Ngoại truyện 7: Anh ngã em nâng (5).
"Ê Lương Tam, không phải mấy năm rồi mày cải tà quy chánh rồi hả? Không buồn để tâm tới anh em, gọi ra chơi cũng im phăng phắc, sao hôm nay rảnh rỗi ra uống rượu với mấy thằng anh này nhể?"
"Ờ! Hồi đó anh Hổ nói thẳng anh qua nắm chỗ cửa Đông cho ảnh, đại ca anh, anh nghĩ cái quái gì không chịu đi làm ông tướng mà lại đi làm shipper mệt gần chết vậy?"
"Tụi mày làm chó gì nói lắm thế? Uống đi uống đi, anh Tam đã nói bao chầu này rồi, buông ra cho ảnh uống!"
Đêm đầu hè, trong một quán ăn ồn ào ven đường, mấy thanh niên để trần cánh tay vừa bóc đậu phộng đậu tương vừa hốc bia rượu, mặt mày câng câng, người ngợm khoác vẻ chợ búa giang hồ khiến khách xung quanh không dám tới gần.
Trong đó có một thanh niên không lên tiếng, chỉ cắm đầu uống rượu liên tục, ly cứ cạn rồi lại rót đầy, đầy rồi lại uống cạn, chưa được bao lâu dưới đất đã ngả nghiêng hàng tá chai rỗng.
"Chủ quán! Cho hai chai rượu trắng!"
Thanh niên đột ngột lên tiếng, chủ quán đang bận việc luôn tay vội vã đáp lời, ngay sau đó đã đưa hai chai Lão Bạch Cán có số độ không nhỏ tới.
"Vụ gì? Sao anh Tam ngó hồn bay phách lạc vậy?" Tên lùn tịt tóc vàng không nhịn được đập đập tên mập ngồi cạnh, hỏi.
"Tao biết thế đéo nào được!" Tên mập cực kỳ khó hiểu, nhưng vẫn trộm nhìn sang Lương Tam, ghé tai nói với tóc vàng, "Ê mà tao thấy bộ dạng anh Tam trông cứ quen quen thế quái nào ấy?"
Tóc vàng thuận tiếng ghé mắt xem, vừa gặm chân vịt kho vừa nói: "Quen phết."
Hai người họ ngồi đối diện Lương Tam, còn một người đàn ông trên trán có vết sẹo dữ tợn khác ngồi cạnh hắn. Mấy người họ xem như bạn bè rất thân thiết của Lương Tam, lúc bấy giờ tóc vàng nhìn Lương Tam, lại ngó sang mặt sẹo, thình lình vỗ đùi: "Má nhìn y chang mặt sẹo hồi mới bị nữ thần block chứ gì!"
Tóc vàng kích động nói oang oang, mặt sẹo quẳng ánh mắt sắc như dao tới, nhai xương gà trong miệng nghe răng rắc, nở nụ cười chết chóc với tóc vàng.
Tóc vàng vội vã khóa miệng, tự giác rót rượu.
"Thất tình rồi?"
Mặt sẹo và Lương Tam cùng lăn lộn với một người tên anh đại Hổ, nhưng anh Hổ xem trọng Lương Tam hơn. Có thời gian mặt sẹo không phục, sau này đánh một trận với Lương Tam rồi xử cho phục lăn, quan hệ giữa hai người mới dần tốt lên.
"Khà khà, tao nói chứ, lăn lộn chợ búa kiểu này gì sớm muộn cũng lãnh đủ." Nhìn Lương Tam ủ dột héo rũ, mặt sẹo cười trên nỗi đau người khác, "Thằng oắt mày ngày xưa không thèm liếc mấy chị em cua mày một cái, bây giờ bị người ta chê rồi? Ha hả, đáng!"
Tên mập bị vặn chốt nhiều chuyện, lè nhè hỏi: "Ai vậy ai vậy, em biết không? Chẳng lẽ anh Tam cải tà quy chính là do người ta đó?"
