y, cô ôm chầm cổ hắn, buồn bực nói, “Em nhớ rất rõ lúc anh hôn em có nói, cảm thấy em còn nhỏ, em nghĩ, em không biết mình nhỏ ở chỗ nào! Hai mươi bảy tuổi dư sức làm mẹ rồi!”
Ngọc Bạch Y: …
Hắn không nhịn được cười, thấp giọng cười ra tiếng.
“Cười cái gì!” Diệp Đàn nghiêm túc phê bình hắn, “Anh cảm thấy em nói không đúng sao?”
Ngọc Bạch Y chân thành trả lời, “Đúng.”
“Vậy anh còn cười cái gì? Bình thường anh có cười đâu chứ!”
Ngọc Bạch Y ôm chặt cô, hôn xuống mắt cô, trong ngực hắn lộ ra cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Đàn, ấm áp dễ chịu, hắn cảm thấy giống như hắn đang được ôm lấy thế giới của riêng mình.
“Tôi cười.” Hắn lẳng lặng nói, “Mỗi ngày tôi đều cười, nhìn thấy em được ngủ ngon tôi sẽ cười.”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng hôn cô, “Cô gái ngốc.”
Sau đó…
Hôn đến nửa đường Ngọc Bạch Y liền dừng lại, vô cùng tỉnh táo nói, “Ngoan, ngủ đi.”
Diệp Đàn: … M* k***…
Mị chuẩn bị tâm lý xong hết rồi sao Ngọc Bạch Y lại bảo mị đi ngủ (v_v)?
A, tiên sinh chàng nên biết rằng làm như vậy là rất không có đạo đức đấy.
“Em giận rồi.”
Ngọc Bạch Y: “?”
Diệp Đàn: “Chưa thỏa mãn dục vọng.”
… Người ta tuyệt đối không thể không khuất phục trước sự dịu dàng, giống như nước hoa sen không thể thắng gió mát yêu kiều…
Đều là bọt biển, đốt một phát là cháy hết.
Ngọc Bạch Y không biết làm thế nào, dở khóc dở cười.
“Hôm nay không được.” Hắn nhàn nhạt trả lời, “Ngày mai em không dậy nổi đâu.”
Nhưng Diệp Đàn là người bướng bỉnh, tất nhiên không nghe lọt những lời này vào lỗ tai.
Vì vậy cuối cùng cô cũng ‘đạt được thứ mình muốn’ hoàn toàn bị Ngọc Bạch Y thu thập ^o^, vạn tuế!
Sau đó…
Buổi tối cô đắc ý bao nhiêu, sáng hôm sau cô hối hận bấy nhiêu TvT.
Vạn tuế!