Lương của văn phòng với Hà Tân Dương tương đối ổn định, 3500 tệ một tháng. Cộng thêm những chi phí linh tinh như phí tăng ca, tiền cơm bổ sung, trợ cấp đi lại, phí bảo hiểm,... thì một tháng Hà Tân Dương nhận được khoảng 3600 tệ. Thu nhập này cũng không tính là cao, còn thấp hơn cả tiền lương lúc cậu còn giao hàng chuyển phát nhanh, nhưng được cái ổn định, ngoài ra còn có thêm thời gian và tinh thần chuẩn bị cho kì thi đại học.
Phí tiêu dùng ở Sơn Thành không cao, rất nhiều công nhân viên chức tốt nghiệp từ những trường đại học có tiếng làm việc vất vả cả tháng mới chỉ kiếm được hơn 3000 tệ. Hà Tân Dương cũng cảm thấy đủ, cũng rõ ràng mục tiêu của mình, càng hiểu được nếu không có anh Trình thì mình căn bản không tìm được một công việc tốt như vậy.
Cậu hiểu đạo lý đền ơn đáp nghĩa, mỗi tháng lĩnh lương xong chuyện đầu tiên Hà Tân Dương làm là chuyển 1200 tệ vào thẻ của Trình Châu Hoàn.
Lúc đầu anh Trình nói với cậu tiền thuê nhà trừ thẳng vào tiền lương, nhưng khi thực hiện mới xuất hiện vấn đề. Phát tiền lương có người chuyên dụng riêng, chị Lưu cũng không thể đồng ý với cậu bỗng dưng trừ 600 tệ đi được.
Tháng thứ nhất Hà Tân Dương đưa 1200 tệ cho Trình Châu Hoàn, nói là tiền thuê nhà và phí sinh hoạt.
Trình Châu Hoàn chỉ nhận tượng trưng 200 tệ phí sinh hoạt, nhất quyết không chịu nhận 400 tệ còn lại. Hà Tân Dương nghiêm túc lấy sổ sách ra tính toán, tính ra các hạng mục chi tiêu mất khoảng 600 tệ, thành khẩn nói: "Anh Trình, anh nhận đi. Anh cho em chỗ ở còn cho em việc làm, em không thể tiền ăn cũng lấy của anh được."
Trình Châu Hoàn đành phải nhận lấy, gửi số tài khoản thẻ ghi nợ "Quỹ giáo dục Tiểu Thái Dương" cho Hà Tân Dương, nói sau này không lấy tiền mặt, cứ chuyển khoản trực tiếp vào đây là được.
Hà Tân Dương cất kĩ tờ giấy ghi số tài khoản này, tháng nào cũng đều đặn chuyển tiền, toàn bộ số tiền còn lại gửi tiết kiệm, bình thường chi tiêu tiết kiệm, chỉ có lúc mua đồ ăn là vô cùng sảng khoái.
Nếu không cần tăng ca, buổi tối hai người sẽ mua đồ về nấu ăn. Trình Châu Hoàn làm vài món, Hà Tân Dương đảm nhiệm việc rửa bát đũa. Tiền đồ ăn đã tính vào 600 tệ kia rồi, vì thế người chi tiền là Trình Châu Hoàn. Nhưng Hà Tân Dương lo mình ăn quá nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy tiền túi mua một ít hoa quả và thịt thà không quá đắt.
Trình Châu Hoàn không can ngăn, cũng không dặn dò cậu phải tiết kiệm, còn đi chợ ở phụ cạn tiểu khu với Hà Tân Dương, trong không gian huyên náo ngửi thử hương vị rồi mới mua.
"Luật sư trưởng" nghĩ, sau này Dương Dương sẽ không bao giờ phải âu sầu chuyện tiền bạc nữa.
Nháy mắt đã tới tháng năm, kì thi đại học sắp đến, lần cuối cùng Hà Tân Dương cảm nhận được không khí căng thẳng của kì thi đến gần.
