Tần Thiên ở lại công ty vài ngày, hôm nào cũng theo Phương Hoành Tiệm chạy công việc khắp đó đây, loay hoay tăng ca tới độ chân không chạm đất, cũng không có thời gian liên lạc với Long Nghị.
Nhưng điều khiến Tần Thiên thấy kỳ lạ là, hình như mấy ngày nay anh Long nhà cậu cũng bận lắm, chẳng thấy gọi điện thoại cho mình gì hết trơn.
Hừ.
Tần Thiên lục cuốn sổ tay trong lòng ra âm thầm ghi vào.
Đến tối thứ sáu, Tần Thiên không chui rúc trong công ty thêm được nữa. Cậu giải quyết công việc xong xuôi là lập tức thu dọn đồ đạc, phi xe máy điện về nhà. Sau vài ngày vạ vật ở công ty, Tần Thiên mới sâu sắc cảm nhận được câu thành ngữ này đúng thế nào —— ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.
Dù công ty có nệm giường rất êm, văn phòng vừa sáng sủa lại vừa rộng rãi sạch sẽ, có cả điều hòa nữa. Thế nhưng Tần Thiên vẫn chỉ nhớ những lúc chui rúc cùng anh Long trên chiếc giường cứng chật chội. Cả hai sẽ trùm kín chăn, vì không gian hẹp, người đàn ông sẽ khoác tay lên hông cậu, còn cậu sẽ vùi vào ngực người đàn ông. Nên dù có ở khách sạn tốt nhất cũng không sánh được bằng cảm giác ấy.
Tần Thiên vui vẻ tung tăng về nhà, mà khi cậu vừa ra khỏi công ty, mấy người đang tăng ca trong văn phòng tụm nhau lại nhiều chuyện.
Lương Tam vừa giao đồ về, mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt tu ừng ực, uống đã rồi áp chai vào má anh trai mình, giọng điệu giỡn cợt: "Anh nói xem thằng nhóc kia về tự nhiên phát hiện nhà cửa trống hoác, có hết hồn bật ngửa ra không ha?"
Phương Hoành Tiệm né cái chai lạnh buốt, nguýt mắt nhìn em trai nhà mình: "Sao em không nghĩ mấy thứ đẹp đẽ vào? Chắc chắn anh Long sẽ đứng ngoài cửa chờ Tiểu Thiên."
Vương Đông Đông ngồi bên gõ phím, không nhịn được chõ miệng quan tâm: "Lỡ đâu anh Tiểu Thiên không thèm đợi niềm vui bất ngờ của anh Long đã báo cảnh sát có trộm lẻn vào nhà thì sao hả mấy anh? Vậy thì sợ phát khiếp chứ vui chỗ nào?"
"Thôi, có thế thì cũng đáng đời." Lương Tam cười xùy một tiếng, "Chuyện thế này ai đâu không buồn bàn bạc với nhau đã tự lo liệu? Đúng cái kiểu alpha male, chủ nghĩa đàn ông trên ti vi nói đấy, hờ."
"..."
Vương Đông Đông và Phương Hoành Tiệm cùng nhìn về phía thanh niên đang dửng dưng ngồi đó đâm thọc, cả hai người mặt đều tỏ vẻ cạn lời...
Hắn lấy tự tin đâu ra để đi châm chọc người khác vậy? Tên đàn ông chủ nghĩa alpha male kia?
Bên đây, Tần Thiên lướt qua ánh trăng chạy về khu dân khu Thiển Thủy, vừa dựng chân chống xe đã mụ mẫm hết đầu.
Ngoài phòng tài sản cậu và anh Long ở có một sợi dây thừng dài nối với giá đèn để hai người phơi quần áo hằng ngày. Nhưng lúc này trên sợi dây ấy là một dãy quần áo màu mè xanh đỏ, có vẻ... là của phụ nữ.
Tần Thiên chớp chớp mắt, xách ba lô đứng trơ như phỗng ngoài cửa.
Cậu giật lùi về sau mấy bước, lại lướt mắt nhìn phòng tài sản một lượt.
Bức tường xám xịt đã được sơn sửa lại trắng hơn trước rất nhiều, trên bệ cửa sổ là hai chậu hoa, mấy bông hoa tím nhú lên từ dàn lá xanh mơn mởn, song cửa sổ đã hết lớp han gỉ treo hai dây thịt khô... Rõ ràng đây là căn phòng cậu đã ở mấy tháng trời, nhưng sao càng nhìn lại càng thấy xa lạ.
Não Tần Thiên tạm ngưng hoạt động... nhưng không nghĩ đến chuyện trên đầu có cái nón xanh, cậu trăm phần trăm tin tưởng anh Long nhà cậu.
Nhưng nghĩ tới cái sự thiếu vắng liên lạc của người đàn ông vài ngày qua, tim cậu vẫn căng thẳng trong vô thức.
Chẳng lẽ... anh Long lại xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc Tần Thiên cũng hơi tỉnh táo, rối rắm hoang mang lục điện thoại ra gọi vào số người đàn ông.
"Ngao gâu!"
Còn chưa ấn gọi, ba lô trong tay đã bị kéo xềnh xệch đi.
