Trong Nhà Có Chồng Quỷ

Chương 4: Nữ quỷ Liêu Trai (*)




(*)Liêu Trai là bộ phim kinh dị huyền ảo nhiều tập của Trung Quốc.

Tôi muốn hét lớn cứu mạng, nhưng cổ họng lại khàn đặc, tôi bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu lạnh lẽo, ngay sau đó, năm ngón tay lạnh lẽo liền bóp lấy đầu tôi, toàn thân như bị rơi vào hầm băng, tôi thầm nghĩ trong lòng lệ quỷ này chắc chắn là con quỷ đông chết, tuy không nhìn thấy nó, nhưng dù gì tôi cũng học Tae Kwon Do với Judo, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, vì thế tôi khom người giảm xóc, một tay chống đất, quét chân một cái, quay người giơ lên một chân đá mạnh, mà tôi đã coi thường lệ quỷ này, không ngờ tốc độ tôi nhanh như vậy, mà tay nó từ đầu đến cuối đều không có rời đầu tôi, ngược lại ghì càng chặt, tôi mắng trong lòng là con quỷ này gian xảo quá, theo tình hình này chắc nó muốn tôi biến thành thứ giống nó.

Tôi chịu đựng đau đớn mở mắt phải, một bộ y phục màu trắng bay bay trước mắt, lờ mờ, thấy nữ quỷ này mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ, đang cười nhìn tôi, tôi lẩm bà lẩm bẩm, nuốt nuốt nước miếng, trời, ơi... nữ quỷ này là từ Liêu Trai bước ra sao?

Tôi chớp mắt nhìn lại, vẫn là khuôn mặt đẹp diễm lệ, có điều dị thường ma mị, tươi cười quỷ dị, lại có cảm giác quen thuộc không thể tả được.

Tôi rùng mình, nữ quỷ này thật là khủng khiếp... bởi vì cô ta vừa cười, vừa tăng thêm lực bóp đầu tôi.

"Ông nội, ông hai, cứu cháu!"

Tôi kinh sợ quên mất giọng nói đã khàn, có điều vẫn kêu ra tiếng, tôi liền vui vẻ, mà nghĩ lại, tôi có phải đã gọi nhầm người không, vì thế lập tức sửa lời: "Ông Chung Quỳ, mau tới cứu tôi, cứu tôi..."

Lúc này, tôi chỉ nghe được tiếng cười lạnh của nữ quỷ, nhẹ nhàng có thể vắt ra nước, mà lời nói ra lại rất ngoan độc: "Huyền vân kỳ quái, Chung Quỳ làm được gì?"

Móa, còn văn vẻ, cũng may tôi chuyên văn, mới nghe hiểu, có điều quỷ gì hiện thế mà ông Chung Quỳ không thể tới cứu tôi chứ! Một giây tiếp theo, tôi ý thức được, hiện tại không phải là lúc tự hỏi về cái này, bởi vì con lệ quỷ này đã dùng tay bóp cổ tôi.

Cứu mạng, cứu mạng a!

Trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn thấy một bóng dáng nôn nóng bước nhanh tới, tôi thấy, đó là ông nội, ông nội tới cứu tôi, trong lòng tôi thầm vui mừng, duỗi dài hai tay muốn bắt lấy ông còn chưa đến gần.

"Tiểu Bắc!"

Ông nội thấy tôi một mình mà mặt lộ vẻ khủng hoảng, còn quỳ trên mặt đất và đưa tay về phía ông, nên ông vội vàng lao tới, muốn bế tôi lên.

Đột nhiên, ánh nến tại linh đường bị dập tắt, ánh nến là nguồn sáng duy nhất ở đây, hiện giờ bị tắt, trước mắt tôi tức khắc tối sầm, không nhìn thấy ông nội, lòng tôi sốt ruột, dù biết ông nội chắc chắn vẫn ở bên cạnh, tôi còn muốn duỗi dài đôi tay, nhưng nữ quỷ dùng lực quá mạnh, tôi căn bản không thể tiến lên trước, vì thế đôi tay ở giữa không trung quơ quơ loạn xạ.

"Quỷ thổi đèn!"

Trong lúc hoảng loạn, tôi nghe được tiếng ông nội nói:

"Tiểu Bắc, cháu nhìn thấy quỷ đúng không?"

... Lúc này tôi mới nhớ ra, không phải ai cũng có thể nhìn thấy quỷ! Tôi gọi ông nội tới, chẳng phải là hại ông sao!

"Là quỷ! Ông, chạy mau!"

Tôi hét lớn tiếng, chỉ hy vọng ông đừng xảy ra chuyện.

Nhưng ông nội hiển nhiên không đi, bởi vì một giây tiếp theo, tôi liền cảm giác được lực trên đỉnh đầu buông lỏng, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một lá cờ trắng nhỏ dựng lên không trung, nhanh chóng xẹt qua mắt tôi, lao về phía nữ quỷ trên đỉnh đầu.

Sau khi mắt thích ứng với bóng tối, hiện tại tôi có thể nhìn thấy lờ mờ, là ông nội đang dùng đạo cụ đối phó nữ quỷ này, có điều vì tôi đặt chân vào giới Quỷ không sâu, cho nên tạm thời không biết lá cờ trắng nhỏ đó tên gì.