Trong Nhà Có Chồng Quỷ

Chương 2: Quỷ huấn (một)




Đêm đó, gần nửa đêm, mẹ vào đánh thức tôi dậy, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ.

Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ, tôi bị hù đến nằm viện một tuần, tuần đó mẹ tôi không xuất hiện, cho đến lúc xuất viện mới nhìn thấy bà, kể từ đó về sau tôi không còn thấy mẹ cười nữa và mẹ dường như cố tình xa cách tôi.

Nếu mẹ bạn đang cố tình xa cách bạn, sẽ làm bạn suy nghĩ gì?

Tôi nghĩ đáp án không cần nói cũng biết.

Nhưng mà tôi cũng không muốn thừa nhận!

Khi tôi bước ra khỏi phòng, một con mèo hoang đột nhiên kêu lên meo meo, xen lẫn với tiếng gió lạnh gào thét, âm thanh này lập tức mê hoặc tôi, tôi khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn con đường tối om phía trước, ngôi nhà cổ trong bóng đêm trông vô cùng cổ xưa, cho một bầu không khí có điềm xấu, tôi biết ở nơi mà tôi không nhìn thấy, khẳng định có rất nhiều yêu ma quỷ quái đang ẩn nấp, nhưng tại sao chúng nó lại xuất hiện ở chỗ này? Là bởi vì tôi sao?

Tôi lắc đầu, nghĩ không thông.

"Ông hai (anh ông nội), ông nội."

Nghĩ như vậy, tôi liền chạy tới linh đường (nơi thờ cúng), ở giữa có để một cỗ quan tài của ông cố, ông hai, ông nội đều đứng ở một bên.

Ông hai gật gật đầu, đưa tay trái ra dẫn tôi đi vào trước bài vị, từ khi tôi bắt đầu có ý thức, tay phải của ông hai đã không còn, tôi đã hỏi ông nội chuyện này, nhưng ông không nói cho tôi biết, những con quỷ nhỏ bên ngoài đó quấy rối tôi làm tâm trí không yên, nhưng lại được ông hai nắm tay như vậy, tôi chợt cảm thấy an tâm. Ông hai luôn nghiêm túc và lạnh nhạt, mang bộ mặt trùm mafia, hung ác, nhìn không giống người thân thiết, nhưng tôi có ấn tượng rất tốt về ông hai, không phải vì ông lén nhét kẹo cho tôi khi tôi còn nhỏ, tóm lại, lý do của sự yên tâm này thật khó nói lắm.

Ông hai nói nói ông cố muốn trò chuyện riêng với tôi, bọn họ phải tránh đi một lúc.

Toàn bộ linh đường, chỉ có hai cây nến trắng đặt hai bên bài vị, tôi giật mình một cái, nhìn và cảm thấy ánh nến này đặc biệt giống đôi mắt của ông cố.

"Tiểu Bắc."

Khi tâm tư tôi đặt lên ánh nến, tiếng của ông cố đột nhiên vang lên.

Tôi giật thót tim, nhìn thấy ông cố trên chiếc ghế bên trái, không biết từ bao giờ mà ông cố đã ngồi ở đó, còn tốt, tôi có hai năm kinh nghiệm gặp quỷ, cho nên đột nhiên nhìn thấy ông cố, cũng không quá hoảng sợ.

"Ông cố."

Tôi làm tâm tình ổn định lại, gọi một tiếng.

"Cháu ngoan, đưa tay ra."

Ông cố cười hiền từ, ân cần nói.

Vì thế, tôi duỗi tay tới, ông cố nắm lấy tay của tôi, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay khoảng một phút, tôi nhớ hai mươi năm trước ông cố là thầy bói, nhưng tôi không biết ông cố thông qua chỉ tay của tôi để xem cái gì, chỉ phát hiện sắc mặt ông cố có thêm vài phần u ám, sau đó, ngón trỏ của tôi vô duyên vô cớ chảy máu, ánh nến trong phòng có chút mờ, lúc tôi thấy rõ ràng là ông cố đang niệm chú với ngón tay tôi.

"Ông cố, tại sao cháu có thể nhìn thấy quỷ?"

Tôi nghĩ chỉ có ông cố mới có thể giải thích những nghi hoặc trong lòng tôi, nên nắm bắt thời gian và hỏi.

"Bởi vì cháu có một đôi mắt âm dương, lúc cháu sinh ra, ông đã phong ấn thiên nhãn của cháu, chén máu loãng vừa rồi và chú ngữ, là giúp cháu giải trừ phong ấn."

Ông cố niệm xong, lúc sau mới nói với tôi.