"Ôi đệt, cảm động trời đất thế chứ lị!?" Tóc vàng ôm ngực tỏ vẻ xúc động vô kể, "Anh Tam ơi em sai rồi, anh không hề nghĩ quẩn, mà là dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực!"
Lương Tam liếc tóc vàng, im lặng không đáp mà chỉ hừ lạnh một tiếng: "Theo đuổi cái rắm, người ta chướng mắt ông đây!"
Hắn gắp một miếng rau trên bàn, uống cạn rượu trắng trong ly. Nghĩ lại vài ngày qua người kia không thèm nhìn mình tử tế lấy một cái, hôm nào cũng bận rộn chạy vào viện thăm tên lợn béo mặt vắt ra mỡ kia, bụng dỗi không chịu được.
Hắn càng nghĩ càng giận, vỗ bàn một cái "rầm", chấn động tới mức xung quanh im phăng phắc trong một cái chớp mắt.
"Mẹ kiếp thằng này vì ai!"
Tóc vàng và tên mập đưa mắt nhìn nhau, lòng thấy người kia đúng là gan dạ thật, dám khinh hắn như thế.
"Ài anh đừng giận anh đừng giận." Tên mập tinh ý rót đầy ly rượu cho Lương Tam, "Không phải người ta nói đó sao, chốn nào mà chả có hoa thơm cỏ lạ! Anh Tam dung nhan sáng láng, mình tìm mối khác là được thôi chứ gì đâu!"
"Ngu! Dung nhan sáng láng là nói con gái!" Tóc vàng đã học hết cấp hai, chữ nghĩa văn hóa cao hơn đám đồng bọn một chút. Tóc vàng đạp tên mập một cú, rồi lại đưa mắt nhìn vẻ mặt vẫn hết sức sầu não bực bội của Lương Tam, châm chước hỏi: "Anh Tam, thích thật à?"
Từ hồi cấp hai tóc vàng đã chợ búa đàn đúm với Lương Tam, đương nhiên biết anh ba này của mình trông thì phóng túng tự do, thực chất chuyện tình trường lại là một tờ giấy trắng. Ngoài nhớ nhung người anh trai ở nước ngoài xa xôi ra hoàn toàn không có sự xuất hiện của ai khác.
Tay cầm ly rượu thoáng khựng lại, rồi Lương Tam ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch.
"Ừ."
Trước kia hắn tưởng mình chỉ ngưỡng bộ anh trai nhà mình, tính cách tốt lành, học hành giỏi giang, lại còn đối xử với hắn rất tốt, khiến hắn cảm thấy trên đời này không còn ai tốt hơn anh trai. Sau này Phương Hoành Tiệm đi rồi, bỏ hắn theo đuổi cuộc sống mới hắn hờn giận anh trai nhẫn tâm vô tình.
Sau này nữa, Phương Hoành Tiệm trở về hóa giải những hiểu lầm trong quá khứ, hắn một lần nữa bị sự dịu dàng và quan tâm của người đàn ông này tóm gọn. Hắn tự nguyện nghe lời anh, tự nguyện tuyệt giao đám bạn xấu, tự nguyện sống những ngày bình thường nhạt nhẽo, chỉ muốn ánh mắt anh trai mãi đặt ở mình.
Từ lâu, Lương Tam biết mình điên.
Hắn không thích đàn bà, cũng không thích đàn ông. Người duy nhất hắn từng mộng xuân suốt từ ấy đến giờ chỉ có một người.
Mà người đó, là anh trai hắn.
"Nếu đã thích thật, thì cứ lì lợm theo đuổi thôi!"
Mọi người xung quanh cụng ly cạn chén, ồn ào đinh tai nhức óc, bên tai là tiếng tóc vàng: "Người ta bảo liệt nữ sợ triền lang! Chỉ cần bản lĩnh đủ lớn, đến gậy sắt cũng có thể... xùy xùy xùy, ý em là, cứ bỏ nhiều thời gian ở với cổ, ăn cơm uống rượu xem phim gì gì đó bồi dưỡng tình cảm!