Một ngày sau khi tan làm, Trình Châu Hoàn chở Hà Tân Dương đi qua nửa thành phố, dạo xung quanh Trung học Nam Khai, chỉ vào rừng cây rậm rạp sau cổng trường, nói với cậu: "Ngày kia cho em nghỉ hai ngày."
Hà Tân Dương không rõ lắm.
Trung học Nam Khai cậu cũng biết, là trường trung học tốt nhất Sơn Thành, nếu cấp ba có thể học ở lớp chọn của trường thì thi đại học muốn vào "211" hay "985"* đều không thành vấn đề.
Học sinh ở đây cạnh tranh với nhau để lọt được vào top 10 trường đại học danh tiếng hàng đầu cả nước, một số người xuất sắc còn được các trường đại học có danh tiếng nước ngoài tuyển thẳng.
Không giống trường trung học ở huyện thành xa xôi như của Hà Tân Dương, một năm tỉ lệ trúng tuyển chỉ được một phần nhỏ thôi dã là không dễ dàng.
Trình Châu Hoàn nói: "Ban đầu tôi nghĩ sẽ nhờ người giúp em tham gia kì thi đại học năm nay để cảm nhận không khí của trường thi trước, sang năm sẽ không bỡ ngỡ. Nhưng lúc nhớ ra thì đã muộn, bỏ lỡ thời gian báo danh rồi. Giám thị coi thi đại học rất nghiêm khắc, trà trộn vào không phải không thể, nhưng ngộ nhỡ bị phát hiện sẽ phiền toái. Vì vậy đành phải lùi một bước, cho em thi thử vậy."
Hà Tân Dương mở to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa kích động: "Anh Trình, ý của anh là em có thể thi thử ở đây sao?"
Trình Châu Hoàn cười ôn hòa: "Thế nào, căng thẳng à?"
Đáy mắt Hà Tân Dương phát ra ánh sáng, trái tim đập rất mạnh. Cậu chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày được bước vào lớp học của trường Trung học Nam Khai, cùng làm một bài thi với học sinh ở đây.
Có thể vào học ở trường Trung học Nam Khai chỉ có hai kiểu người, một là dựa vào thành tích học tập để nhập học, hai là dùng tiền để nhập học. Thành tích cấp hai của Hà Tân Dương rất bình thường, gia cảnh lại càng không đáng nhắc tới, tất nhiên là không thuộc hai kiểu người kia.
Lúc vừa đến đây, Hà Tân Dương đi tìm việc cũng đi qua trường vài lần, nhìn học sinh túm năm tụm ba đi mua đồ ăn vặt ngoài cổng trường sẽ cảm thấy hâm mộ cùng với mất mát.
Nếu so sánh đây là một cuộc thi chạy thì cậu đã thua ngay từ khi bắt đầu. Những người khác đều ngồi xổm chờ tiếng súng bắt đầu, còn Hà Tân Dương thì đi làm công không quản ngày đêm chỉ để góp đủ tiền mua một đôi giày.
Trình Châu Hoàn nhẹ nhàng xoa tóc Hà Tân Dương, còn búng nhẹ trán cậu một cái: "Hoàn hồn hoàn hồn, hay là em căng thẳng quá không dám thi thử?"
"Không phải!" Âm điệu thoáng cất cao, con ngươi Hà Tân Dương dấy lên ngọn lửa rất nhỏ. Ánh sáng đáy mắt vừa bị cậu thu vào đã đâm sâu vào mắt Trình Châu Hoàn, làm vị luật sư trước nay vẫn trầm ổn không khỏi ngẩn người.
Một lúc lâu sau Hà Tân Dương mới thở ra một hơi, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh Trình."
Trình Châu Hoàn không biết, Dương Dương của anh cũng từng muốn thi thử để làm quen với không khí trường thi. Thiếu niên mười bảy tuổi làm việc cả ngày vẫn gắng dành thời gian, hỏi những người bên cạnh gần đây có trường học nào không, có thể tham gia thi thử hay không.
