Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 40




"Anh, Liễu tiên sinh với Quân Quân đến."

Lê Hàm Ngữ là người đầu tiên nhìn thấy hai người Liễu Bạc Hoài nên cô nhắc Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu nghe vậy quay đầu, người tí hon trong bong bóng cũng khôi phục bình thường trong nháy mắt.

Mà Lê Húc Sanh đứng lên, chạy như bay đến ôm nhau với người bạn nhỏ.

"Sanh Sanh, tớ rất nhớ cậu." Hạ Dịch Quân kéo dài giọng nói.

Đương nhiên, cậu cũng không nhất bên trọng nhất bên khinh, nói xong với Lê Húc Sanh thì cậu ngẩng đầu nhìn Lê Hạm Ngữ, mở rộng hai tay ngọt ngào nói: "Chị, em cũng rất nhớ chị. Đến em ôm chị."

Lê Hạm Ngữ bị cậu chọc cười, cô ngồi xổm xuống ôm người bạn nhỏ đáng yêu.

Lê Khinh Chu gật gù với Liễu Bạc Hoài: "Tam gia."

Lúc này, cửa sân thể dục mở ra, các tuyển thủ thi đấu với khán giả đi vào.

Liễu Bạc Hoài đi bên cạnh Lê Khinh Chu, Lê hạm Ngữ một tay dắt theo người bạn nhỏ cất bước theo dòng người.

——Bóng người của bọn họ dần bị những người khác nhấn chìm.

"Mi San, cô đang làm gì vậy? Chúng ta đi thôi, lúc nửa còn phải đến hậu trường xếp hàng rút thăm đấy."

Đổng Lâm thu dọn đồ sau đó kiểm tra lại.

Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Lữ Mi San thoáng nhíu mày, dáng vẻ đăm chiêu.

Lữ Mi San hoàn hồn, cô nói: "Tôi vừa nhìn thấy Tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Khinh Chu..."

"Lê Khinh Chu?"

Đổng Lâm kinh ngạc nói: "Không thể nào, một tổng giám đốc sao có thể đến sân thể dục xem người máy thi đấu. Đây là vòng loại lại không có cái gì hay."

Đấu vòng loại là thi quy mô lớn, từ bên trong chọn ra người máy tương đối tốt, bỏ đi một số người máy không đủ sức, không đủ tư cách tham dự.

Mà thi chính thức mới là trọng điểm.

Lữ Mi San nói: "Khả năng là tôi nhìn lầm. Đúng rồi, sao Dữu Triết còn chưa quay lại?"

Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Dữu Triết là nhóm trưởng của nhóm họ cũng là người phụ trách phòng làm việc kỳ lạ, chuyên môn của anh ta nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo.

Gần đây mới từ nước ngoài du học về.

Lữ Mi San là một trong những người yêu thích người máy trí tuệ nhân tạo vì cô không quá nữ tính, trang phục thời thượng, đặc biệt thời trang.

Hôm nay, cô mặc quần túi hộp màu đen phối với một chiếc áo bó sát người màu đỏ rượu đi giày Martens, mái tóc xoăn gợn sóng lớn buộc thành đuôi ngựa.

Tuy trang điểm nhẹ nhưng trông cả người vô cùng già dặn, nhẹ nhàng khoan khoái.

Dung mạo Lữ Mi San rất đẹp.

Chỉ cần cố đứng ở cửa sân thể dục lập tức có không ít người nhìn sang, một số người dũng cảm muốn trực tiếp lấy phương thức liên lạc.

Lữ Mi San không có ý muốn tiếp xúc nên đều từ chối tất cả.

Lúc này Lữ Mi San với Đổng Lâm chờ đợi sốt ruột.

Cuối cùng Dữu Triết cũng xuất hiện, anh ta mang theo một người bạn đi nhanh tới trước mặt hai người giới thiệu ——

"Đây là Kiều Hoán Minh, bạn thân của tôi. Đây Là Lữ Mi San, Đổng Lâm, tôi..."

"Xin chào mọi người." Kiều Hoán Minh cười, bắt tay với hai người.

Hai bên làm quen với nhau, Dữu Triết dẫn hai người Lữ Mi San chạy đến sau sân thể dục rút thăm tham gia thi đấu.

Mà Kiều Hoán Minh ra xem tìm chỗ ngồi xuống, ai biết lại nhìn thấy "người quen".

"Tổng giám đốc Lê? Tổng giám đốc Liễu?" Kiều hoán Minh kinh ngạc nói.

Lê Khinh Chu cũng rất bất ngờ, cậu bắt chuyện bảo Kiều Hoán Minh lại đây.

Vì để ra vào dễ dàng hơn, bọn họ mua phiếu ghế đầu.

Xe đẩy của Lê Khinh Chu được gấp lại, cậu được Liễu Bạc Hoài ôm ngồi lên ghế ở sân thể dục —— chuyện như vậy có lần một, lần hai.... sau đó sẽ có vô số lần.

Bây giờ cậu bị Liễu Bạc Hoài ôm, Lê Khinh Chu cũng đã thích ứng tốt.