Lương Tam không nhịn được xen vô: "Ông đây ngày ngày ở chung nhà ăn cơm đi ngủ với người ta!"
Có cái quả rắm mà xài được!
Hít hà ——
Ba người còn lại đưa mặt nhìn nhau, mẹ nó ở chung luôn rồi?
Người phụ nữ này... nguy hiểm đây!
"Thế, thế..." Tên mập nuốt nước bọt, "Cứ thế xông tới thôi?"
Thấy ánh mắt mọi người dồn về mình, tên mập vội giơ chai rượu che mặt lại: "Chả, chả phải ai cũng bảo cứ chịch, chịch là yêu hả?"
"..."
"..."
"Ê mập, ngậm mẹ mồm giùm." Tóc vàng vỗ vai tên mập, "Cái thằng chó độc thân như mày bớt ý kiến vớ vẩn."
Tóc vàng nhìn mặt sẹo kéo Lương Tam uống rượu, trộm ghé tai mập nói nhỏ: "Má mày quên cái sẹo tên đầu mặt sẹo là từ đâu ra rồi đúng không?"
Tên mập ngưng cả thở, hạt đậu phộng suỵt thì kẹt giữa họng: "Cái *** tao quên thật..."
Nhớ rõ mồm một đêm bão táp ấy, người phụ nữ xách dao phay rượt một tên đàn ông say xỉn mặc nửa cái quần, cảnh tượng đó, khiến đũng quần ai nấy lạnh toát.
"Lương Hạo!"
Giọng nói trong thanh mang đôi phần cáu giận thình lình vang lên từ ven đường, mấy người kia rõ ràng cảm nhận được cơ thể Lương Tam cứng đờ.
Tóc vàng ngoái mặt nhìn lập tức trông thấy khuôn mặt có phần quen thuộc, nhớ lại mất một lúc mới nhận ra: "Ài! Không phải là anh Lương Nhị đó hả!?"
Tất cả ấn tượng về Lương Hoành Tiệm của tóc vàng dừng lại ở mấy năm trước khi anh ra khỏi nhà họ Lương, cho nên không hề biết anh đã đổi tên họ, cũng chỉ nhớ rõ đây là anh trai Lương Tam, cũng là người duy nhất trị được Lương Tam hồi bé.
Khi đó Lương Tam mà ông vua con của xóm này, vậy mà hễ chỉ cần người anh Lương Nhị này xuất hiện, Lương Tam lập tức cun cút tới ngoan ngoãn nghe lời, khiến tóc vàng cực kỳ ấn tượng.
Không ngờ đã bao nhiêu năm mà anh Lương Nhị vẫn y hệt hồi trẻ, khác mỗi chỗ có thêm cặp mắt kính, còn đâu chẳng thay đổi gì.
"Chào mọi người."
Phương Hoành Tiệm lịch sự chào hỏi mấy người họ, sau đó đứng cạnh bên em trai.
"Chúng tôi có việc gia đình cần xử lý, bây giờ tôi đưa Tiểu Hạo đi có tiện không?"
Thanh niên mới vừa rồi còn vỗ bàn gầm gừ bây giờ đang cầm đũa chọt đậu phộng trong dĩa, không ho lấy một tiếng. Mặt sẹo thấy thế hùng hồn thay lời: "Tiện tiện, anh không tới thằng cu này sắp uống dại cả người ra rồi, cần bọn này giúp anh xách nó về không?"
"Cút mẹ đi!"
Lương Tam loạng choạng đứng dậy, nhấc chân đạp ghế mặt sẹo: "Ông đây tỉnh!"
"Ờ! Thế mày đi thẳng cho mấy thằng anh này nhìn cái?"
Mặt sẹo cười hừ trong bụng, mẹ nó sắp uống cần một cân rượu trắng rồi, trước đó còn hốc cả đống bia, khinh đây không rõ tửu lượng của thằng nhóc mày à?
"Không phiền mọi người." Phương Hoành Tiệm khách sáo gật đầu với họ, sau đó quay sang khoác tay thanh niên lên vai mình, "Một mình tôi là được rồi.