Chính sách thì vẫn cho phép, nhưng thực tế thì không trường nào chịu nhận một người như cậu. Khi ấy Hà Tân Dương không hiểu, cứ tưởng thủ tục của mình còn chưa làm xong. Mấy thiếu niên cùng giao hàng biết chuyện chỉ cười cậu quá ngây thơ. Hà Tân Dương nghe như lọt vào sương mù, ông chủ vỗ vai cậu nói: "Những việc thế này phải có "người quen" mới có thể tham gia."
Hà Tân Dương im lặng, sau khi hiểu ra đành phải từ bỏ chuyện này.
Muốn nói đến người quen, tất nhiên là cậu cũng có, nhưng hầu hết đều là đồng nghiệp cùng làm, người có chức vụ cao nhất cũng chỉ là ông chủ. Bên cạnh bọn họ không có một "người quen" nào giúp cậu làm thủ tục thi thử được cả.
Sau đó quen biết Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương cũng phai nhạt mong muốn này, trong tiềm thức cũng không muốn làm phiền anh Trình.
Nhưng mà cậu không nói, Trình Châu Hoàn cũng vì cậu chú ý.
Trình Châu Hoàn dừng xe, dắt Hà Tân Dương vào sân trường.
Ánh nắng buổi chiều đầu hạ lưu luyến không chịu rút đi, tia sáng mờ chiếu xuống nền đất đen thẫm, men theo con đường phía sau tòa nhà dạy học vẽ ra một bức tranh sinh động.
Đa số học sinh đã tới phòng học học tiết tự học buổi tối rồi, một số ít đang chơi thể thao trong sân vận động, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi. Phòng học thường truyền ra giọng thầy cô phân tích đề thi, Hà Tân Dương dừng lại ngắm nhìn bức tranh chưa kịp vẽ này, sâu trong đáy mắt là mỉm cười hâm mộ cùng với khát khao mong đợi.
Trái tim Trình Châu Hoàn rung động, trong rung động còn xen lẫn chút đau lòng.
Anh kéo tay Hà Tân Dương, chỉ vào cửa sổ phòng học thứ ba của lầu hai, nói: "Ngày kia em sẽ thi ở đó, bàn thứ hai từ dưới lên, ngồi dựa vào cửa sổ."
Nam chính trong phim thanh xuân vườn trường luôn ngồi ở đó.
Đối với Trình Châu Hoàn mà nói, muốn đăng kí thi thử giúp cậu rất dễ dàng, ngay cả chỗ ngồi cũng có thể chọn cho cậu.
Trình Châu Hoàn không chút do dự chọn vị trí này, chỉ vì sau này Dương Dương nhất định là nam chính trong cuộc đời của anh.
Sự lãng mạn sứt sẹo.
Hà Tân Dương ngẩng đầu nhìn phòng học, nam sinh ngồi cạnh cửa sổ đang đeo tai nghe, cúi đầu múa bút thành văn. Cậu thở dài một hơi, bỗng nhiên xoay người lại, cọ trán lên vai Trình Châu Hoàn.
Cái ôm bất ngờ, tựa như gió đêm cuối xuân nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng làn gió đêm này lại mang theo vị cỏ xanh khiến người ta say mê.
Trình Châu Hoàn hơi giật mình, giơ một tay lên xoa lưng Hà Tân Dương, một lúc sau mới thăm dò sờ vào tóc cậu, dịu dàng cổ vũ: "Dương Dương cố lên, năm sau thi đại học chúng ta cũng đến đây."
Trình Châu Hoàn không nói cho Hà Tân Dương biết, lý do chọn trường Nam Khai để cậu thi thử là vì anh đã thương lượng với trường học rồi, năm sau thi đại học Dương Dương cũng sẽ ngồi ở chỗ đó.
Anh đã trải con đường đầy hoa dưới chân Dương Dương, chỉ cần em ấy an ổn dẫm lên, muốn đi theo hướng nào thì con đường sẽ kéo dài theo hướng ấy.
Hà Tân Dương lại gần một lúc mới phát hiện có gì không ổn, lập tức lùi về phía sau, luống cuống không biết làm sao.
