Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 94: Ngoại truyện 10




Dạo gần đây Tần Thiên có hơi muộn phiền.

Theo lý thuyết mà nói, hiện giờ phải là thời điểm cậu vui tươi mơn mởn nhất —— Công ty nhập cổ phần phát triển mạnh mẽ, mấy thành viên cộm cán bọn họ đã có thể nằm ngửa nhận hoa hồng nuôi cả nhà; người yêu mấy năm trôi qua vẫn yêu thương cậu như ngày đầu, tháng trước sinh nhật còn tạo cho cậu niềm vui bất ngờ; cuộc sống đôi chồng chồng trẻ nhà họ vô cùng vui vầy thú vị, tuy đến cả thời gian nấu nướng và làm việc nhà cậu cũng chẳng có, nhưng ngày nào về nhà cũng quấn quýt với người đàn ông nhà mình...

Vậy mà sau khi nhận cuộc điện thoại vài ngày trước, lòng cậu bỗng chùn xuống, rối rắm mãi không yên.

Một tối nọ, hai người vệ sinh cá nhân xong, vẫn nằm trên giường xem ti vi như thường ngày, bỗng người đàn ông dịu dàng xoa đầu Tần Thiên.

"Công việc xảy ra vấn đề à em?"

Giọng Long Nghị trầm thấp mà dịu dàng.

"Dạ đâu có." Tần Thiên lắc đầu, tựa cằm lên hõm vai người đàn ông, tỏ vẻ bất mãn lên tiếng, "Cỡ gì em cũng là giám đốc công ty chứ bộ, em không đáng tin thế á? Hừ!"

Ngực người đàn ông run run, vang tiếng cười: "Ừm, anh nói bậy rồi. Mong sếp Tần thứ lỗi."

Tần Thiên chọc chọc bờ ngực cứng cáp của anh: "Lời của sĩ quan huấn luyện Long làm sao sai được? Đương nhiên là phải đúng rồi ~ "



Long Nghị bắt lấy ngón tay lộn xộn kia: "Lại trêu anh."

Đầu năm nay, Trần Minh Cường lại tới tìm Long Nghị.

Lần này không mời mọc Long Nghị đi làm cảnh sát hỗ trợ nữa, mà mời anh làm huấn luyện viên cho chiến sĩ tân binh của đồn.

Năm kia, nhờ tóm được mấy thành niên trụ cột của vụ buôn chất cấm lập công chuộc tội nên năm ngoái thăng chức thành đồn trưởng. Việc này suy cho cùng vẫn là công lao của Long Nghị, để rồi cuối cùng cờ thưởng lẫn tiền thưởng đều dành cho nhóc người yêu của trung đội trưởng, còn trung đội trưởng của anh ta trừ mấy vết thương trên người thì chẳng được cái gì cho mình, điều này khiến Trần Minh Cường vẫn luôn băn khoăn áy náy.

Vậy nên sau đợt thuyên chuyển nội bộ năm nay, vì thiếu nhân lực, Trần Minh Cường lập tức nhớ tới Long Nghị. Trung đội trưởng của anh ta năm đó được tuyển chọn vào lực lượng lính đặc chủng, nếu không bị thương xuất ngũ không biết đã phải thăng tiến hơn anh ta biết bao nhiêu! Huấn luyện viên không cần điểm danh làm việc mỗi ngày, ít việc nhiều tiền, Trần Minh Cường cảm thấy quá hợp ý Long Nghị đi.

Cơ mà bây giờ Trần Minh Cường biết điều rồi, không tìm Long Nghị ngay mà len lén gặp Tần Thiên trước.

Phải nói hồi biết quan hệ của hai người anh ta đã chấn động mất mấy ngày. Anh ta cứ tưởng Tần Thiên là anh em thân tình của trung đội trưởng, sao lại, sao lại thành cô vợ nhỏ rồi?

Mà Trần Minh Cường cũng trong cái ổ toàn đàn ông ra, hồi xưa đã nghe nói mấy chuyện này rồi, dần dân chấp nhận. Như vợ anh ta đã nói, hai vợ chồng nhà người ta không phạm pháp không gây hấn gì ai, chẳng phải chỉ là xu hướng tính dục thôi à, ai biết chừng chung sống cùng nhau còn êm ấm thuận hòa hơn cả những đôi nam nữ.

Thực tế, Trần Minh Cường cảm giác quyết sách của mình hết sức sáng suốt.

Sau khi hỏi han kĩ càng chức vụ và trách nhiệm, Tần Thiên lập tức nhận trách nhiệm mồi chài cho anh ta. Trong vòng chưa đầy hai ngày, Long Nghị chủ động liên lạc với Trần Minh Cường.