Tần Thiên cúi đầu, nhóc chó bự chăn thả nhà mình đang ngoạm quai đeo, kêu réo nũng nịu với cậu.
Tần Thiên thấy nó ngáo ngơ dựng thẳng đuôi, cảm giác lo lắng trong lòng tiêu bớt, đoạn ngồi xổm xuống ôm Móm vuốt ve một hồi rồi mới giữ đầu nó lại hỏi: "Bố nhóc đâu?"
"Gâu!"
Móm như nghe hiểu, nó nhả quai đeo ra, vòng về chạy ào vào khu dân cư. Nó chạy được vài bước, thấy Tần Thiên không chịu theo cùng lại gâu gâu mấy tiếng gọi, cái đuôi quẫy quẫy liên hồi như thể đang giục giã.
Tần Thiên luôn biết chó con nhà mình ranh giống người vậy, thấy thế bèn nhấc chân đi theo. Đây là lần đầu tiên cậu vào bên trong khu dân cư mà không để giao hàng.
Cậu đi qua cụm một rồi cụm hai, cuối cùng rẽ vào dưới chân cụm ba.
Móm vắt chân chạy ù đến cuối hẻm, hồi sau lại đần thối chạy về, chui vào hành lang tòa hai cụm ba.
Khu dân cư Thiển Thủy đã quá nhiều năm tuổi rồi, ban đầu dưới mỗi tòa sẽ đều trang bị khóa điện tử, nhưng không tu sửa nên lâu dần hư hỏng, công ty ngại bỏ tiền mua mới nên mọi người chỉ đành đánh chìa xài. Sau này có mấy hộ thấy phiền quá, kê luôn hòn đá vào chân cửa cho khỏi đóng vào, làm thế càng khiến bảo vệ như Long Nghị thêm nhiều gánh nặng.
Lúc này cửa tòa hai cũng đang mở, Tần Thiên dễ dàng bước vào.
Hàng cây cạnh tòa kê mấy tấm ván gỗ với gạch men tán loạn, hình như có ai đang sửa nhà nên bày ra dựng tạm ở đó.
Lúc Tần Thiên bước qua lầu hai, cậu nhìn căn hộ của tên buôn hàng cấm kia, ngoài cửa bám cả lớp bụi dày. Cậu nghĩ, từ ngày xảy ra chuyện về sau, chắc hẳn chẳng ai chịu mướn chỗ này.
Tần Thiên không nhịn được u ám nghĩ trong bụng, đáng đời.
Nếu lúc cho thuê chủ trước chịu cẩn thận một tí biết đâu anh Long nhà cậu đã không bị thương.
Sau khi sự việc ấy xảy, thực tế mọi người chỉ sợ sệt bàng hoàng một khoảng thời gian ngắn, rồi nó trở thành câu chuyện bàn tán của mọi người lúc rỗi rãi.
Chương trình thời sự nổi tiếng nhất vùng đã đến khu dân cư phỏng vấn sau khi toàn bộ tội phạm sa lưới. Người dân Thành Đô luôn lành tính niềm nở, biết tội phạm bị tóm rồi đều nhao nhao làm Gia Cát Lượng chuyện đã rồi, luôn miệng nói hồi đó đã thấy cái nhà ấy lạ lùng bất thường ra sao.
Tần Thiên biết được mới trộm phỉ nhổ với Long Nghị, cậu bảo mấy người đó mà biết từ lâu sao không báo quách cho bảo vệ đi, hại người ta bị thương. Long Nghị lại chẳng để tâm chút nào, với anh mà nói bản thân làm hết trách nhiệm bảo vệ an toàn cho khu dân cư đã là đủ.
Gã buôn chất cấm với cái tên giả Phùng Thọ Vinh nọ cuối cùng cũng khai ra nguồn cung dưới sự tra hỏi của cảnh sát. Và sau đợt điều tra liên tỉnh, cuối cùng vụ án đường dây buôn chất cấm mang tính chất đặc biệt nghiêm trọng với quy mô khủng đã được triệt phá thành công. Một vài bị cáo đã bị cơ quan tư pháp truy tố, đoán chừng giờ này đã bị nhốt trong tù.
Tần Thiên lẫn Long Nghị đều không quá quan tâm vụ án này, các hộ khác cũng vậy.
Trên đời, mỗi ngày qua đi chúng ta sẽ tiếp xúc với rất nhiều người và rất nhiều câu chuyện. Đại đa số những con người và câu chuyện ấy không để lại vết thích gì giữa kiếp sống, số ít trở thành phong cảnh hoặc ngăn trở trên con đường đời của ta.
Nhưng những điều đáng giá để ta bận tâm và trả giá bằng tình cảm chỉ có phần ít ỏi còn sót lại, là thứ đem lại cho ta những ngọt bùi đắng cay, những ký ức đáng trân trọng, là người thân, bạn bè, người thương đồng hành cùng ta.
Mỗi cá thể đều nỗ lực sống tốt cuộc đời của bản thân, đều cố gắng phấn đấu vì người họ yêu thương và những người yêu thương họ.
Vì dẫu gì, khách qua đường rồi sẽ lướt qua.
Chỉ có những người ở bên quan tâm yêu thương ta sâu sắc mới là vĩnh cửu.