Mới vừa rồi gần như xúc động theo bản năng, đầu óc chưa kịp phản ứng hai chân đã bước lại gần.
Giống như trong lòng Trình Châu Hoàn có một sức mạnh vừa cường đại lại vừa mềm mại, chỉ gần tới gần thì bản thân cậu cũng sẽ trở nên bất khả chiến bại.
Trình Châu Hoàn thu hết quẫn bách bối rối của Hà Tân Dương vào trong mắt, ánh mắt càng thêm âm trầm. Hai người đối diện nhau một lát, Trình Châu Hoàn thở dài, thấp giọng nói: "Được rồi, đã đi dạo một vòng để quen với trường rồi, chúng ta về thôi."
Xe lướt qua màn đêm đen như một cơn gió, để lại từng vệt ánh sáng đèn đường kéo dài như một sợi ruy băng hoa mỹ. Hà Tân Dương hiếm khi thất thần, không học từ mới cũng không nói chuyện với Trình Châu Hoàn.
Hà Tân Dương yên lặng ngắm phong cảnh bên ngoài, bóng tối càng làm hình ảnh của cậu trên cửa sổ thủy tinh hiện lên rõ ràng. Cậu có cảm giác tim mình đập không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nhưng không thể nào nhìn ra hai má đang đỏ lên khác thường của mình.
Trong mắt Hà Tân Dương hiện lên mê man cùng với hoang mang nhàn nhạt, nhưng không có chút cảm giác bất an nào.
Trên người anh Trình có một mùi hương rất nhẹ, chỉ có đứng gần thật gần mới thấp thoáng ngửi thấy.
Đó là mùi hương của sữa tắm trong nhà.
Hai người ở chung một nhà nhưng chưa bao giờ dùng chung xà phòng giặt hay sữa tắm. Hà Tân Dương vẫn dùng xà bông loại mấy tệ một cái, có một lần đang tắm rất tò mò mở chai sữa tắm ra ngửi thử, lấy một ít ra ngón tay rồi xoa lên lưng, sau đó như kẻ trộm nhanh chóng đóng nắp lại, thật cẩn thận để về chỗ cũ.
Cậu rất thích mùi hương kia, đặc biệt nhớ kĩ tên để đi siêu thị mua xà bông hương vị này.
Khi đó vẫn nghĩ cái mình thích là mùi hương, hiện giờ mới hoảng hốt nhận ra, mùi hương đó đã trở thành độc nhất vô nhị của một người.
Hà Tân Dương mím môi, lông mày vô thức nhăn lại, trái tim đập càng lúc càng nhanh, lặng yên xua tan mê mang trong đáy mắt.
Gần đây rất ít khi tự hỏi "Có phải anh Trình thích mình không?", lúc nó xuất hiện gần như đã trở thành một câu khẳng định.
Có phải anh Trình...
Hà Tân Dương lắc đầu, thái dương suýt nữa đụng phải cửa kính. Trình Châu Hoàn nghiêng đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
"Không có gì ạ." Hà Tân Dương điều chỉnh lại tư thế ngồi, im lặng một lát lại cảm thấy xấu hổ, tìm đề tài nói: "Anh Trình, hồi học đại học anh học trường nào vậy?"
Trình Châu Hoàn gợi lên khóe miệng, nhìn cậu một cái: "Nhân Đại."
"Nhân Đại sao..." Hà Tân Dương nghịch ngón tay, nhìn dòng xe cộ phía trước: "Giỏi quá!"
Trình Châu Hoàn cũng không giả bộ khiêm tốn, cũng bắt chuyện: "Em thì sao? Có trường nào cực kỳ muốn đến không?"
Khóe mắt Hà Tân Dương hơi cong lên, ánh mắt phát sáng như đứa trẻ được hỏi "Ước mơ của em là gì".
"Có ạ." Giọng nói mang theo khát khao: "Em cũng muốn đến Bắc Kinh."