Chỗ ngồi Kiểu hoán Minh ở phía sau.

Anh ta đổi chỗ với một người ở phía trước, ngồi bên cạnh Lê Hạm Ngữ.

Hết cách rồi, bên cạnh Lê Hạm Ngữ lần lượt là Lê Húc Sanh, Lê Khinh Chu, Hạ Dịch Quân, Liễu Bạc Hoài.

Anh ta không dám ngồi cạnh tổng giám đốc Liễu.

"Sao anh lại ngồi ở đây?" Lê Khinh Chu hỏi.

Kiều Hoán Minh nói nguyên nhân.

Anh nhìn em gái em trai tổng giám đốc Lê lại nhìn đứa bé bên cạnh tổng giám đốc Liễu suy đoán chắc hai vị tổng giám đốc này dẫn bọn trẻ đi thư giãn.

Thi đấu người má đúng là trẻ con rất thích.

Đấu vòng loại thống nhất là thi tuyển quy mô lớn, người máy hợp tiêu chuẩn quy định, không đạt yêu cầu sẽ trực tiếp loại bỏ.

Việc này cũng kiểm tra trình độ chế tạo của các thí sinh, sau khi vượt qua sẽ thành công thăng cấp.

Kiều Hoán Minh phổ cập tri thức cho Lê Khinh Chu về người máy trí tuệ nhân tạo.

Anh ta nói: "Người máy có một tác dụng, chờ phân chia loại hình thì có vài loại khác nhau."

"Vì thế, thi đấu người máy trí năng không chỉ có một hình thức, một hạng mục..."

Người máy thi đấu trên không, trong nước, trên đất....

Còn có thi đấu người máy bắt chước, thi đấu người máy cấp cứu, người máy phục vụ, người máy võ thuật các loại.

"Đấu vòng loại tương đối dễ, đội đến thi đấu chính thức đấu bán kết thì bắt đầu chia đội, hệ thống thi đấu sẽ phức tạp hơn."

"Hơn nữa, mỗi thí sinh không phải chỉ cần chuẩn bị một người máy là được."

"Vậy phải chuẩn bị mấy người máy?" Hạ Dịch Quân hiếu kỳ hỏi.

Kiều Hoán Minh trả lời: "Tùy theo tình huống mà chuẩn bị."

"Như bạn tôi, cậu ấy không phải tham gia đề vui đùa một, muốn đi đến trận chung kết thì chuẩn bị người máy càng tự nhiên càng toàn diện thì càng tốt."

Lê Khinh Chu hỏi: "Bạn anh tên gì?"

Kiều Hoán Minh: "Dữu Triết, hiện tại cậu ấy thành lập văn phòng làm việc nhưng không tính là nổi tiếng. Vì mới du học ở nước ngoài về nhưng cậu ấy rất có thực lực."

Anh ta giới thiệu đơn giản phòng làm việc của bạn một chút.

Lê Khinh Chu gật gù.

[Đợi lát nữa có thể gặp gỡ.]

—— Người tí hon bên trong bong bóng khoanh chân, hai tay chống lên đùi, ngón cái ngón tay xoa cằm.

Vòng đấu loại rất nhanh bắt đầu, ngoại hình người máy có rất nhiều kiểu không theo khuôn mẫu, mở rộng tầm nhìn của hai bạn nhỏ Lê Húc Sanh, Hạ Dịch Quân.

Lê Hạm Ngữ cũng như thế, hứng thú với người máy của cô cũng không nhỏ.

Lê Khinh Chu cũng xem chăm chú như thế.

Lúc này, Kiều Hoán Minh chỉ người trên sân khấu nói: "Đây chính là bạn tôi, tổng giám đốc Lê."

Đội ngũ ba người Dữu Triết, Lư Mi San, Đổng lâm rất có thực lực, đấu vòng loại rất nhanh được thông qua.

Nếu đấu vòng loại là tác chế quy mô lớn thì quá trình rất nhanh.

——Huống chi đấu vòng loại có tổng ba ngày, lúc này mới là ngày đầu tiên.

Không lâu sau, Lê Khinh Chu nhìn thấy Keys đến tham dự. Anh ta cũng đến tham dự buổi sáng ngày thứ nhất.

Sau khi cuộc tranh tài buổi sáng kết thúc, khán giả có thể đi ăn cơm, thời gian thi đấu buổi chiều khoảng hai giờ.

Lê Khinh Chu có ý muốn gặp bạn của Kiều Hoán Minh.

Sau đó Kiều Hoán Minh dắt cậu đi, Lê Khinh Chu chính thức gặp gỡ ba người Dữu Triết.

Bởi vì được báo trước nên hai bên đã chuẩn bị tâm lý.

Đổng Lâm nhỏ giọng nói với Lữ Mi San: "Thật sự là tổng giám đốc Lê, lúc này cô ở cửa sân thể dục không có nhìn lầm..."

Lữ Mi San không khỏi có chút kích động.

Nhưng trên mặt cô không biểu thị cái gì, ánh mắt vẫn yên tĩnh.

Dữu Triết với Đổng Lâm cũng biết cô có bí mật nhỏ.