Trong phòng ngủ, Long Nghị tựa vào đầu giường vân vê ngón tay của thanh niên: "Không phải chuyện công việc, vậy thì là..."

Anh suy nghĩ một lát, sau đó chắc chắn lên tiếng: "Chuyện nhà em?"

Tần Thiên kinh ngạc mở to mắt, chống người ngồi thẳng dậy, đưa tay nâng má người đàn ông lên nhìn trái ngó phải: "Anh đi guốc trong bụng em à!?"

Long Nghị chịu thua mặc cậu máy mó tự tung tự tác: "Đoán đúng có thưởng không?"

Tần Thiên bị anh ghẹo mãi, đến tâm trạng cũng sáng sủa lên: "Thưởng thưởng thưởng!"

Sau đó cậu cười hì hì ịn môi lên má trái lẫn má phải Long Nghị kêu "chụt" một cái, hào phóng vô kể.



Hai người lộn xộn với nhau một lát, Long Nghị mới kéo cậu vào lòng: "Em kể đi, xảy ra chuyện gì?"

Tần Thiên chu môi, thanh vô thức nghịch nghịch cúc áo ngủ người đàn ông: "Mẹ em..."

Long Nghị "Ừm" một tiếng, không ngắt lời thanh niên.

Anh biết mối quan hệ giữa đứa nhỏ với gia đình không hề tốt đẹp gì, chỉ khích lệ xoa xoa gáy cậu, chờ cậu tiếp tục.

"Hàng xóm ở quê gọi điện cho em... nói... mẹ em nhập viện."

Long Nghị ngồi thẳng dậy: "Bệnh gì? Nghiêm trọng không?"

"Hẳn là bệnh cũ ạ..." Khóe môi Tần Thiên giật giật, "Anh biết bà ấy kiếm sống bằng nghề gì mà... Mấy năm rồi không trân trọng sức khỏe. Từng tuổi này rồi, bệnh nặng bệnh nhẹ thay nhau kéo tới."

Long Nghị nắn cái gáy đứa nhỏ: "Muốn về thăm mẹ sao?"

Tần Thiên cụp mắt.

"Em không biết."

Cậu thật sự không biết.

Thật ra năm kia sau khi yêu đương với anh Long, Tần Thiên đã muốn đưa Long Nghị về nhà.

Dẫu biết có lẽ mẹ đẻ mình sẽ không chào đón hai người, nhưng bà là máu mủ ruột rà duy nhất, Tần Thiên vẫn mong ước rằng tình cảm của mình sẽ nhận được sự đồng thuận.

Nhưng cậu mới vô tình úp mở trong điện thoại đã bị Tần Phương Hồng chửi mắng té tát một trận long trời lở đất, nói bóng nói gió cậu là cái thằng biến thái, chửi khó nghe không tưởng nổi.

Tần Thiên cãi vã với bà một chập mà không cho Long Nghị biết, cũng không nhắc lại chuyện này.



"Vẫn nên về thăm em nhỉ?"

Người đàn ông lớn hơn Tần Thiên mười mấy tuổi đang giúp người bạn đời của mình quyết định, anh chậm rãi nói: "Nếu em không muốn đối mặt với bà ấy, vậy chúng ta thăm lén cũng được, thế nào?"

Tần Thiên cười khúc khích: "Sao cứ như mình là ăn trộm ý ạ?"

"Ừ." Long Nghị ôm đứa nhỏ lắc lư, "Sợ mẹ vợ nói anh bắt cóc cục vàng của bà, muốn bắt em về thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh chỉ về nhà một mình thôi." Tần Thiên lèo nhèo: "Tới lúc đó anh sống một mình với Móm, chẳng còn em phiền anh nữa, chắc là thoải mái lắm luôn."

"Vậy là bất khả thi rồi." Long Nghị nhấc cậu đặt lên chân mình, ôm lấy vòng eo gầy của thanh niên, chặt siết.

"Em ở đâu, anh ở đó."

Những câu ngọt ngào của người đàn ông luôn tới một cách đột ngột và khiến người ta khó lòng cưỡng lại nổi như thế. Tần Thiên cắn cắn môi, vòng eo bị siết đến độ tê dại.

Cậu không nhịn được nhích eo một tí, vừa vặn vẹo cái mông trên đùi người đàn ông vừa thở hồng hộc nắm chặt cổ áo người trước mắt: "Vậy lỡ mẹ nhốt em trong nhà... Không cho em gặp anh nữa... ừm... thế anh phải làm sao bây giờ?"