"Ồ." Trình Châu Hoàn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vừa bởi vì hai tiếng "Có ạ" rất dứt khoát, vừa bởi vì người bên cạnh đột nhiên ngập tràn sức sống, vì vậy hỏi thêm: "Trường nào ở Bắc Kinh?"
"Bắc Hàng." Trả lời đến đây giọng Hà Tân Dương hơi run rẩy: "Em muốn tới Bắc Hàng."
"Bắc Hàng?" Thanh âm Trình Châu Hoàn rất nhẹ: "Là muốn thi phi công à?"
Hà Tân Dương lắc đầu: "Sao có thể là phi công được, yêu cầu quá cao."
Trình Châu Hoàn cười: "Trình độ của em lại không kém."
Hà Tân Dương được khen ngợi lặng lẽ cong mi, lại sợ mình biểu hiện rõ ràng quá bèn nâng tay che lại đuôi lông mày: "Khoa Kỹ thuật máy bay của trường Năng lượng và Kỹ thuật Điện ở Bắc Hàng ạ."
Tên chuyên ngành khó đọc lại bị học sinh mang khát khao muốn thi đậu đọc ra miệng vừa trôi chảy lại vô cùng thân thiết, tựa như đã đọc vô số lần dưới đáy lòng.
Trình Châu Hoàn đi chậm lại, rất hưng trí hỏi: "Kỹ thuật máy bay... Là chỉ động cơ máy bay sao?"
"Vâng ạ." Đèn đường xuyên qua cửa sổ dừng lại ở đáy mắt Hà Tân Dương, giống như có vô số viên ngọc đang nhảy nhót. Cậu nói: "Anh Trình, anh có thích máy bay chiến đấu không?"
Bởi vì rất nhiều bé tai thích món đồ chơi như máy bay chiến đấu, như bé gái thích búp bê Barbie vậy. Đó là món quà mà thời thơ ấu cậu muốn có nhất.
Trình Châu Hoàn nghĩ nghĩ, không nhớ là mình có điểm nào thích máy bay chiến đấu hay không. Khi còn bé anh rất thích đồ chơi như xe tăng và súng ống, còn đi theo người nhà sân tập bắn của bộ đội, tuổi còn nhỏ đã được chạm vào súng thật đạn thật. Lúc mười tuổi Trình Châu Hoàn cũng coi như có hứng thú với vũ khí, không hiểu lắm về máy bay chiến đấu nhưng vẫn có thể kể ra một hai cái nổi tiếng.
Vì vậy nói: "Có chút hứng thú, trong nhà còn có một ít sách về máy bay chiến đấu. Thế nào? Em thích máy bay chiến đấu nên mới muốn thi vào Bắc Hàng à?"
Hà Tân Dương lập tức xoay người: "Sách ạ? Em chưa từng nhìn thấy trên giá sách, có thể cho em mượn đọc được không?"
Trình Châu Hoàn hơi do dự, vẫn cười nói "Được", trong lòng lại không nắm chắc cho lắm.
Sách trong lời anh không phải là từng quyển từng quyển sách, mà là thỉnh thoảng đi qua sạp báo tiện tay mua một hai quyển tạp chí về vũ khí, hơn một nửa là nói về súng ống và thuyền, gần một nửa là nhắc đến máy bay chiến đấu nước ngoài. Một ít đọc xong tiện tay ném ở văn phòng, đã sớm bị nhân viên vệ sinh dọn đi hết; một ít thì mang về nhà nhưng không đặt ở giá sách mà cất trong tủ đựng đồ. Hiện giờ nếu lấy ra cũng đã phủ một tầng bụi, dễ để lại ấn tượng "không biết yêu quý sách" cho người ta.
Nhưng rõ ràng là anh lo lắng quá nhiều rồi.
Sau khi về nhà, Trình Châu Hoàn lục lọi trong tủ lấy ra một xấp báo cũ. Hà Tân Dương yêu thích không buông lật xem hết một lượt. Nếu không phải nhớ đến ngày kia còn thi thử chắc cậu định xem đến sáng.