——Cô là fans trung thực của truyện tranh mới《Nhập Sáo》của Hỏa Tinh Sơn Khâu, cô đặc biệt yêu thích vai phản diện Mộ Lân lãnh khốc vô tình lại rất thông minh.

Lê Khinh Chu giống như nguyên mẫu của Mộ Lân, đố giống nhau giữa hai người quá cao.

Ví thế có không ít người yêu thích Mộ Lân đã lập nhóm, thảo luận sự giống nhau giữa Lê Khinh Chu với mộ Lân.

Đúng là cáng thảo luận càng dài.

Cô yêu thích Lê Khinh Chu còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Lê Khinh Chu là người sáng lập công ty kỹ thuật khoa học Khinh Chu, cũng rất nghiên cứu trí tuệ nhân tạo.

Mặc dù cậu nghiên cứu AI ở lĩnh vực ô tô.

Những chuyện này cũng không ngăn Lữ Mi San thích cậu.

Biểu cảm Lữ Mi San hờ hững, giống như một em gái xinh đẹp lại tàn bạo ngồi trên ghế, có hơi lạnh lùng không nhiều lời.

Nhưng bởi vì vẻ ngoài xuất chúng nên thu hút rất nhiều ánh mắt.

Dẫn đến Lê Khinh Chu có mấy phần tò mò nhìn lại.

[A... Nhìn thấy có cô gái yêu thích nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, vừa xinh vừa kiêu ngạo.]

——Ánh mắt người tí hon bên trong bong bóng tràn đầy sự thưởng thức.

Đột nhiên Liễu Bạc Hoài cảnh giác hơn.

Hắn liếc nhìn Lữ Mi San không dấu vết, hơi nhíu mày.

[Không biết tính cánh như thế nào, có muốn tiếp xúc một chút?]

Nhìn như vậy là một cô gái mọi mặt không tính là kém, không cho bỏ qua, chờ sau khi quen không chừng có thể giới thiệu cho tam gia làm đối tượng.

——Người tí hon bên trong bong bóng không khỏi vì sự nhanh trí của mình mà khen ngợi.

Đầu tiên là hài lòng gật gì, sau đó giơ tay phải lên trước ngực giơ ngón tay cái lên.

Vào trong mắt trong tai Liễu Bạc Hoài chính là giống như Lê Khinh Chu cảm thấy hứng thú với dáng vẻ Lữ Mi San.

Liễu Bạc Hoài âm thầm chuyển động phật châu.

Lúc này dây xuyên phật châu bền chắc, kiên cường chịu đựng.

Sau khi tán ngẫu trên đường, Lê Khinh Chu tỏ ý muốn giúp đỡ.

Nhưng hiện nay Dữu Triết cũng không thiếu tiền, anh từ chối một cách uyển chuyển nhưng cũng không từ chối triệt để.

Anh nói nếu như có cơ hội cũng muốn hợp tác với Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu cũng không tức giận.

Cậu nói: "Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác, Dữu Triết tiên sinh nhớ ưu tiên công ty tôi."

"Nhất định." Dữu Triết nói.

Lúc này Lữ Mi San nói: "Tổng giám đốc Lê, chúng ta có thể trao đổi phương phức liên lạc không?"

Dữu Triết với Đổng lâm nghe vậy kinh ngạc quay đầu nhìn sang.

Trong mắt hai người Kiều Hoán Minh, Lê Hạm Ngữ chứa trêu ghẹo, một lén che miệng cười, anh mắt qua lại.

Sắc mặt Liễu Bạc Hoài không biến sắc nhưng thực tế bên trong không bình tĩnh, hắn nắm chặt phật châu, trong lòng đọc thầm.

Chỉ có hai bạn nhỏ chuyên tâm ăn là trong lòng không có bất cứ chuyện gì khác.

Lữ Mi San tiếp tục bình tĩnh nói: "Nếu như sau này hợp tác sẽ dễ liên lạc hơn nên, tổng giám đốc Lê có thể lưu số điện thoại đổi trưởng Dữu."

Nói xong cô liếc nhìn Dữu Triết.

Dữu Triết lập tức phản ứng, đứng lên muốn đưa phương thức liên lạc cho Lê Khinh Chu.

Lê Khinh Chu gật đầu: "Được."

Sau khi kết thúc cơm trưa, Lê Khinh Chu cùng Liễu Bạc Hoài đưa ba đứa bé đi nhìn người máy thi đấu.

Kiều Hoán Minh rời đi với nhóm người Dữu Triết.

Vòng đấu loại của bọn họ đã kết thúc, không cần phải ở lại, bọn họ cần phải về phòng làm việc thảo luận việc thi đấu.

Hai bên cư như vậy tạm biệt nhau.

[Nếu như có thể thì nên muốn số điện thoại của Lư tiểu thư...]

——Người tí hon trong bóng bong nhíu lông mày, vẻ mặt có chút tiếc nuối. Nó ôm tay nhỏ, lắc đầu một cái đồng thời thở dài một hơi.

Liễu Bạc Hoài: "..."

Suýt nữa hắn thở không ra hơi.